Máu, mưa và nước mắt (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                             -o0o-

Qua làn mưa mờ, cô có thể thấy gương mặt anh. Lúc trước thấy rất rõ cơ mà, sao giờ.......khuôn mặt ấy lại mờ nhạt vậy......dù anh đang ở rất gần.......

Cô nghĩ anh đến gần để xem thử cô chết chưa.......Chắc hẳn gương mặt anh rất mãn nguyện........

Cô cảm giác đầu mình được nâng lên dịu dàng......quá đỗi dịu dàng.....

Nếu anh mừng vì giết được cô, anh không nên nâng đầu cô lên nhẹ nhàng như thế.

Cô được tựa vào một lồng ngực ấm áp với nhịp đập mạnh mẽ của một trái tim. Hơi thở ngắt quãng của cô trở nên đều đặn khi cô lắng tai nghe những tiếng " thịch thịch " đều đều ấy. Cô nhắm mắt lại, nhưng rồi lại mở ra khi một bàn tay đưa lên quẹt đi lọn tóc vướng vào mặt cô.

Đôi mắt hổ phách đó đang muốn nói với cô điều gì đây? Nó không mãn nguyện như cô đã tưởng tượng. Ngược lại......chúng đang chứa sự.....Hoảng hốt?...Buồn bã?....Ân hận?.......Cô không rõ.....Mắt cô quá mờ để nhìn rõ.....

Tai cô bắt được một vài tiếng nói của anh bị nhấn chìm bởi cơn mưa.

- Khô....không.......không thể nào......khô...không thể.......

Chắc là cô sắp chết rồi. Cô cứ nghe thấy giọng anh liên tục nói  " không " Đó là điều vô lí - anh phải mừng khi kẻ mình muốn giết chết đi......Có lẽ câu nói chỉ là ảo giác để đánh lừa cô mà thôi.....

Gương mặt anh thật gần, hệt như giấc mơ của cô.....Đôi mắt phách hổ đang hoảng loạn - hay....đó chỉ là ảo giác? Nếu là thế.....thì cứ để ảo giác này....in sâu vào trong trí nhớ cô trước lúc chết....

- Làm ơn.....không....không phải........không phải thế.....Đây không phải sự thật......S-Sakura......

Anh đang gọi tên cô sao? Cô đang mơ thật rồi......đã rất lâu......cô không nghe thấy tên mình phát ra từ đôi môi ấy - bao lâu nhỉ?.......1 năm?......2năm?.......3 năm?......

Nhưng nghe nó.......rất thật....

Nếu là thật, cô muốn chứng minh điều đó.

Cô đưa một tay lên và hơi bất ngờ khi những ngón tay dính đầy máu chạm được vào gương mặt điển trai của anh......Vậy ra.....đây không phải mơ?

Tim cô nhói lên chút hy vọng......Bằng chút xúc giác còn lại, cô nhận ra cả người mình đang nằm gọn trong bàn tay mạnh mẽ quen thuộc của anh......Bàn tay anh đang vuốt ve má cô....và nước từ trên nhỏ xuống khuôn mặt cô......Không đau.....

Là mưa......? Nhưng sao......mưa lại có vị mặn chát thế này?

Cô đưa bàn tay mình chạm vào mặt anh, quẹt đi những giọt nước mắt lăn dài, cô có thể nghe bản thân mình đang thì thầm.

- Syaoran......

Bàn tay của anh đặt lên tay cô và giữ chặt nó. Hơi ấm từ từ lan toả, nó khiến cô không thể nào không mỉm cười.....Thật ấm áp.....Kỉ niệm ùa về - cô và anh nắm tay nhau đi trên những con phố đông người.....nụ hôn đầu đời vào buổi hẹn đầu tiên...
Đúng là anh rồi......Là Syaoran....

Anh đang run rẩy.....Vì lạnh?......Hay vì một thứ khác?......

Anh đang khóc.......Vì thất vọng cô chưa chết?......

Cô muốn đưa cả hai tay lên ôm lấy anh, nói rằng.....anh đừng khóc......đừng run rẩy như một đứa trẻ như thế........Chỉ tiếc rằng.....cô không còn đủ sức để nói những điều đó nữa......

Nếu đây định mệnh không thể tránh khỏi

Thì hãy để ta...........được chết........ trong tay người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net