[Sắc hiệp]Trọng sinh phong lưu thiếu gia (Chương 1-50)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong đám sương mù, trên cổ còn đeo một chuỗi vòng minh châu, mơ hồ phát ra quang mang nhàn nhạt, càng tôn lên vẻ đẹp cao sang đài các của nàng.

Không cần nói, hai người này chính là lão bản của cửa hàng, Phương Tranh cùng Phượng tỷ.

Hai người bước xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới trước cửa, Phương Tranh dáo dác nhìn chung quanh, trông thấy hai hàng mỹ nữ như hoa như ngọc đứng trước cửa nghênh đón khách nhân, tấm tắc khen hay không thôi.

Phượng tỷ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tiểu bại hoại, nhìn cái gì đấy? Nhóm khách quý sẽ đến ngay bây giờ, nhớ kỹ ngươi là đại lão bản, không được hồ nháo đánh mất thể diện của Ngọc Như Trai chúng ta."

Phương Tranh cười nói: "Phượng tỷ hãy an tâm, tiểu đệ làm việc ngươi còn lo lắng cái gì. Nhưng ta cảm thấy rất kỳ quái a, nhiều mỹ nhân như vậy, ngươi tìm được họ từ chỗ nào? Các nàng thật sự đều là những cô nương thuyền hoa trên sông Tần Hoài hay sao?"

Phượng tỷ khẽ cười nói: "Ta cùng với mấy vị ma ma thanh lâu kỹ viện cũng có chút giao tình, Ngọc Như Trai mở thêm cửa hàng phân nhánh, cần mấy vị cô nương thủ hạ của các nàng hỗ trợ, các nàng không nói hai lời liền đáp ứng cho ta mượn người....Những người này đều đã được huấn luyện qua, nhưng thật ra vẫn phải có đi có lại."

"Uy, bút tích cũng không nhỏ nha, chi mất bao nhiêu bạc?"

"Không nhiều lắm, mới có một ngàn lượng."

Phương Tranh đau lòng khẽ nhíu mày nói: "Sao nhiều vậy, có thể thương lượng cùng với những cô nương này hay không, không cần trả bạc, bồi thường bằng thể xác được không? Tiểu đệ sẽ tự thân bồi thường các nàng."

Phượng tỷ tủm tỉm lườm hắn một cái: "Ngươi nha, ngươi để dành bồi thường cho Yên Nhiên muội muội đi thôi, đại lão bản của Ngọc Như Trai ta, há lại có thể đi bán nhan sắc."

Nhiều ngày tiếp xúc, Phượng tỷ đã biết Phương Tranh có một tiểu thiếp ở trong một căn ngoại trạch, hơn nữa không ngờ lại là Yên Nhiên cô nương danh chấn Tần Hoài, ngày đó Yên Nhiên bị người chuộc thân, tung tích biến mất một cách thần bí, làm cho rất nhiều văn nhân tài tử thở dài nắm tay không thôi. Chúng nhân đều nhao nhao tiếc hận Kim Lăng thành đã mất đi một đại bảo vật, nào ai biết được đại bảo vật này đã bị Phương đại thiếu gia kim ốc tàng kiều*, nuôi ở trong khuê phòng? Mọi chuyện thật sự là tiện nghi cho Phương đại thiếu gia, không văn không võ chỉ là một thiếu gia phú hào ăn chơi trác táng.

"Gây dựng sự nghiệp không phải một chuyện dễ dàng, nhưng có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, tiểu đệ cam tâm tình nguyện ra sức công hiến vì Ngọc Như Trai, cuối năm chia hoa hồng tính ta nhiều hơn một phần cùng được."

"Ngươi thật đắc ý nha....Di? Ai đang đến kia?" Phượng tỷ bỗng nhiên kinh ngạc nhìn ra phía đầu đường.

Phương Tranh nghe được, quay đầu nhìn lại, phía xa có một đoàn nhân mã đang đi tới, ước chừng khoảng hơn trăm người, giữa đường có một cỗ xe tứ mã cực kỳ phô trương, chung quanh xe ngựa có quan úy tay cầm phướn, nghi đao, đăng trượng, trước lại có quân sĩ gõ chiêng dẹp đường, mọi người trên đường chứng kiến đều vội vàng dẹp sang một bên.

