Máu, mưa và nước mắt (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                            -o0o-

Syaoran không hiểu cô muốn gì. Và cũng không hiểu nỗi chính bản thân mình.

Theo lệnh của Tổ chức, anh phải giết Sakura Kinomoto ngay lập tức, không được chần chừ, không được chậm một giây. Ngày hôm qua cô đã bị thương nặng khi Eriol cho nổ một quả bom ngay trong toà nhà nơi mà cô ở. Kết quả của vụ bom đó, anh có thể thấy rõ trên người cô - hai đôi chân bị trầy xước nhiều đến đắng lòng, làn da trắng không tì trước kia giờ in hằn những vết chém dài và sâu.

Nhưng nhìn cô, gương mặt vẫn bình thản giống như không cảm nhận được đau đớn là gì?

Lúc thấy cô đứng giữa ngọn núi thi thể người chết la liệt này, anh đã có ý định nổ súng ngay tức khắc. Bởi nếu anh không giết cô, cô sẽ giết anh.

Nhưng anh đã cho cô nói 3 câu trăn trối trước khi chết, giống như anh đang cố kéo dài khoảng thời gian cuối cùng của họ.

Câu hỏi đầu tiên của cô khiến anh ngỡ ngàng.

Cô hỏi anh có lạnh không, giờ phút này mà cô còn quan tâm đến điều đó sao? Một con quái vật như thế đáng lẽ không nên có cảm xúc của một con người.

Thế tại sao trái tim anh lại ấm lên khi nghe thấy lời quan tâm đó? Đáng lẽ anh phải là người hỏi cô câu đó mới đúng.

Quá ngỡ ngàng, anh không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để trả lời. Chẳng phải cô nói là " trăn trối ", sao lại đi hỏi những câu hỏi thế?

-

Syaoran muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng nếu nói nhiều, anh sợ rằng mình sẽ lại dấn chân vào tử thần. Cô là một kẻ không đáng để có được sự tin tưởng của anh. Anh đã tin cô một lần, thậm chí còn hẹn hò với cô - nhưng tất cả những gì anh nhận được là sự phản bội, sự lừa dối.

Cô là một kẻ đáng chết.

Cơn mưa này quá dày, đập liên hồi lên người anh như thể nó đang muốn điều nói gì đó. Anh nhắm chặt mắt lại và mở to ra, đẩy những giọt nước mưa vừa rơi vào mặt ra ngoài để anh có thể nhìn rõ gương mặt của kẻ mình sắp giết.

Khẩu súng trên tay anh chỉ có một viên đạn duy nhất. Viên đạn được thiết kế đặt biệt để giết Ma cà rồng. Thế nên anh không thể nhắm hụt.

Nhưng ánh mắt hiện giờ của Sakura........thực sự khiến anh không muốn xuống tay........

Kể từ khi quen cô, Sakura đã luôn nổi tiếng với nụ cười trên gương mặt xinh đẹp.

Nụ cười đó vẫn đang nở trên môi. Nhưng Syaoran có thể thấy, ánh mắt cô thật.....nói sao nhỉ.......tuyệt vọng?

Vì sao cô lại nhìn anh với ánh mắt đó? Lòng anh quặn thắt lại và hai cánh tay anh bỗng dưng nặng hẳn khi anh cố gắng nghĩ thử xem lí do gì mà khiến cô có ánh nhìn như thế.

- Anh đã bạn gái mới chưa?

Câu hỏi thứ hai khiến anh sốc toàn tập........đó đâu phải là một lời trăn trối? Cô sao lại hỏi anh cái thứ không cần thiết ấy?

Dĩ nhiên là chưa rồi. Kể từ khi chia tay với cô, anh đâu còn tâm trí nào mà hẹn hò với một cô gái khác? Khi phát hiện ra sự thật cô là con quái vật mà anh đang truy đuổi, hàng loạt cảm xúc khác nhau đổ ập vào đầu anh - anh đau đớn, phản bội, xót xa, đắng lòng, tức giận và còn nhiều cảm xúc anh không thể kể tên.

Và trên hết, anh vẫn còn yêu cô. Còn rất nhiều nữa là đằng khác.

Anh ghét chính bản thân vì cảm xúc này. Nó khiến anh thấy có lỗi với gia đình đã bị giết hại. Cả đại gia đình mười mấy người, chỉ có mình anh sống sót. Yêu cô là sai lầm lớn nhất của anh.

Vậy thế tại sao ở cùng cô, anh thấy vô cùng thoải mái? Tại sao khi ở cạnh cô, nhìn cô mỉm cười, điều đó cảm giác thật.......thoải mái?

Trả lời tôi đi, Sakura. Tại sao em lại bước vào cuộc đời tôi?

Nếu hai ta đừng gặp nhau từ trước, giờ này tôi đã có thể bằng chính đôi tôi này mà kết liễu kẻ đã sát hại gia đình tôi.

Em thật đáng chết, Sakura. Anh đau đớn nghĩ. Nhưng sao tất cả những gì tôi muốn làm ngay lúc này đây là ôm chầm lấy em?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net