8. Xin Anh Đừng Đi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hinata, nhưng thật sự...anh không muốn cô cứ mãi nhắc về Naruto trước mặt anh như vậy. Không muốn!


Tay anh đưa ra, nhưng đến giữa không gian ở khoảng cách giữa hai người, một lực hấp dẫn nào đó đã khiến Sasuke khựng lại. Anh đang làm cái quái gì vậy? Hành động ấy cho thấy rõ ràng anh muốn được chạm vào người của Hinata, muốn làm một cái gì đó để cô ngừng khóc. Nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ mặc kệ, ngoảnh mặt quay đi với phong thái lạnh lùng, thờ ơ và chẳng buồn để trong đầu quá lâu. Điển hình như Sakura, sau khi Đại chiến Ninja đã dần đến hồi kết, cô ta đã khóc lóc cầu xin anh đừng đi và cũng đừng bỏ rơi cô ta lại như anh đã làm trước kia. Thật nhảm nhí! Anh đâu có nghĩa vụ phải yêu một người như cô ta, Sasuke đã nói như vậy. Đến giờ anh vẫn giữ vững quan điểm ấy đối với Sakura.


Thế nhưng tại sao với Hinata...mọi chuyện lại rẽ sang một hướng khác biệt lớn đến thế? Cô đối với anh đã từng là một con người mờ nhạt với bản tính yếu đuối và nhút nhát. Chỉ sau một vài ngày thực thi nhiệm vụ, những điều anh nghĩ về cô đều đã được Hinata chứng minh là sai lầm. Sasuke không quá coi trọng mối quan hệ với cô kia mà, sao bây giờ lại phản tác dụng như vậy! Chẳng lẽ...chỉ vì một vài ngày ở bên cạnh và nhận được sự chăm sóc từ cô mà Sasuke lại mủi lòng khi người con gái ấy khóc như thế sao?


Chưa một cô gái hiểu được hoàn cảnh của Sasuke như Hinata, chưa một ai sẵn sàng tìm hiểu về cuộc đời và quá khứ của một tên tội phạm giống cô... Và quan trọng hơn, cô nhìn thấu được những cảm xúc mà Sasuke đã cất công chôn chặt trong góc khuất trái tim, chẳng hé nửa lời với một ai.  Ngoài Naruto ra, chẳng một ai màng quan tâm đến nỗi lòng của anh. Bây giờ, có cả Hinata...


Cô là người trao cho anh cái ôm của sự an ủi, là người cho anh mượn bờ vai để có thể khóc lóc như một đứa trẻ, cô quan tâm và lo nghĩ cho anh nhiều hơn cả bản thân... Như vậy, có đáng để Sasuke quan tâm cô trong lúc này không? Hinata đối với anh mà nói...là một người đặc biệt!


Hinata cố gắng dùng tay gạt nước mắt đang chảy ra lia lịa. Cô cố trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là do Sasuke vô tình nói ra, nhưng không hiểu sao cô lại không thể ngừng suy nghĩ về nó. Thái độ của Sasuke...lẽ ra đã không nên quyết liệt như vậy...



Trên đoạn đường ra về, Hinata cố quên đi tất cả những muộn phiền vừa rồi mà cố gắng xử sự như bình thường với Sasuke. Cô cứ mãi mít ướt như vậy cũng sẽ chẳng phải là cách giải quyết hay nhất, hơn nữa còn có thể khiến Sasuke khó chịu nên cũng nhanh chóng bỏ qua. Dù sao mọi chuyện cũng đã thuộc về quá khứ, có nhớ hay không thì ít nhiều Hinata cũng sẽ phải chạm mặt Naruto, đó là điều không tránh khỏi.


Lúc đó, Hinata chỉ muốn một ai đó gọi mình để cô có thể chạy theo người đó, càng xa Sasuke...càng tốt. Cô đang trốn tránh, cô không muốn mình lại tiếp tục trở thành một mối phiền toái đến anh nữa. Ai đó...hãy đến và gọi cô đi với bất kể mục đích gì đó như làm nhiệm vụ hay quay về nhà chẳng hạn, dù đó chắc chắn không thể khả thi được. Đến đoạn đường rẽ để về nhà, Hinata không một lời tạm biệt, cũng chẳng một câu nói cửa miệng nào mà lặng lẽ quay đầu ra đi. Cô cứ như bị ai đó dắt hồn mất, đi mà không cần biết người ấy đang dõi mắt nhìn theo mình, đi mà không biết người kia đang cảm thấy ân hận và quan tâm đến nhường nào.