"Thật phô trương quá đi, không biết là kẻ nào?" Phương Tranh híp mắt nói. Phương đại thiếu gia rất không cao hứng, Tiểu Lục đã phải tốn nhiều công sức mới tạo được bộ dáng công tử anh tuấn tiêu sái cho hắn, đang là lúc khoe khoang bộ dáng, không ngờ một cỗ xe ngựa từ đâu đến cướp mất phong quang của hắn, có thể nào lại không khiến cho Phương đại thiếu gia âm thầm tức giận?

Nguyên tưởng rằng cỗ xe ngựa này chỉ đi ngang qua, không nghĩ tới lại dừng ở trước cửa hàng của Phương Tranh, trong đoàn tùy tùng có một vị tay cầm phất trần, hướng về mọi người chung quanh đang tò mò nhìn, dùng giọng nói lanh lảnh xướng lên một câu: " Đại Hoa Phúc Vương điện hạ đến.........Đại Hoa Trường Bình công chúa điện hạ đến...."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Mập Mạp từ trong cỗ xe tứ mã bước xuống, thân mặc trường bào màu tím, tướng mạo hiền lành phúc hậu, cử động chậm chạp, biểu tình mang theo vài phần tựa như cười mà không phải cười.

Theo sau đó một vị nữ tử xinh đẹp cũng nhảy xuống, nữ tử thân mặc xiêm y màu hồng nhạt, trên xiêm y thêu hoa văn kim tuyến, dưới vạt áo có đính ngọc trai màu xanh biếc. Một khuôn mặt nhỏ nhắn, con mắt đen nhánh, trong suốt, hai má ửng hồng, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức trẻ trung tinh nghịch.

Hai người này không phải ai khác, đúng là Mập Mạp cùng Trường Bình. Đám ngươi vây quanh xem náo nhiệt thấy vương gia cùng công chúa đến, đều chấn động, rối rít bái lạy, nhất thời bầu không khí quanh lặng ngắt như tờ. Thẳng cho đến khi một người trong đoàn tùy tùng lớn tiếng kêu bọn họ " bình thân", chúng nhân mới bắt đầu xì xào bàn tán.

Mập Mạp cùng Trường Bình bước xuống xe ngựa, liền hướng Phương Tranh đi tới, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, còn chưa đến gần đã lên tiếng nói: "Chúc mừng, Phương huynh hôm nay khai trương cửa hàng, ta cùng muội muội đến góp vui, thế nào? Ta không tới muôn đấy chứ?"

Phương Tranh oán hận lườm hắn một cái, tiểu tử này biểu diễn thật phô trương thanh thế, thật khiến cho ngươi khác không thể chịu nổi.

"Ta nói này Mập Mạp, hôm nay ngươi tới chúc mừng, hay là tới đập phá đây? Ngươi nhìn xem, nhiều người như vậy, mọi huynh đệ tỷ muội đều bị ngươi dọa cho không dám lên tiếng. Nhà người ta khai trương thì vô cùng náo nhiệt, ta thì ngược lại, tựa giống như đang cử hành tang lễ, thật đen đủi a." Phương Tranh tức giận trợn mắt lườm hắn một cái.

Mập Mạp giơ cánh tay thịt béo lên quơ loạn: "Hừ hừ! Hôm nay là ngày đại lành, chớ có nói nhảm, ta không phải là đến cổ vũ cho ngươi hay sao, ngươi nhìn xem, ngay cả những nghi thức bình thường cũng không dễ dàng biểu diễn đều đã đem hết ra sử dụng, chẳng phải là ta muốn cấp cho ngươi mặt mũi."

Phương Tranh trầm ngâm một lúc, nhất thời sắc mặt hòa hoãn lại, cười híp mắt nói: "Nhìn ngươi có tinh thần cổ vũ như vậy, hôm nay ta cũng không tính toán với ngươi, bất quá tiền mừng thì không thể thiếu, ít nhất cũng phải năm số a."

Phượng tỷ ở bên cạnh, thấy Vương gia cùng công chúa đang đi tới, tâm tình không khỏi khẩn trương, đợi cho đến khi bọn họ đến gần, liền cúi đầu hạ bái, miệng nói: "Dân nữ bái kiến Phúc Vương điện hạ, Trường Bình công chúa."

