ReiSaiki| G h o s t

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Toritsuka Reita x Saiki Kusuo

Au: Reverse Au: Be Buillied

Summary: Lần đó, hắn thấy cậu trong con hẻm nhỏ--

***

Toritsuka thích nhất là lấy le với bọn con gái. Tất nhiên, lấy le là cái cớ hoàn hảo để kiếm cho mình một cô bạn gái hoặc đơn thuần, hắn thích giúp thì hắn giúp. Nhưng nói đi nói lại Toritsuka không phải người thấy cái xấu thì dưng dửng bỏ đi, chẳng qua hắn thấy sức mình giúp được mới giúp, không rước họa vào thân lại khổ.

"Ê, đằng kia có mấy đứa bắt nạt dẫn đứa nào đi kìa"

Một con ma tới và nói với hắn. Từ khi hắn có cái siêu năng lực nhìn thấy linh hồn người chết thì bọn ma thấy việc gì đều tìm hắn nói nếu hắn ở gần. Cũng vì lẽ đó mà Toritsuka biết được nhiều việc. Bao gồm cả mấy vụ bắt nạt.

- Ah! Khục!!

Thiếu niên bị một đấm vào bụng đau không tả, nhưng trừ tiếng rên rỉ đáng thương vừa phát ra cùng một ít máu thì người ta lại chẳng thể tìm thấy một ý tứ phản kháng nào đến từ cậu.

- Mẹ nó, bị đánh mà mặt cứ đơ đơ ra. Coi thường bọn tao hả?

Một tên đầu gấu lớn giọng quát, chân cũng rất cơ hội đạp người kia một phát thật lực. Thiếu niên tóc đen để rũ, đồng tử vô hồn thì thào khẽ.

- Không... có...

- Tao cho phép mày nói hả?

Tên bắt nạt nghe lời đáp liền nổi gân, hắn một đấm, đấm thẳng vào mặt người yếu thế kia. Mùi sắt lan trên đầu lưỡi, quen thuộc như đã nếm qua hàng chục, hàng trăm lần. Cậu trai tên Saiki Kusuo vô lực chống trả. Cả cơ thể dán sát phía vách tường đằng sau.

Và Toritsuka thấy.

Không nhiều, chỉ có hai tên bặm trợn. Nhưng đủ sức dọa hắn nếu mặt đối mặt. Toritsuka len lén nhìn một lần nữa. Kì thực, hắn chẳng có nghĩa vụ gì giúp cho kẻ kia cả. Hai người hoàn toàn xa lạ và hắn thì cũng chẳng đấu nổi với hai người kia. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt còn tồi tệ hơn nhưng con ma mà hắn thấy, bụng dạ hắn nhộn nhạo và hắn biết rằng hắn chẳng thể bỏ đi được.

Thì thào - "Nhập hồn"

°

- Không sao chứ?

Toritsuka hỏi, hắn quỳ gối xuống xem xét người sớm đã vô lực ngồi phịch trên đất.

- Không sao.

Một câu trả lời lạnh nhạt và vô cảm. Cậu trai tóc đen vịn tường đứng dậy, tóc mái rũ rượi khẽ đung đưa nhè nhẹ phủ lòa xòa trước mặt. Tóc mái dài và dày quá mức đối với một đứa con trai bình thường.

- Thế tại sao cứu tôi?

Một câu hỏi. Như thể rằng cái việc hắn vừa làm là việc không nên.

- Hừm, cậu bị bắt nạt mà.

Người kia ngẩn nhẹ đầu, để lộ đồng tử tím sâu thăm thẳm giữa những lọn tóc đen nhánh. Vết thương mới cóng tỏa ra cái mùi sắt lờm lợm nơi cổ họng, phập phồng trong không khí, lồng vào cánh mũi cả hai. Nhưng người kia chừng như đã quen và hắn thì cũng không hứng thú bày ra cái vẻ chán ghét.

- Đừng cứu tôi, cậu sẽ bị liên lụy.

- Well, cậu thấy đấy, tôi đủ mạnh để xử chúng mà.

Saiki im lặng. Rồi, từ từ nhả ra hai chữ "cảm ơn". Song cậu ôm lấy cánh tay mang đầy vết xây xướt của bản thân, chậm chạp lê từng bước muốn đi ra khỏi con hẻm.

- Này, đi một mình vậy không sao đấy chứ?

Người kia không dừng lại, bóng lưng gầy gò vẫn di chuyển về hướng ánh sáng.

- Tôi mạnh hơn cậu tưởng.

Cái giọng thì thào như tan vào không khí. Toritsuka vẫn đứng lặng đó tới tận khi người kia hoàn toàn đi mất.

- Này, biết gì về cậu ta không?

Toritsuka hỏi, tất nhiên là hỏi bọn ma rồi.

"Cậu ta học chung trường với cậu đấy"

- Eh!? Cái người u ám đó hả?

Người đàn ông hiện là hồn ma kia thở dài.

"Cậu ta tên Saiki Kusuo, học cách cậu một lớp đó. Chung trường mà không biết tí gì. Tệ quá."

