Salt - Chương 01: Phượng Hoàng hút máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh rung lắc dữ dội, tôi từ trong đau đớn tỉnh dậy, đôi mắt bị bịt kín bằng băng keo khiến tôi không thể nhìn xem mình đang ở đâu, chỉ có thể nghe nghóng. Các giác quan của tôi vốn nhạy bén hơn loài người gấp trăm lần, nên ngoài tiếng động cơ xe Jeep đang gầm rú, tôi còn có thể nghe thấy tiếng bánh xe nghiến nát đám lá khô đá vụn trên đường đất, nghe thấy tiếng muông thú lúc rì rầm lúc thánh thót, ngửi thấy mùi hương mát mẻ sạch sẽ từ rừng xanh. Các bạn đừng vội thắc mắc tôi là ai, hoặc là thứ gì? Tôi sẽ kể cho mọi người nghe ngay bây giờ đây. Tôi tên là Haruru Meiko, 16 tuổi, mẹ tôi là một nàng Phượng Hoàng Trung Quốc, còn bố tôi là một Ma cà rồng người Anh gốc Nhật, vậy nên, tôi không phải con người, tôi là một sinh vật siêu nhiên, là một kẻ máu lai. Hiện tại tôi đang sinh sống ở Nhật cùng bố mẹ. Bởi vì giống loài của mình mà từ nhỏ đến lớn, tôi đã bị những kẻ săn lùng sinh vật siêu nhiên bắt cóc không biết bao nhiêu lần, tất nhiên, tôi đều dễ dàng thoát được, bởi những kẻ đó tuy biết tôi là sinh vật siêu nhiên, nhưng lại không rõ tôi thuộc giống loài nào. Bạn biết đấy, sinh vật siêu nhiên cũng có nhiều loài mà: Ma cà rồng, Ma sói, Phù thủy, Chó săn địa ngục, Nữ thần báo tử, Hồ ly, Phượng hoàng,...
Nhưng lần này có vẻ tôi gặp xui thật rồi, dung dịch tỏi bọn thợ săn bắn tôi đang cào xé từng mạch máu bên trong tôi, bọn chúng làm thế nào biết tôi là Ma cà rồng?
Chiếc xe dần dần dừng lại, tôi nghe tiếng một gã vang lên: " Ma cà rồng dạo này đang hiếm hoi, có lẽ nên bán nó đắt một chút, vậy mấy anh em đã hy sinh của ta mới không uổng phí."
Có giọng đàn ông khác đáp lại: " Nó là dòng thuần huyết, bán nó 130 triệu yên, coi như tiền viếng, an ủi những anh em đã khuất."
Đúng vậy! Tôi đã giết 13 tên thợ săn có ý định tóm mình trong chớp mắt. Bạn đừng kinh hãi, nếu tôi không giết chúng, tôi đã không sống đến bây giờ mà kể cho các bạn nghe câu chuyện đời mình rồi, Sinh vật siêu nhiên sống cũng không dễ dàng thoải mái gì.
Khi đến nơi, tôi bị bọn thợ săn thô bạo lôi xuống xe, được tháo băng keo bịt mắt. Phía trước, một gã nhỏ thó vận vest đen tiến đến, nhìn chằm chằm khuôn mặt và cơ thể tôi, sau đó nói với bọn thợ săn:" Chúng mày có chắc con này là thuần huyết không? Sao màu mắt nó nhạt thế?"
Bọn thợ săn đương nhiên không biết tôi là phượng hoàng lai ma cà rồng, nếu hiện tại miệng tôi không bị khâu, thì tôi đã hả hê cười vào mặt bọn chúng. Sau đó, giết sạch, từng tên, từng tên một. Lũ khốn kiếp, bịt mắt là được rồi, khâu miệng con mẹ nó đau vl. Mặc dù vết thương này chẳng thấm và sẽ lành nhanh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thất thủ đến vậy. Tôi thề sẽ trả đủ.
