Chapter 7: Không một tin tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hirata Teruhan đã nghỉ học hơn một tuần nay. Không ai biết cô ấy đi đâu, trừ một người.

Đó chính là bản thân cô ấy.

"Nishikawa - kun, vẫn chưa tìm thấy Hirata - san à?" Usui Tahiru tới bắt chuyện với Nishikawa.

"Chịu, phía cảnh sát cũng không có thông tin gì thêm." Nishikawa đờ đẫn đáp lại. Cậu ta giống như một cái xác vô hồn.

Trong đầu của Nishikawa, không hề có hàng ngàn câu hỏi "Tại sao?" sau khi đọc xong email của Hirata. Những câu trả lời đã được sắp xếp rất ngăn nắp trong đầu của cậu ta. Trong tâm trí cậu, chỉ còn một dòng chữ duy nhất:

"Hirata, về đi, xin em đấy!"

"Ni...Nishikawa - kun, anouu... cậu có tin tức gì về Hirata - san chưa?" Hide Kokomi rụt rè, tiến lại gần Nishikawa. -"Tớ...tớ rất tiếc vì đã gây sự với Hirata -san. Tớ biết rằng cô ấy đã cảnh báo tớ, vậy mà tớ vẫn..." 

Nishikawa nghe xong, thở dài, nói:

"Hirata - san bỏ đi là do MÌNH"

"Thế cậu có tin tức gì về cậu ấy chưa?" Diễn viên quần chúng 1.

Lần đầu tiên trong đời, Nishikawa nói chuyện với nhiều người bạn như này, cậu ta đâm ra lúng túng.

"Bố mẹ cậu ấy đã liên lạc với phía cảnh sát. Họ gần như mất dấu hoàn toàn Hirata -san. Cô ấy đã bốc hơi cùng đống quần áo và thẻ ngân hàng của mình."

"Như thế chỉ cần theo dõi tài khoản ngân hàng của cậu ta thôi. Thể nào cậu ấy cũng phải rút tiền." Diễn viên quần chúng 3 thông thái nói.

"Đến cả bố mẹ cậu ấy lẫn cảnh sát đều ngạc nhiên với số tiền Hirata - san có trong đấy. Cô ấy có hơn 2 triệu yên trong tài khoản (hơn 400 triệu đồng)"

"Cái gì? 2 triệu yên á? Lắm thế? Hirata -san đi cướp à?" Hide Kokomi trợn tròn mắt, đập bàn nói.

"Tôi từng nghe nói rằng Hirata - san đi làm thêm." Diễn viên quần chúng 3.

"Không thể nào!" Nishikawa lắc đầu quầy quậy. "Cô ấy được trả 50000 yên một tháng (tầm 10 triệu đồng), và cô ấy chỉ đi làm trong vòng 6 tháng thôi, cho nên nếu thế sẽ chỉ có 300000 yên trong tài khoản cô ấy." Rồi cậu nhìn sang Hide Kokomi - "Phía cảnh sát nói rằng ngân hàng không hề bị mất một đồng nào!"

"Hirata -san, cô ấy đã nói với cậu về bản thân cô ấy chưa?" Hide Kokomi rụt rè hỏi.

"Rồi, cô ấy đã nói" Nishikawa khẽ cụp mắt xuống.

"Mình rất tiếc!"

"NÀY! Tôi vừa nghĩ ra một ý kiến!" Không biết từ đâu, Usui Tahiru chui ra, tay bê một tập giấy. - Chúng ta hãy làm poster truy nã Hirata - san đi!

"Ô! Hay đấy!" Diễn viên quần chúng 2 vỗ đốp hai tay lại với nhau.

"Không phải truy nã, mà là tìm người!" Naruse Mahiro từ đâu đó bỗng nhiên chen vào.

"Mình vẽ giỏi, để mình phác thảo mặt cậu ấy cho! Hình như là Hirata - san chưa bao giờ khoe một bức ảnh nào của cô ấy! Mình không có một cái nào cả." Hide Kokomi giật lấy một tờ trong tập giấy của Usui Tahiru ra.

