Chapter 6: Lời thú tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ giờ sẽ thay đổi ngôi kể nè!!!!

--------000000000000----------------------

"Xin chào, mình là Hirata đây.

Nếu cậu đã đọc được email này, thì đồng nghĩa với việc mình đã rời xa cậu rồi.

Xin lỗi, Nishikawa, mình rất vui vì đã được ở bên cậu. Mình yêu cậu rất nhiều, Nishikawa Kazuma! Thật sự đấy! Mình đã vô cùng hạnh phúc khi cậu nói yêu mình.

Tuy nhiên, mình lại không thể chấp nhận chính bản thân mình được. Bây giờ, mình xin phép được kể lại mọi chuyện.

Hồi sơ trung, chúng ta có học cùng nhau đấy! Và mình, Hirata này chính là cô gái tóc đỏ trong ác mộng của cậu đây!

Mình thích hành hạ người khá, sỉ nhục và nhìn họ quằn quại dưới chân mình. Thật ghê tởm, đúng không? Đó là một hội chứng tâm lý, gọi là Sadist ấy. Hiện tại thì mình cũng đã điều trị được phần nào rồi.

Để thỏa mãn sở thích của mình, mình đã trở thành một đầu gấu. Mình đã nhuộm tóc đỏ rực và uốn xoăn nó lên nhìn cho giống Medusa. Mình có một bạn thân, đó chính là cái gậy bóng chày bằng thép, dùng để choảng nhau với bất kì ai mình muốn.

Cậu đã học cùng lớp với mình. Mình đã thích cậu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu khi cậu chuyển đến cao trung Kyoto. Cậu rất kì lạ so với mọi người, và mình thấy hứng thú với điều đó cho nên mình đã bắt đầu trêu chọc cậu. Mình chỉ đơn giản là muốn gây sự chú ý với cậu. Nhưng càng tiếp xúc với cậu, mình càng thấy cậu thú vị. Ở cạnh bên cậu lâu, mình đâm ra say cậu, mình muốn nhuộm màu đỏ của tóc mình lên màu trắng tinh khiết của cậu. Nishikawa, cậu là người rất tinh tế cho nên mình chật vật lắm mới giữ được những bí mật này đấy. Mình đã sử dụng toàn bộ những thủ thuật tâm lí mà mình đã học để che dấu, nhưng cuối cùng chính mình cũng sẽ nói nó ra.

Nishikawa, cậu ổn chứ?

Nếu tâm trạng cậu không tốt, cậu có thể ngưng đọc.

Như đã nói, mình muốn nhuộm cái màu đỏ rực của mình lên cậu. Mình muốn in đậm dấu ấn của mình vào cậu. Thế nên mình đã nói với đàn em:

"Xăm lên người Nishikawa thứ có thể khiến cậu ấy nhớ tao cả đời, và hãy xỏ cho cậu ta vài cái khuyên!"

Mình không thể ngờ, chúng nó lại làm quá thể như này.

Thật sự đấy!

Mình không biết rằng chúng sẽ xăm lên người cậu con đại bàng to khủng khiếp và xỏ cho cậu đúng 10 cái khuyên tai.

Mấy lời bào chữa của mình bây giờ không có tác dụng gì nữa đúng không? Mình thật sự kinh tởm con người mình lúc đó. Nhưng mình rất yêu cậu. Lúc đấy cậu quá ngố nên không hề nhận ra, và mình bị giày vò bởi điều đó. Mình như phát điên lên. Thật sự, muốn cậu là của mình tới mức mong có thể nhét cậu vào trong một cái lồng kính, cậu không được đi đâu, cậu chỉ đước ở với mình. 

À mà biết tại sao mấy thằng đàn em lại xăm con đại bàng lên lưng cậu mà không phải hình khác không? Vì tuổi thơ mình gắn liền với loài chim ấy. Mình rất yêu chúng. Xăm kỉ niệm của tuổi thơ lên trên người mình yêu, thật là kinh dị đúng không?

Sau sự việc ấy, cậu đã chuyển trường. Bên nhà cậu không hề có động tĩnh gì. Vào lúc ấy, mình mới nhận ra rằng mình đã sai. Mình đã hãm hại cậu! Mình đã làm hại cậu! Mình đã vi phạm pháp luật! 

Sau đó, mình đã đến gặp bác sĩ tâm lý để chữa lành hội chứng Yandere này. Cảm giác tội lỗi đeo bám như muốn nói: "Tự sát đi, tự sát đi!". Sau khi điều trị xong cũng lúc mình tốt nghiệp sơ trung. Mình đã cắt phần tóc đỏ của mình đi, để lại tóc đen. Gần đây mình mới nhuộm màu nâu cà phê và uốn sóng nước. Cậu thấy giữa tóc đỏ và tóc nâu, cái nào đẹp hơn?

Riêng mình thì nghĩ, mình nên cạo đầu làm nữ tu.

