Món trứng cà chua của em... có mùi vị của mẹ nấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một tuần anh chàng bệnh nhân cứng đầu bị cô bác sĩ tóc hồng "ép" nằm dưỡng bệnh ở bệnh viện .....

- Hn... Sakura, em không cần làm thế. Anh ổn mà, em về đi.

- KHÔNG!!!!! Cô kunoichi tóc hồng quay ngoắt lại lườm nhẹ anh.

Anh chưa khoẻ và không được hoạt động mạnh. Em cá là nhà anh lâu rồi chưa có người quét dọn và tối nay anh sẽ ăn mì gói phải không???

-hn....

- Để em chăm sóc cho Sasuke-kun được chứ ? Đôi mắt lục bảo tinh  nghịch  quay lại nhìn anh, đôi môi bé nhỏ khẽ phụng phịu như đang thuyết phục anh ( trúng mè nheo chi thuật của Chuỵ Đào a Sặc chỉ có chết =))) )

Hm.... Và dĩ nhiên đôi mắt đen dù có lạnh lùng thế nào thì cũng chẳng thể nào từ chối được người con gái mà khiến trái tim anh - một tộc nhân Uchiha phải đập loạn nhịp cả.

-hn..  e vẫn luôn là một cô gái rắc rối Sakura. Chàng trai tóc đen khẽ mỉm cười gật đầu trong đôi mắt sáng long lanh của cô Kunoichi
.
.
.

Đứng trước mặt Sakura là căn nhà rộng lớn có in hình gia huy Uchiha trước cổng. Có đôi lần cô vô thức đi qua nhà anh nhưng chưa bao giờ  bước vào ... "Tai nạn" say rượu lần trước khiến cô chẳng có tâm trí đâu mà quan sát ngôi nhà..

.
.
.

Cánh cửa gỗ mở ra ...

Là một khuôn viên thật rộng lớn ...

Là một căn nhà tuyệt đẹp với kiến trúc cổ xưa ...

Nhưng có thứ gì đó khiến Sakura cảm thấy nơi đây thật lạnh lẽo, phảng phất sự cô đơn đâu đó giống như trong ánh mắt của người con trai cô yêu.

-"Em đứng ngây ra đó làm gì ?"

Câu hỏi của Sasuke khiến cô kunoichi tóc hồng giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu.

"Anh đã nói rồi là anh ổn, nếu em thấy ngại ... Em có thể về" Giọng nói chàng trai tóc đen trầm xuống.

Mái tóc hồng tiến ra ngoài hiên cửa sổ...

"Xoạch !"

Tấm rèm cửa được kéo mạnh ra ...

Ánh sáng từ khu vườn tràn ngập khắp các căn phòng. Cô kunoichi quay lại nhìn anh:

-" Bây giờ thì nơi này ổn hơn một chút rồi phải không anh?"

Những tia nắng như làm căn phòng tràn ngập ánh sáng. Những đồ vật khi xưa dần hiện hữu rõ hơn như những kí ức thời thơ ấu của anh ...

Có lẽ từ cái ngày mà Itachi bỏ đi... Gia tộc anh nhuốm màu đỏ của máu ... Chưa bao giờ anh mở những tấm rèm đó ... Nhưng giờ đây, cô gái ấy lại mở nó ra một lần nữa, đem ánh sáng đến cho căn phòng và cả cho trái tim anh ...

" Sasuke-kun, Anh mau vào phòng nghỉ ngơi đi, dọn dẹp nơi này và nấu ăn cứ để em lo!" Nói rồi cô kunoichi nhanh chóng buộc gọn những lọn tóc dài của mình lên, để lộ ra làn da trắng hồng ở cổ và cả những nét thanh tú trên gương mặt cô.

Sasuke hơi đỏ mặt ... Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại đỏ mặt nữa... Chỉ là ... Nhìn cô ấy dọn dẹp lúc này ... Thật sự rất đẹp ...

"Này anh kia... Anh còn đứng đấy làm gì???? Có nghỉ ngơi lên phòng cho em dọn dẹp không hả ??" Sakura giơ nắm đấm ra giả vờ doạ chàng trai tóc đen đang đứng tựa vào tường.

"Tch... Được rồi anh lên phòng nghỉ một chút.."

Sasuke nằm dài trên dường, anh gối tay lên đầu, mặc dù đã ở trong phòng nhưng anh vẫn có thể nghe được tiếng Sakura dọn dẹp ở dưới nhà và cả những câu hát vu vơ của cô nữa. Anh đặt tay lên tim mình ... Một cảm giác thật ấm áp và thân quen làm sao. Sasuke khẽ mỉm cười và thiếp đi lúc nào.

.
.
.
.
.
.
Khi anh bật dậy thì những tia nắng đã dần tắt, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Mùi thức ăn dưới nhà khiến đôi chân anh phải di chuyển xuống bếp.