- Gì, tụi này khác lớp mà.

Nhưng Toritsuka công nhận, với một kẻ biết gần hết cái trường, việc hắn không biết ai đó thật lạ. Hắn chỉ không để ý nhiều đến những người bình thường, dù sao hắn vẫn nhớ tên. Nhưng không biết mặt, không biết tên, không có một ấn tượng nào trong tâm trí, chuyện đó thật kì quái. Và càng kì quái hơn khi cậu trông chừng còn là một kẻ bị bắt nạt nhiều.

°

Sáng sớm tinh mơ, Toritsuka bị trụ trì lôi đầu dậy làm vài việc linh tinh. Thành thử lần đầu tiên hắn cuốc bộ lên trường sớm thế này.

Sương vẫn mờ mờ giăng nhưng những tia nắng mềm mại vẫn đang làm rất tốt việc của chúng; bắt đầu sưởi ấm cho từng tế bào trên hành tinh. Toritsuka ngáp một cái to đi qua cổng trường, rồi bất chợt bị ai va trúng vai. Hắn tính lên tiếng càu nhàu thì người kia đã cất lời trước.

- Xin lỗi.

Thanh giọng quen thuộc nhanh chóng bị hắn tóm được, cái trầm trầm yếu nhượt khó lòng lầm lẫn được với bất kì ai. Mái tóc đen vẫn như cũ; dài, và lất phất bay nhờ cái đợt gió sớm thổi qua lạnh cóng hai gò má. Trước cả khi hắn biết, hay trước cả khi hắn nhận ra, tay hắn đã tóm lấy tay người vốn đang bước đi trước.

Người kia lần nữa ngẩn đầu, đồng tử đen thẳm như vực tối đập vào mắt hắn làm hắn có chút hổn loạn, cái khó xử kéo dài.

- Cậu-

Hắn cất lời.

- Là người hôm qua đúng không?

Mí mắt người kia nâng lên một thoáng, rồi nhanh chóng trở về vị trí ban đầu.

- Ừ.

Câu trả lời ngắn gọn với một âm tiết tưởng chừng như bị nuốt ngược vào họng, không rõ đã từng thốt ra chưa.

°

- Này, cậu tên gì vậy?

- Kusuo, Saiki Kusuo.

- Sao cậu bị bọn kia bắt nạt thế?

- Vì bọn chúng thấy tôi ngứa mắt.

- Uầy, nghe xấu tính ghê.

- Chuyện thường thôi, tôi quen rồi.

Đến đây, Toritsuka bỗng nín thin. "Quen rồi"; ý cậu ta là sao?

- Tôi-- bị vậy cũng lâu rồi.

- Bị bắt nạt?

Người kia im lặng, hắn tự nhủ đó là đồng ý.

- Sao cậu không nói với-

- Tôi không muốn.

- Nhưng-

- Mọi chuyện sẽ rắc rối lắm.

Dừng một khắc, Saiki tiếp tục.

- Tôi ghét rắc rối.

Toritsuka lẳng lặng nuốt nước bọt. Trong thoát chốc, hắn dường như hiểu tại sao người kia bảo rằng bản thân cậu ta mạnh hơn hắn nghĩ.

- Tôi chỉ muốn bình thường nhất thôi. Tôi đã cố tránh gây chú ý.

- Cậu khá thành công đấy chứ?

- Không, tôi đang dính thêm thì có.

Toritsuka nhìn người kia, khuôn mặt cúi thấp ấy vẫn chôn vùi giữa những lọn tóc đen nhánh đó. Nhưng hắn biết, sau chúng, cái gì đấy khiến hắn rợn người đến khôn tả.

- Mà, sao hôm qua mắt cậu khác vậy? Đen lens hả?

Toritsuka hỏi bâng quơ. Nhưng câu hỏi khiến người kia khẽ giật mình.

- À, uhm.

Hắn đưa tay ra sau đầu, ngửa mặt lên nhìn trần nhà ngẫm nghĩ gì đấy. Cho đến trước khi Saiki vào lớp, hắn mới mở miệng.

- Này!

Người kia ngẩn mặt lên nghe.

- Xíu nữa muốn đi đâu không?

Saiki nâng mí mắt.

- Tại sao?

- Thì-- tôi thích thế thôi. Tôi sẽ đãi cậu bánh ngọt, ok?

Toritsuka hoặc là hắn nhìn nhầm, hoặc không nhưng hắn cam đoan đôi mắt người kia dường như sáng lên đôi chút khi nhắc đến cụm "bánh ngọt".

- Được- không?

- Tất nhiên, với cả tôi tên là Reita, Toritsuka Reita. Cứ gọi tôi là Reita cũng được.

Đoạn hắn vẫy tay chào tạm biệt cậu. Saiki đưa mắt nhìn theo người kia, song có chút khó hiểu.

"Vì sao cậu ta lại rủ mình?"

Nhưng, dường như, cậu có thêm bạn phải không?

***

Thật ra muốn viết dài thêm lắm nhưng lười quạ =]]]

Để khi khác viết thêm ha =]]]

#Kai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net