Tôi bị đẩy cho 2 tên to con canh giữ, còn bọn kia đang tiến hành mua bán.
Với khoảng cách này, tôi có thể nghe thấy gã vest đen tỏ ra thương xót giả tạo:" Đối xử với một cô bé nữ sinh như vậy, các anh thật tàn nhẫn."
Một gã khác đáp:" Nó có thể xé mày thành trăm mảnh trước khi mày kịp cảm thấy đau đấy, cẩn thận vẫn hơn."
Hôm nay đáng lẽ là ngày đầu tiên tôi nhập học tại trường trung học nữ sinh Majijo, vậy mà chỉ vì bọn khốn này, tôi sắp muộn học. Bộ đồng phục thủy thủ yêu thích đã bị chúng biến thành bộ đồ tả tơi đầy bụi và máu. Quá đáng tiếc, tôi phải đóng những 10 ngàn yên để mua bộ đồng phục này đó.
Tôi nhìn mặt trời chói lóa trên đầu, toi, sắp vào học rồi. Phải làm sao đây??
Chẳng lẽ phải dùng cách đó thật? Từ bé đến giờ tôi toàn dùng năng lực của ma cà rồng để sinh tồn, còn phượng hoàng thì...
Con xin lỗi mẹ, mấy cái skill của phượng hoàng dùng đau đớn lắm, con gái chịu không nổi.

Ví dụ như hiện tại, cơ thể tôi đang nóng dần lên, đến khi bọn thợ săn kịp phát hiện, tôi đã bốc cháy như một ngọn đuốc rồi. Phượng hoàng hồi sinh từ lửa mà.
Gã vest đen gào lên:" Chúng mày bảo nó thuần huyết cơ mà, tại sao nó vẫn bị mặt trời thiêu đốt?"
Gã thợ săn hoảng hốt:" Tôi không biết, suốt dọc đường đến đây nó vẫn yên ổn."
Tôi cười khẩy, ý thức dần bị bóng đêm đặc quánh nuốt trọn.
Đến khi tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà truyền thống của Nhật Bản, khắp nơi phảng phất mùi hương gỗ trầm và trà xanh tươi. Có tiếng bước chân chậm dãi tiến vào, nhịp tim người nọ trầm ổn như thái sơn, lạnh lẽo như rắn, hơi thở tỏa ra mùi vị nguy hiểm.
Cửa xoàn xoạt mở ra, người nọ tiến vào 3 bước rồi dừng chân, nói:" Tỉnh rồi sao?"
Tôi vốn định quay sang cảm ơn người đã cứu mình sau khi tự bốc hỏa, nào ngờ lại nhìn thấy một người không ngờ đến nhất...
" Salt?!" Tôi lên tiếng, kinh ngạc đến mức bật dậy.
Một cơn gió lùa qua cơ thể tôi, mát rượi.
Tôi, đang trần truồng, trước mặt Salt.
Vội ngồi thụp xuống, quấn chăn che lấy thân, đây là lý do khiến tôi không muốn dùng năng lực của phượng hoàng đấy, xấu hổ chết mất.
Tiếng cười rất khẽ của Salt truyền đến từ trên đỉnh đầu, tôi lý nhý:" Cảm ơn cậu, Salt!"
Salt ngồi quỳ trước mặt tôi, im lặng.
Tôi lại nói:" Có thể cho tôi mượn tạm bộ đồ được không?"
Được rồi, tôi thừa nhận là tôi và cậu ta đã quen nhau cách đây 4 năm, khi Salt còn là học sinh cấp 2 năm 3. Khi đó, Salt vốn đã là kẻ mạnh rồi, là tôi đã ngẫu hứng đào tạo cậu ta thành như vậy. Bất quá, tôi cứ có cảm giác Salt không hề coi tôi là bạn cậu ấy. Sau này, tôi chuyển trường, mọi băn khoăn về Salt cũng lắng xuống. Không ngờ lần đầu tiên gặp lại lại như thế này. Thật quá xấu hổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net