Thứ cảm xúc mà Sasuke cảm thấy về Hinata...cũng giống như tình yêu thương chân thành anh dành cho Itachi, cho gia đình. Hay nói cách khác, cô giống như một người quan trọng trong cuộc sống vô vị chỉ xoay quanh hai màu trắng đen u ám. Sự quan tâm, những lời mắng mỏ khó chịu, ánh mắt dõi theo đầy tâm tư từ đằng xa đâu phải điều anh có thể dễ dàng thể hiện ra với tất cả các cô gái. Chỉ riêng Hinata cũng đã làm Sasuke cảm thấy trong lòng xuất hiện thêm một luồng cảm xúc mới nhưng cũng thật quen thuộc, dường như đó là cảm xúc cần lắm một người như cô.


Có lẽ cô đang tránh mặt anh, thậm chí là giận anh vì những lời nói ngông cuồng khi nãy? Cô đang cảm thấy khó chịu vì anh sao? Sasuke chẳng biết bản thân có thể làm gì để Hinata không còn cảm thấy áp lực vì câu nói vô tâm của anh khi nãy. Thế nhưng, anh quay đầu lại rồi chầm chậm bước đi. Vậy là hai người...mỗi người một phương chẳng ai buông lời tạm biệt đến người kia, cứ như vậy vừa đi vừa muốn lảng tránh. Lời nói tạm biệt đã không thể nói, biết đâu hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nhiều như bây giờ nữa thì sao? Đó chưa chắc là điều đáng phải lo sợ, vì chí ít họ vẫn biết đến sự tồn tại của người còn lại.


Sasuke bỗng suy tư đến khoảng thời gian qua, anh đã có một cuộc hành trình đáng nhớ. Ngẫm lại những giây phút ở bên cạnh Hinata, tâm tư anh dường như chẳng còn vướng bận bất cứ điều gì, cũng gạt bỏ những suy nghĩ tìm lấy mục đích sống, bởi lẽ...Hinata đã giúp anh ngộ ra nhiều điều. Sasuke được sống, được chuộc tội là một điều may mắn, bởi nếu như anh chết đi vì một lí do nào đó thì anh đâu thể ngộ ra bản thân đã từng ngu muội tới mức nào, rồi ước nguyện mà Itachi để lại...sẽ chẳng có người thực hiện. Và hơn hết, Sasuke sẽ không được gặp Hinata. Nếu như không có nhiệm vụ này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ Sasuke hé răng nửa lời với Hinata, càng chẳng có chuyện ở cùng nhau rồi tặng nhau món quà ý nghĩa như vậy.

Hinata là cô gái mang đến cho anh những thăng trầm cảm xúc khác lạ. Khác với Naruto và Sakura, Hinata không hề thân thiết với anh đến mức có thể bảo vệ, trong hoàn cảnh khó khăn, cô hoàn toàn có thể mặc kệ. Sasuke cũng chẳng cần đến sự giúp đỡ từ ai bởi anh nhận thức được sức mạnh ghê gớm của mình. Nhưng trong giờ phút đó....


"Mình hứa sẽ bảo vệ Sasuke-kun để cậu không phải chịu tổn thương nữa..."


"Thật may quá, Sasuke-kun vẫn ổn. Mình đã rất lo lắng đấy!"


"Đúng như mình biết, Naruto-kun là của Sakura-san mà... Nếu như mình biết, mình cũng đâu thể làm gì. Dù sao thì mình cũng đã chịu đựng nỗi đau đó quen rồi nên không sao đâu!"


"Sasuke-kun và mình cũng giống nhau, chúng ta đều phải chịu nhiều tổn thương vì mất đi những người mình yêu quý. Vậy nên...xin cậu đừng cố gắng che giấu sự yếu đuối của mình nữa..."


Anh miên man trong đầu, rồi lại lẩm bẩm trong miệng điều gì chẳng có nghĩa lí, Sasuke lần đầu hiểu được giá trị câu từ xuất phát từ Hinata. Cô nói rằng...anh đang cố gắng bao che cho sự yếu đuối trong trái tim vốn đã sớm bị vẩn đục này sao? Không thể nào, Sasuke đâu như vậy. Chắc chắn...không phải vậy. Anh ghét bản thân trở thành kẻ yếu đuối chỉ biết bất lực nhìn mọi thứ xung quanh bị tước đoạt đi đầy đau đớn, Sasuke không muốn...quá khứ sẽ lặp lại một lần nữa giống như Itachi.