Anh đứng đó, lặng lẽ và dịu dàng quan sát mái tóc hồng đang loay hoay trong bếp. Người con gái anh yêu đang đeo chiếc tạp dề mà mẹ anh từng đeo, ở trong căn bếp và nấu ăn cho anh như mẹ anh đã từng làm...từng cử chỉ, từng hành động của cô đều khiến trái tim anh phải rung động... Sakura ... em thật sự rất phiền phức khi khiến tộc nhân duy nhất của Uchiha lại yêu em nhiều đến thế đấy... Anh nhếch môi..

Sakura quay người lại để bưng đĩa thức ăn ra bàn thì cô bắt gặp ngay anh mắt của "ai đó" đang nhìn "chằm chằm" mình .... Cái nhìn ấy khiến hai má của cô kunoichi ửng đỏ như những trái cà chua cô vừa cắt vậy ...

"Anh ... Anh dậy rồi à Sasuke-kun?"
...
"Hn..."
....
"E...em sẽ xong bữa tối ngay đây !"
...
"Không cần vội ... Anh muốn ngắm nhìn em trong cái tạp dề đó lâu hơn một chút, được chứ?"

Okay.... Giờ thì chẳng thể miêu tả khuôn mặt đỏ ửng của Sakura đã nóng đến thế nào ... ( sặc ca ít khi nói tình cảm sến súa ... Cơ mà nói phát nào lại làm ng ta bủn rủn phát đấy ah =))) )

------------

" Xong rồi đây, Sasuke-kun. Để anh phải đợi lâu rồi." Cô gái tóc hồng hào hứng bày biện các món ăn lên bàn ..

Nhưng có vẻ ... Hình thức các món ... Không đc tốt lắm ... ➰.➰

- "ăn thử món cà ri này của em đi"

"Hn..."

*nếm thử* ....

"Sao có ổn không anh ????"

"Sao em không tự nếm thử ..."

*nếm thử *....
.
.
" N..Ngọt quá :ooo... Em hình như ... Nhầm đường với muối ... T.T"

"Hn..."

-" Vậy ... Thử món cá rán này đi anh !"

*nếm thử*

*không nói gì* =))))

Khoé mắt Sakura khẽ giật giật nhìn anh. Cô tự tay gắp một miếng cá ...

"Có lẽ ... Cô đã rán con cá hơi quá lửa ... Vừa đắng ... Vừa khô =))))"

Sakura gục mặt xuống bàn ... Tài nấu ăn của cô thực sự chẳng tiến triển gì cho dù mẹ cô có dạy cô bao nhiêu lần nữa T.T ( chuyện hồi trẻ chị nhà vụng thì các chế có thể xem ở naruto the movie phần Road to ninja để biết thêm chi tiết :)) )

Sasuke nhìn gương mặt "phụng phịu" và thất vọng của cô gái đối diện mình rồi quay sang nhìn món ăn cuối cùng ...

"Không phải còn một món nữa sao?"

"Vâng... Đó chỉ là món trứng cà chua đơn giản mà em vẫn hay làm ở nhà thôi T.T không có gì đặc biệt đâu anh..." Sakura ủ rũ ...

Sasuke gắp một miếng trứng và nếm thử ...
.
.
.
Anh khựng người lại ...

Đôi mắt đen rung lên và thoáng chút ngạc nhiên ..

Khuôn mày anh nhíu lại ...

Mùi vị này .... Một mùi vị đó thân thuộc mà đã quá lâu rồi anh không cảm nhận lại được ...

"Em biết nó tệ lắm mà :( em đúng là chẳng làm được gì cho Sasuke-kun" Cô gái anh đào lại úp mặt xuống bàn

"Không ... Món này ... Sao em có thể làm được ??"

Sakura vội ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu..

"Em ... "

"Món này ... Em làm ... Có mùi vị giống như của mẹ ngày ấy đã làm cho anh.." Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô..

"Dạ?" Sakura ngạc nhiên

"Món này ... Rất tuyệt vời... Món ăn ngon nhất mà anh đã từng ăn ... Sakura ..."

Đôi mắt lục bảo khẽ rung lên ...

Có lẽ... Không ngôn từ nào để có thể diễn tả niềm hạnh phúc lúc này trong cô... Nhìn vào đôi mắt anh.... Từ những gì anh vừa nói ... Cô cảm thấy dường như ... cô đã lại tiến được thêm một bước nữa sâu hơn ở trong trái tim anh rồi ...

" Cảm ơn em, Sakura .."

"Vâng, em vui lắm Sasuke-kun!"

----------------

Vậy là bữa tối cầu kì hôm đó chuỵ nhà cất công làm đã kết thúc bằng việc ăn món trứng cà chua ngon lành với cơm =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net