Mập Mạp đưa mắt nhìn lại, thì thấy Phượng tỷ dung mạo tuyệt sắc, không khỏi quái dị liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, ngoài miệng lại nói: "Miễn lễ, vị này phải chăng là đối tác của Phương huynh?"

Phương tỷ chân thật trả lời: "Đúng là dân nữ."

Mập Mạp cười khổ một tiếng, nghiêng mắt nhìn Trường Bình, tiểu nha đầu này không có tâm cơ, nếu không biết nắm chắc thời cơ, chỉ sợ hồng nhan bên cạnh Phương huynh càng ngày càng nhiều, đến lúc đó xem ngươi làm sao thu thập.

Trường Bình vừa nhìn thấy Phượng tỷ liền mất hứng, mặt hoa nhăn nhó, cái miệng nhỏ nhắn trề môi ra. Ả hồ ly tinh này, không biết dùng cách gì câu dẫn được gã bạc tình kia hùn vốn mở chung cửa hàng, thiếu bạc cần người, bổn công chúa có rất nhiều, tại sao gã bạc tình lại không muốn hùn vốn với ta? Khẳng định là ả hồ ly tinh này dùng sắc câu dẫn, khiến cho hắn điên đảo thần hồn.

Thấy Phương Tranh cùng huynh trưởng nói chuyện vui vẻ, Trường Bình nhảy tới trước mặt Phương Tranh, một tay huých nhẹ lên bả vai của hắn, lớn tiếng nói: "Uy! Tên hỗn đản này... Ách, mấy hôm nay ngươi làm cái gì vậy? Như thế nào không tới thăm người ta?"

Phương Tranh hiện giờ cảm thấy nhức đầu nhất chính là vị công chúa điêu ngoa này, nghe vậy không khỏi cười khổ nói: "Ta bận mà, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải chờ ta giải quyết! Ngươi cho rằng ta đây cũng rảnh rỗi giống như ngươi hay sao?"

Dứt lời, Phương Tranh ngẩn người, bản thân mình từ khi nào lại có thể nói ra những lời như thế này? Có vẻ như từ "bận" này chỉ có trên cửa miệng của những nhân sĩ thành công trên thương trường. Chẳng nhẽ việc này chứng minh hắn là một công dân gương mẫu, quốc gia thiếu hắn không được, dân chúng thiếu hắn sống không bằng chết....

Phương Tranh tự hào không thôi, bản thân mình là một con ngươi thành đạt, hơn nữa còn đơn thuần khó có được a!

Chú thích: * Kim ốc tàng kiều

Cố sự của Hán vũ đế và Trần hoàng hậu: Trần hoàng hậu và Vũ Đế cùng sinh ra trong cung. Khi còn nhỏ, Vũ Đế từng phát ra lời thề sau này sẽ xây tòa kim ốc với người em gái nhỏ. Năm 16 tuổi, Vũ Đế lên ngôi hoàng đế, giữ đúng lời hứa cưới người bạn xưa làm vợ. Từ nhỏ Trần hoàng hậu đã được nuông chiều, ăn sung mặc sướng, ở trong cung nũng nịu buông thả, vạn kiểu mềm mại đáng yêu. Vũ Đế rất say đắm tính cách này của nàng. Hai người chung sống ân ái vợ chồng suốt 10 năm. Trong 10 năm này, Trần hoàng hậu đã hưởng mọi vinh hoa phú quý của nhân gian. Nhưng đáng tiếc trong 10 năm ân ái, Trần hoàng hậu không sinh được mụn con nào. Khi cung nữ Vệ Tử Phu xuất hiện, cuộc sống tươi đẹp của Trần hoàng hậu đột ngột ảm đạm, mờ nhạt, suốt ngày một mình lẻ bóng. Không cam chịu cảnh ca nữ ti tiện cướp đi sự ân ái - sinh mệnh - của mình, Trần hoàng hậu đã cố gắng mọi cách có thể. Nhưng số phận của một hoàng hậu bị phế truất vẫn chờ đợi bà ở phía trước. Kim ốc tức căn nhà bằng vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net