Nhưng nếu không yếu đuối thì tại sao Sasuke lại có thể nhớ nhiều điều về Hinata đến vậy. Từng lời cô nói, từng việc cô làm, từng cử chỉ ân cần cô thể hiện ra không phải là cái để người ta có thể nghĩ là giả tạo. Điều duy nhất giả tạo...chính là trái tim mục rỗng của Sasuke. Anh khóc trong ngày hôm đó là vì lí do gì? Anh nhường chiếc áo choàng lại cho Hinata đâu phải tự dưng mà có trong khi bình thường anh chẳng bao giờ làm những điều vô bổ đó. Tại sao...anh lại để cô chăm sóc mình mà không đẩy cô ra xa giống như cách anh đã làm với những cô gái khác?


Hinata bước đi thờ thẫn, đến cổng phủ Hyuga cô bỗng dừng bước lại. Cô đang tự hỏi liệu có phải mình đã vô tình làm Sasuke bị tổn thương hay không. Mặc dù là bạn, nhưng Hinata vẫn cảm thấy có một sự hơn thua giữa Naruto và Sasuke. Có lẽ anh ghét bản thân trở thành người hứng chịu những điều người khác nói về Naruto. Hinata nhớ đến khi ấy.


" Đừng lôi những chuyện tình đơn phương vô bổ của cô với tên ngốc đó nói với tôi! Nó thật...đáng ghét!"

Không biết cảm giác của Sasuke đã tệ đến mức nào mà lại khiến anh sẵng giọng quát cô lớn tiếng đến vậy. Lỗi lầm ngay từ đầu...là do Hinata đã làm điều không nên. Cô tự cho rằng bản thân là người sai, Hinata quay đầu và chạy thật nhanh thay vì bước chân vào nhà đúng như ý muốn của cô khi nãy. Cô muốn xin lỗi Sasuke, xin lỗi vì đã làm anh phải bận lòng, xin lỗi vì đã không hiểu được cảm xúc của anh. Cô vừa chạy vừa thở dốc dưới tiết trời buốt giá của mùa đông, cố gắng tìm đến anh. Nhưng... Hinata không biết Sasuke đang ở đâu.


Hinata vô thức chạy đến công viên, khi dừng bước thì cô nhận ra...anh chẳng hề ở đây. Cô lại tiếp tục đi tìm. Tâm trí cô quay cuồng giữa đêm đông lạnh giá, Hinata nhất định phải nói với anh. Cô chạy đi tìm, cho đến khi cô không thể bước đi được nữa. Hinata mệt nhừ đôi chân, cô dừng lại trước đường đi ra ngoài làng. Một linh cảm nào đó đã lôi kéo cô đến đây, Hinata tin vào linh cảm đó. Cô không thể tiếp tục đi nữa, cô chỉ biết chôn chân tại một chỗ.


"Hinata..."


Theo tiếng gọi vọng ra từ đằng sau lưng, Hinata từ từ quay lại, bóng dáng của Sasuke thu vào đôi mắt oải hương xinh đẹp. Nhìn thấy anh đứng ngay trước mặt mình, với một ánh mắt ưu phiền và đa sầu đa cảm, cô như được kích thích hơn, kiên định nói ra nỗi lòng của mình.


"Sasuke-kun... Vậy là cậu sẽ đi sao?"


Anh chẳng nói gì, chân bắt đầu bước chậm. Một bước, hai bước rồi lại ba bước, cứ thế tiến thẳng về phía trước mà chẳng có dấu hiệu sẽ trực diện nói chuyện với Hinata. Anh đi lướt ngang qua cô, tai đã nghe, mắt đã thấy nhưng vẫn bỏ qua mà đi tiếp làm cho Hinata càng thêm sốt ruột.


" Xin cậu...đừng đi, Sasuke-kun! Xin lỗi vì đã không hiểu đến cảm xúc của cậu...xin lỗi vì...đã làm cậu tổn thương."


Sasuke ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó buông lời lạnh lùng. Anh đã từng suy nghĩ đến cô nhiều như thế nào chỉ mới vài giờ trước, vậy sao giờ lại có thể làm ngơ trước lời xin lỗi ấy chứ. Không phải do anh vô tâm...Sasuke không muốn có thêm nhiều suy nghĩ về Hinata nữa. Lần này chắc chắn anh muốn điều đó không xảy ra, nhất định không!


