Chapter 3: Hình xăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nishikawa ngồi trong phòng khách nhà tôi. Gia đình tôi sống ở căn hộ chung cư, đó là một điều bình thường của một gia đình ở Tokyo đông đúc này. Tóc của Nishikawa buộc lên, mấy sợi tóc ngắn thì xõa ra. Nishikawa chỉ bị cận khá nhẹ, cho nên cậu ấy không đeo kính lúc ở nhà tôi. Và, ở trên hai tai của cậu ta, có rất nhiều vết khuyên tai, mỗi tai 5 lỗ. Tôi không hỏi vì sao cậu ta lại có nhiều vết khuyên tai đến thế, vì tôi biết câu trả lời, rất rõ ràng.

À mà bạn biết không, mặt của Nishikawa rất gọn, đúng dạng mặt oval và cằm V-line đấy! Cậu ta thực sự là một bishounen đó!

(Bishounen là những anh chàng đẹp trai tới mức xinh đẹp ấy, có nét hơi giống con gái)

Tôi ngồi trên ghế sofa, còn Nishikawa thì ngồi bệt dưới đất, vở đặt trên bàn uống nước nhà tôi. Mai là kiểm tra lịch sử, và Nishikawa thì thường hay quên mốc thời gian và tên nhân vật. Tôi bắt đầu:

"Năm sinh của Nobunaga Oda?"

"1534"

"Tốt. Thời gian diễn ra cải cách của Nhật hoàng Minh Trị?"

"1868 đến 1912"

"Thời gian diễn ra thế chiến I?"

"1914"

"Thời gian bắt đầu của thời kì samurai?"

"Khoảng thế kỉ thứ VI"

"Các tầng lớp trong thời kì samurai?

"Tướng quân, lãnh chúa, samurai, thương nhân, tá điền."

"12 năm học sử, 12 năm đều học về samurai, năm nào cũng là samurai samurai samurai, ôi trời đất ơi!!!!!" Tôi bỏ quyển sách xuống đùi, ôm mặt ngán ngẩm.

"Tưởng cậu thần tường Nobunaga lắm cơ mà?" Nishikawa cười híp mí, trêu tôi.

"Nobunaga, Nobunaga, nếu bây giờ ông ta ăn mặc như người của thế kỉ 21 và xuất hiện giữa một đám người thế kỉ 21 có lẽ tớ vẫn sẽ nhận ra!" Cái này là tôi nói thật, thậm chí tôi đã từng khắc tượng gỗ hình Nobunaga trong tiết Mĩ thuật.

Nishikawa chống tay lên cằm, nhìn tôi và cười hiền. Từ đây tôi có thể thấy, có một giọt mồ hôi lăn trên trán cậu ta, nhỏ "tong" xuống bàn. Mặc dù nhà tôi đang bật quạt và tôi cảm thấy khá rét. Nishikawa vẫn đang mặc áo khoác đồng phục của trường vì tan học cái cậu ấy đến nhà tôi ngay. Tôi cúi mặt vào sách, nói với cậu ta:

"Ừm, Nishikawa - san này, etou....nếu cậu nóng thì cậu cứ cởi áo khoác ra đi, tớ ...biết mà!"

Tôi đã từng bảo Nishikawa rất hồn nhiên chưa? Sau khi tôi nói thế, cậu ta "oke" một cái rồi cởi luôn áo ra. Nishikawa không mặc áo bên trong, cậu ta chỉ mặc mỗi áo khoác. Như vậy có nghĩa là Nishikawa đang cởi trần trước mặt tôi, nhưng có lẽ tôi sẽ không ngượng bởi cậu ta có một thâm hình ốm nhom ốm nhách. Tuy nhiên, sau lưng của Nishikawa, có một hình xăm rất lớn, rất rất lớn.

Đó là hình xăm một con đại bàng màu đen đang dang cánh. Đầu cánh của con đại bàng được xăm lên cả hai cánh tay. Nếu cậu ta ép hai tay sát sườn thì sẽ được con đại bàng hoàn chỉnh. Hình xăm chiếm gần hết lưng của Nishikawa. Nishikawa không muốn cho mọi người thấy cái hình xăm này, và thế là vào mùa hè, cậu ta vẫn mặc áo khoác đồng phục mùa đông vì sơ mi trắng có thể lộ hình xăm màu đen này ra. 

"Nishikawa, vào phòng tớ lấy hộ cái kính với!"