Năm nhất cao trung mình vẫn học ở Kyoto. Mình đã quyết tâm sẽ làm gì đó cho cậu để chuộc lỗi. Nhưng trước đó, phải tìm ra cậu đã. Cậu đã hoàn toàn bốc hơi khỏi Kyoto. Mình không thể tìm cậu khắp nước Nhật này được. Vậy là Hirata này đây đã lao đầu vào học như một con thiêu thân, để quên đi cảm giác tội lỗi với cậu. Nhưng nó không hề hiệu quả. Năm nhất cao trung, học sinh đứng đầu Kyoto về Toán và Văn cổ là Hirata - san của cậu đấy!

Đến năm hai, vào tầm giữa học kì 2 (Nhật có 4 học  kì), giữa trường cao trung Kyoto và cao trung thư thục Tokyo, trường chúng ta bây giờ ấy, có một cuộc trao đổi học sinh. Mình đã được chon sang cao trung tư thục Tokyo một tháng. Và lúc đó cậu đã xuất hiện, Nishikawa à!

Cậu đã cao hơn trước rồi đó. Hồi lớp 9, cậu chỉ cao 1m53, bé nhất lớp. Không khó để nhận ra cậu. Cậu để tóc dài, chắn chăn đẻ che đi lỗ khuyên tai. Cậu mặc đồng phục mùa đông mặc dù đang là lúc trời nóng, bời vì đồng phục sơ mi trắng sẽ làm lộ hình xăm của cậu qua lớp vải. Mình rất suy sụp vì đã khiến cậu như thế này.

Sau khi học hết học kì 2 còn lại tại cao trung Kyoto, mình đã xin bố mẹ vào tư thục Tokyo. Lúc đấy, bố mẹ không cho phép, nhưng đã có kế hoạch B.

Mình đã xin được việc làm tại một quàn cà phê lớn ở Tokyo, lương cao hơn lương bố mẹ bấy giờ rất nhiều. Mình đã ở riêng tại căn hộ của mình. Nhưng từ đầu năm nay, bố mẹ đã chuyển tới sống cùng mình với công việc mới có mức lương cao ngất ngưởng, và gia đình Usui Tahiru cũng chuyển tới đây luôn, với lí do là muốn làm quen với môi trường giáo dục ở Tokyo để cậu ta có thể vào đại học Waseda. Mình đã nghỉ việc ở quán cà phê, tập trung cho việc học để có thể lên đại học.

Học kì 3, năm 2 cao trung, mình đã chuyển tới cao trung tư thục Tokyo, cậu còn nhớ chứ? Lúc đầu mình không hề bắt chuyện với cậu. Mình dành thời gian để quan sát cậu, từ đó nghĩ ra cách để giúp cậu hòa đồng hơn. Lúc đó, mình vẫn chơi với hội Hide Kokomi.

Cuối học kì 4, mình đã băt chuyện với cậu. Mình ngày một trở nên thân với cậu như ngày xưa. Cậu biết không, lúc mà không được làm bạn với cậu, mình nôn nóng tới phát dồ lên ấy. Mà cậu yên tâm là mình đã chữa được cái bản tính yandere quá mức rồi. Mục tiêu của mình bây giờ là âm thầm bước vào đời cậu, kéo cậu dậy khỏi cái bóng của sự u ám, rồi kết bạn cho cậu, sau đó sẽ lặng lẽ rút ra. Mặc dù công việc ấy chưa đước tốt lắm, nhưng mong rằng nó sẽ bù đắp cho cậu phần nào.

Cậu đọc hết rồi đấy à? Mình đúng là một con tệ hại mà! Xin lỗi Nishikawa! Có thể cậu sẽ nghĩ mình ngụy biện, nhưng mình không hề. Mình yêu cậu rất nhiều, Nishikawa! Nhưng cậu đừng yêu mình nữa nhé! Hãy tìm một cô gái nào đó tốt hơn mình như! Và hãy chào Usui Tahiru hộ mình nhé! Bảo với cậu ta là mình từ chối lời tỏ tình của cậu ta, mình chỉ muốn giữ quan hệ của mình với cậu ấy như bây giờ. À mà gửi hộ mình cả lời xin lỗi tới Hide Kokomi nữa, hãy nói rằng mình nghĩ cô ấy là một người bạn tuyệt vời, mặc dù hơi phiền phức nhưng cậu ấy luôn quan tâm tới mình. Mình xin lỗi tất cả mọi người!

Còn câu nói này, mình chỉ mãi dành riêng cho cậu tôi, Nishikawa Kazuma

EM YÊU ANH!!!

Hirata. Ngày X tháng 10 năm 2018. Sayonara!"

Hirata Teruhan ngồi trước màn hình máy tính, tay run run nhấn nút gửi. Từ giờ trở đi, cuộc sống của Nishikawa Kazuma sẽ không còn có cô nữa.

"Tạm biệt, Kazuma!" Cô khẽ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net