Hide Kokomi vẽ rất nhanh. Thoáng cái, cô ấy đã phác thảo xong khuôn mặt hơi tròn tròn của Hirata. Mắt to, mũi cao vào nhỏ, môi trái tim. Mái tóc sóng nước hơi rối của Hirata được Hide Kokomi vẽ khá kĩ, nhìn nó giống y hệt.

"Oa! Giống y hệt luôn!" Diễn viên quần chúng 2 reo lên.

"Nhưng mà...Hirata - san không có điểm gì nổi bật. Ngoại hình cô ấy thuộc loại phổ thông, rất nhiều người có ngoại hình như thế." Diễn viên quần chúng 3 điềm đạm nói.

"Vết sẹo." Nishikawa giơ tay lên. -"Cô ấy có vết sẹo rất dài ở tay phải.

"À đúng rồi!" Hide Kokomi viết luôn điều vừa rồi vào trong giấy. Bên dưới hình vẽ Hirata, Hide Kokomi đang cặm cụi nắn nót viết:

                                                            TÌM NGƯỜI

                                                           HIRATA ..........

"Hirata ....gì ấy nhỉ?" Cô gãi gãi cằm. Cô không biết tên của Hirata. - "Ở đây có ai biết tên của Hirata - san không?"

"Tôi chỉ gọi cô ấy bằng tên họ thôi. Nhiều lúc thì gọi là Hiratan." Diễn viên quần chúng 3 nói

"Usui - kun, cậu là thanh mai trúc mã của cô ấy, chắc là cậu biết chứ?" Nishikawa quay sang hỏi Usui Tahiru.

"Thật sự là....tôi cũng không biết. Hiratan không cho tôi gọi bằng tên. Cô ấy chỉ cho tôi gọi là Hiratan thôi."

"Thế thì cậu là hội trưởng hội học sinh cơ mà! Cậu có danh sách học sinh đúng không?"

"Cái đấy tôi không có thẩm quyền! Học sinh có quyền giữ bí mật thông tin cá nhân!"

Nishikawa ngồi dựa vào ghế. Lạ thật! Sao cậu không nhớ nổi tên cô ấy chứ? Nhưng có vè Hirata chưa từng nói tên mình ra bao giờ. Trong các email cô gửi cậu, bao giờ cũng chỉ độc có một chữ " Hirata". Giờ cậu mới nhận ra, cậu không biết nhiều về Hirata. Cô ấy luôn từ chối nói chuyện về chính mình.

Nishikawa nhớ lần sinh nhật thứ 18 của cô ấy, cậu đã cầm chổi quét nhà giả như một cây đàn guitar. Cậu đã ứng tác một bài hát về Hirata. Nó như nào ấy nhỉ? Nishikawa nhíu chặt lông mày, cố nhớ ra giai điệu đó. Cậu nhớ mang máng rằng nó chế ra từ một giai điệu mà Hirata hay hát. Một bài hát có giai điệu khá trẻ con. Bài gì, bài gì ấy nhỉ?

"London bridge is falling down

Falling down, falling down

London bridge is falling down

My fair lady!"

Một giọng hát cất lên. Là Naruse Mahiro. Rồi cậu ta nói tiếp:

"Ngồi ở trên tôi hay thấy Hirata hát bài này suốt."

Chính xác là giai điệu này! Não của Nishikawa như muốn bay ra ngoài, và gào thét :"Tìm ra rồi, tìm ra rồi!". Cậu đứng bật dậy như một cái lò xo, lớn tiếng:

"TERUHANNNNNN!!!!!"

Mọi người xung quanh quay lại nhìn cậu ta. Hide Kokomi vỗ tay một cái, rồi cười toe toét:

"Đúng chính xác rồi!" Rồi cô ấy viết thật to hai chữ "HIRATA TERUHAN" vào tờ giấy. Kí ức của Nishikawa xoay vòng vòng.....