Đúng thế, tôi bị cận, nhưng chỉ đeo kính lúc học thôi.

"Cậu để ở đâu?"

"Ở trên bàn học tớ ấy!"

Nishikawa đứng dậy, đi thẳng vào phòng tôi. Với những tên con trai khác, đi vào phòng con gái là một thử thách lớn, thì đối với Nishikawa, cậu ta hồn nhiên như không. Có lẽ cậu ta là vậy. Tôi còn có thể nói chuyện với cậu ấy cả tiếng đồng hồ về vấn đề lông nách một cách hết sức tự nhiên. Tôi hoàn toàn tin tưởng Nishikawa đi vào phòng mình. Phòng tôi không quá sạch cũng chẳng quá bẩn, không quá thơm cũng chẳng quá hôi. Nó là một căn phòng bình thường, có bàn học, có tủ sách, tủ quần áo, giường ngủ và một cái máy tính, thế là hết. Một lát sau, Nishikawa mang ra cho tôi một cái kính.

"Ê, Nishikawa - kun, thấy hồi sáng mình bắn tim cho cậu không?" Tôi buột miệng hỏi.

"Thấy, và tớ đặt nó vào trong lồng ngực mình, ở trên tim mình này!" Nishikawa khẽ đỏ mặt, chỉ vào phần ngực phải của mình.

"Tim cậu nằm ở đâu?" 

"Đây này!" Nishikawa chỉ vào ngực phải. Trời đất ạ!

"Thằng ngốc!" Tôi cau mày, phun ra hai chữ "baka"(ngu), rồi chỉ vào bên ngực trái của Nishikawa, nói tiếp - "Tim nằm ở bên này ông nội ơi!"

"À ừ nhỉ!" Nói rồi Nishikawa nhúp phần không khí ở bên ngực phải của mình lên, rồi đặt vào ngực trái.

"Cậu làm gì thế?" Tôi hỏi.

"Sáng nay mình đặt tim của Hirata - san nhầm chỗ, bây giờ đặt lại.

Nishikawa nói câu này, tôi vui lắm!

Tôi đã nói rằng. những đứa con trai mà hồn nhiên trong sáng rất dễ thương chưa? Chắc chưa đâu nhỉ?

Suotome Mizuki tới nhà tôi mà không báo trước. Lúc ấy tôi đang ngồi xem phim với Nishikawa. Cậu ta vẫn đang buộc tóc, tháo kính và ở trần.

"Pính pooonggggg"

"Hirata - san, có ai kìa!" Nisikawa gõ gõ vào vai tôi.

"Chắc là shipper đấy, cậu ra nhận hộ tớ cái!" Tôi vừa nói vừa cho bim bim vào miệng. Bố mẹ tôi thì không bao giờ trên mạng, chỉ có tôi mua thôi. Lần này là tôi mua... tôi mua...tôi mua cái gì ấy nhỉ? Dạo gần đây tôi có mua cái gì đâu? Tôi chợt giật mình, gọi với ra chỗ Nishikawa:

"Nishikawa - kun, khoann...." nhưng muộn mất rồi! Cậu ấy đã mở cửa ra. Suotome Mizuki đang đứng trước cửa. 

Tôi rụt ngay cánh tay vừa vươn ra phía cửa của mình, chạy ra chỗ Suotome. Cô ấy nghiêng đầu hỏi:

"Cậu kiếm đâu ra được anh chàng siêu hotttt này thế. Hirata - san?"

"Ưm...anou...đó là...em họ tớ!" Tôi kéo tay Suotome vào trong nhà, rồi đồng thời nháy mắt với Nishikawa. Vì Nishikawa nói dối dở tệ, cho nên tôi sẽ nói chính trong việc nói dối Suotome. Nishikawa không muốn ai biết về hình xăm vào những lỗ khuyên trên người cậu ta, tất nhiên là trừ tôi. Nishikawa đã nói như thế.

"Cậu ta ở đâu? Bé hơn tuổi bọn mình đúng không? Bé thế kia mà!"

"Nó ở Nagoya mới lên đây chơi vài ngày, năm nhất cao trung."

Suotome túm lấy Nishikawa, rồi xoay lưng cậu ta lại, nhìn cái hình xăm của cậu ta một chút. Sau đó, cô ấy nói:

"Hình xăm đẹp đấy! Trông rất công phu, người yêu tớ cũng có một cái rất to sau lưng, hình con rắn bò quanh cây gậy của thần Hermes ấy!"