Anh nhìn thấy... Hinata đứng đằng sau đang rưng rưng lệ. Cô khóc là vì đang muốn gửi đến anh một lời thỉnh cầu mong anh đừng đi, mong Sasuke hãy chấp nhận lời xin lỗi ích kỉ của cô, cho dù có thể nó hơi muộn màng.


" Sasuke-kun... Sasuke-kun."


Anh chết lặng trong lòng một chút. Sasuke đã trở nên ấm áp hơn một chút, và sự ấm áp đó dành riêng cho Hinata. Anh ngạc nhiên, nhưng vẫn nén lòng mình lại mà ngang ngạnh đi tiếp bất chấp cô gái ấy đang đứng chờ đợi một lời nói hứa hẹn trong sự vô vọng.


Anh chạy, nhưng Sasuke cũng không ngờ Hinata cũng đang chạy theo. Cô chạy bằng một đôi chân trần tập tễnh đang cố đuổi theo anh với gọi. Hinata muốn đuổi kịp anh, giống như cách cô cố gắng níu kéo Naruto đừng rời bỏ mình vậy. Cô ngã quỵ, hai chân tê rần không thể cử động được nữa. Hinata ôm mặt khóc, cô không muốn bản thân có thêm tội lỗi làm tổn thương người khác nữa. Neji đã là quá đủ, và chẳng lẽ bây giờ lại đến Sasuke?


Sasuke không thể giả vờ như mình không nghe thấy mà tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ. Khác hẳn với lời cầu xin của Sakura trước kia cũng tại nơi này, anh đã từ chối một cách thẳng thừng. Nhưng đối với Hinata, mỗi lần cất bước đi từng chút, anh lại do dự trong lòng. Anh không biết bản thân đang suy nghĩ cái quái gì nữa, mọi thứ cứ tự diễn ra rồi tự điều khiển theo ý nó muốn. Mặc dù vậy, Sasuke vẫn không thể nào hòa hợp được. Hinata dạy anh cách yêu thương người khác bằng cả trái tim, vậy mà anh đang dùng một sự vô tâm và lạnh lùng để đáp trả lại tình thương đó.


Sasuke đến trước mặt cô, anh muốn nói rằng mình chấp nhận lời xin lỗi của Hinata, nhưng anh cần đi. Nơi này dù là nhà anh đi nữa thì Sasuke vẫn cảm thấy chưa đủ đối với mọi sai lầm. Anh cúi người xuống, nhìn cô bằng ánh mắt dịu hiền, thả lỏng sát khí lạnh lùng người khác vẫn thường hay thấy, đặt tay lên đầu cô.

"Hinata..."

Cô ngẩng đầu, lệ trào ra khỏi đôi mắt sáng long lanh như biển hồ sâu thẳm. Dưới ánh trăng tròn của đêm đông, giọt nước mắt ấy cứ sáng rực lên như một viên kim cương quý giá làm ướt đi đôi mắt xinh đẹp và đôi má ửng hồng. Cô kìm lại trong lòng tiếng nấc nghẹn, bên ngoài chỉ là một khuôn mặt dằn vặt trong làn nước mắt mặn chát.


"Để lần sau nhé!"


Anh dang một tay ôm trọn cô vào lòng mình, truyền cho cô chút sức nóng. Nước mắt chảy ròng làm cho vài lọn tóc dính vào mặt khiến Hinata trông càng sầu thảm hơn. Cô nắm chặt tay vào lớp áo choàng đến nhăn nhúm, mặt nhăn nhó lại đầy rẫy sự sợ hãi. Nỗi sợ của cô lúc này không còn gì khác ngoài sợ làm người khác phải tổn thương. Hinata từng rất ghét điều này sau cái chết của Neji, à không, phải là ngay cả trước kia cô cũng không bao giờ nghĩ bản thân sẽ làm cho ai đó phải chịu đựng điều gì đó quá nặng nề và áp đặt. Đối với Sasuke cũng vậy thôi, hơn ai hết, cô hiểu được trong anh vẫn còn những nỗi cô đơn, những vết thương tâm lý hằn sâu mà không có cách chữa lành. Lời nói của cô đã làm anh kinh động đến vậy...đâu phải là hợp lý đâu! Nếu như không nắm giữ một vai trò nào đó quan trọng trong mắt anh thì có lẽ Hinata có nói đi nói lại những điều về Naruto hay gì đó cũng chẳng đáng để anh bận tâm.


"Xin cậu...đừng đi. Mình vẫn còn muốn...cậu ở lại. Vậy nên, làm ơn...xin đừng rời khỏi đây nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net