"Te ở trong Tenshi (thiên thần)

Ru là ở cuối của gyaru (ám chỉ các cô gái nổi loạn)

Han là Haru ấm áp (mùa xuân)

Teruhan của tôi là một thiên thần nổi loạn mùa xuân ấm áp!"

"Cái bài hát kiểu gì thế này?" Hirata ôm bụng, cười sằng sặc.

"Nó giống cậu đấy, Hirata - san, ý tớ là giống tên của cậu." Nishikawa vẫn ôm cây chổi, mặt hơi đỏ lên."

"Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều!!" Hirata vỗ tay. Lúc ấy, họ đã thật sự vui vẻ.

Tâm trí Nishikawa đã quay trở lại thực tại. Hirata Teruhan, mặc dù cô ấy đã bảo đám đàn em đè cậu ra, xăm lên người cậu một con đại bàng to khủng khiếp, và bấm lên tai cậu 10 lỗ khuyên tai, nhưng, chỉ cần là Hirata Teruhan, dù cô có tội lỗi thế nào, cậu vẫn yêu cô thắm thiết. Nishikawa không hề oán ghét Teruhan - tóc - đỏ. Cậu muốn chạy thẳng tới trước mặt cô, mắng cho cô một trận vì đã hèn nhát chạy trốn như thế này.

"Có khi nào...Hirata - san chết rồi không?" Diễn viên quần chúng 2 run run hỏi.

"Vớ vẩn!" Hide Kokomi và Nishikawa đồng thanh ngay lập tức vặc lại. Nhưng, tất cả mọi người đều biết đó là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra, và đó là mối lo lớn nhất.

"Xong rồi! Cậu đi photo nhé, Tahiru - kun!" Hide Kokomi đưa tờ giấy cho Usui Tahiru.

Phía dưới ảnh phác thảo của Hirata Teruhan, là những dòng chữ nắn nót:

                                                           TÌM NGƯỜI

                                                     HIRATA TERUHAN 

NỮ SINH CAO TRUNG NĂM 3 TƯ THỤC TOKYO.

CAO 1M60, CÂN NẶNG 48KG, KHUÔN MẶT NHƯ TRÊN.

CÓ MỘT VẾT SẸO DÀI TRÊN BÀN TAY PHẢI.

MẤT TÍCH VÀO NGÀY X THÁNG 10 NĂM 2018

AI BIẾT GÌ XIN LIÊN HỆ 0XXXXXXXXXX

CHÚNG TÔI SẼ HẬU TẠ.

Nishikawa thật sự muốn viết vào đấy dòng chữ : "Ai bắt sống được cô ấy về càng tốt!"

Ngày hôm sau, các tờ poster đã được dán khắp Tokyo. Đã có nhiều cuộc gọi tới nhưng toàn là những thông tin không có giá trị. Toàn bộ lớp 1 - 3 của Hirata đều lùng khắp Tokyo để tìm cô ấy. Đặc biệt Hide Kokomi đã trang bị cho mình một cái loa siêu bự, xông thẳng vào Akihabara, nơi có thể thấy Hirata đang cầm một khẩu súng điện tử và bắn pằng pằng thường ngày một cách dễ dàng, cô ấy vừa đi vừa gào vào loa:

"HIRATA TERUHAN, CẬU Ở ĐÂU? HI - RA - TA TE - RU - HANNN!"

"OIIII, HIRATAN, RA ĐÂY ĐI!" Và giờ cô ấy đi dọc các khu phố của Tokyo, thậm chí là cả phố đèn đỏ. Vụ mất tích của Hirata được đưa lên trang nhất của báo Tuổi trẻ Nhật Bản.

Thế nhưng, không có một chút tin tức gì của Hirata Teruhan.

"Chết tiệt! Cậu đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?" Nishikawa nghiến răng, vừa đi vừa đá những viên đá trên đường.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net