"Thế, cậu đến đây làm gì thế, thưa tiểu thư Suotome?"

"À, tớ trả cậu quyển vở hôm trước mượn này, mà cậu tên là gì thế?" Suotome quay sang Nishikawa hỏi, còn tay thì đưa cho tôi quyển vở.

"Agatha!" Lập tức Nishikawa phun ra một cái tên trong khi tôi thì đang cố nghĩ ra được một cái tên hay cho cậu ta.

"Thế nhá, tạm biệt Hirata - san, Agatha - kun!"

Suotome một tay đóng cửa lại, một tay chào bọn tôi. Sau khi chắc chắn rằng cô ấy đã rời hẳn đi, tôi đóng của lại, quay sang hỏi Nishikawa:

"Agatha? Cái gì thế?"

"Tự dưng tui nhìn thấy nên mình nói tên của bà ấy ra thôi!" Nishikawa chỉ lên kệ sách phòng khách nhà tôi, nơi mà có rất nhiều sách của Agatha Christie

(Agatha Christie, theo kỉ lục Guiness là nhà văn có tác phẩm trinh thám bán chạy nhất mọi thời đại)

"Nghe giống Conan à ha?" Tôi lại hỏi

"Hừm, nghĩ lại cũng giống." Haizz, Nishikawa trong trắng của tôi ơi, may là cậu chọn lấy một cái tên thông dụng cả ở Nhật lẫn Anh đấy! Tôi giơ tay ra, 5 đầu ngón tay bấu chặt lấy đầu của Nishikawa:

"Trời đất! Đã bảo cậu để yên mình khắc gánh cho mà! Ngộ nhỡ cậu lấy phải một cái tên ngu ngốc thì biết làm sao?" Tôi vẫn cầm đầu Nishikawa lắc qua lắc lại.

"Mình biết. Nhưng cậu làm cho mình nhiều quá rồi Hirata -san ạ. Mình cũng muốn tự bảo vệ bí mật của mình." Nishikawa nói, mắt cậu ấy khẽ nheo lại. Tôi đã dừng bóp đầu Nishikawa. - "Hirata - san, tớ biết điều này nói ra là không phải nhưng tôi..tôi..thi....thi" Tự nhiên thấy Nishikawa chuyển cách xưng hô, và cậu ta cứ ngập ngừng "tsu, tsu" (tsu trong tsuki, có nghĩa là thích) tôi đã nhận thấy sự khác thường. Trong lúc này, tôi nên cử động tay như nào nhỉ? Đấm vào tường? Nâng cằm Nishikawa lên? Liếm ngón tay mình? Sau cùng, tôi quyết định ... lau kính vào áo. Vừa lau, tôi vừa dướn một bên lông mày, nói:

"Mình mong rằng cậu sẽ không nói rằng cậu thích mình!"

Nishikawa im lặng, mặt cậu ta khẽ đỏ nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Vậy là đúng rồi! Trực giác của tôi rất nhạy bén, cho nên tôi thấy rằng lời lẽ của tôi có thể làm tổn thương Nishikawa. Tôi lại nói tiếp:

"Mình không tốt đâu Nishikawa - kun ạ. Còn cậu thì rất tốt."

Tôi đã nói, và không nhìn thẳng vào mắt Nishikawa. Tôi đã sợ phải nói câu đấy, vì điều đó là sự thật

"Hirata - san khô..-" Nishikawa đang nói dở, thì...

"Ọt...................." Một tiếng động hãm lờ phát ra từ bụng tôi. 

Chết thật! Tôi đang tỏ ra ngầu mà!

"Ọt..................." Cái bụng tôi lại đánh trống tiếp. Tôi tròn mắt ngượng nghịu nhìn Nishikawa. Cậu ta cũng đang tròn mắt.

Sau đó, Nishikawa đã phá lên cười. Tôi không thấy có chút ác cảm nào với điệu cười ấy, nó làm tôi thấy yên tâm. Cảm ơn mày, bụng đói ạ, mày đã cứu tao khỏi giây phút căng thẳng vừa rồi!

"Ăn mỳ không?" Nishikawa hỏi tôi.

"Nấu đi, cho trứng vào nhé!" Tôi cười hiền, lấy tay vỗ vỗ vào bụng mình. Cảm ơn mày, bụng ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net