Chương 25: Triệu Tử Dương tức giận (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ây da. Đang yên đang lành nàng lại nghĩ tới tên ôn quân vô đạo kia làm gì chứ?

Trong lúc ngươi xuyên qua không cẩn thận để não bị ảnh hưởng rồi đúng không hả Hà Diễm?

"Vậy cáo từ."

Hà Diễm có chút đỏ mặt khi nghĩ đến Triệu Tử Dương, lại không nghĩ Hàn Mặc nhìn khuôn mặt ửng hồng diễm lệ này lại càng nảy sinh lòng mến mộ.

Tay không tự chủ cầm lấy ngó tay nàng, kéo nàng trở lại nơi lồng ngực mình.

"Hà giáo chủ, để tôi hộ tống nàng về nghỉ ngơi."

Nói xong không đợi Hà Diễm kịp giãy dụa đã ôm lấy nàng bay lên.

Một khắc sau hắn đã nhẹ nhàng đáp xuống đất, trước mặt chính là căn phòng của nàng ở căn cứ của cái bang phái.

Nhanh như chớp Hà Diễm nhảy xuống, chạy bay vào phòng, đến cả lời cáo từ cũng không nói tới.

Hàn Mặc đứng đó với bàn tay đang chắp dở trước mặt, nhìn bóng dáng yêu kiều nhỏ nhắn đang dốc sức chạy kia mà nhướng mày một cái.

Đáy mắt ánh lên nụ cười yêu chiều, khoé miệng khẽ cong.

Hà Tuyệt Hy.

Cuối cùng ta cũng tìm được nàng.

*****________

Hà Diễm đóng 'rầm' cửa lại

Tựa lưng vào cánh cửa trượt xuống.

Ôi...đáng sợ quá.

Tim nàng như muốn rớt ra ngoài.

Hắn...tên Hàn Mặc đó đáng sợ quá

Hắn đem lại cho nàng cảm giác như Triệu Tử Dương.

Bá đạo mà ôn nhu, ngông cuồng mà ấm áp.

Aizzz...từ khi nào nàng lại nghĩ về Triệu Tử Dương như vậy????

Đầu nàng đúng là bị hư mất rồi.

Thở hắt một tiếng, vừa định đứng lên liền bị doạ tới hai chân mềm nhũn.

Hai mắt Hà Diễm mở lớn, ngón tay trắng xanh vô định không điểm tựa liền tay này nắm lấy tay kia.

Miệng lắp bắp, há miệng cả nửa ngày mới thốt ra được câu: "Ngươi...ngươi...sao lại ở đây?"

Phải. Sao hắn lại ở đây?

Sao hắn lại biết nàng đang ở đây?

Hơn nữa chẳng phải đây là căn cứ mật của cái bang sao?

Sao Triệu Tử Dương lại xuất hiện nơi này?

Ai giải thích giùm nàng điiiiiiiiiii.........

Triệu Tử Dương không nói gì, chỉ đơn giản là bước lại nơi Hà Diễm đang đứng bất động, nhưng lại khiến cho nàng một phen hoảng loạn.

Hắn định làm gì?

Thiên linh linh, địa linh linh, thần cũng linh luôn. Ta chỉ vừa nghĩ tới hắn mà người lại cho ra mắt luôn hàng thật thế này. Sao khi ta nghĩ tới tiền vàng thì người không cho nó xuất hiện lại cho xuất hiện cái thứ này cơ chứ?

"Thứ này? Ý ngươi..." Triệu Tử Dương nhướng mắt thanh âm trầm thấp nồng nặc mùi nguy hiểm, cơ thể hắn toả ra mùi trầm hương dày đặc quanh mũi nàng khiến tim nàng như nghẹt lại, cơ thể to lớn của hắn tiến tới, cúi đầu nhìn xuống gương mặt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của nàng: "Là đang nói ta?''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net