Chờ một người có khó không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Từ nhà Ino về bệnh viện, Sakura cầm theo mấy nhánh oải hương tím, nói đùa rằng chúng có tác dụng xua muỗi. Hoa trong phòng cậu ấy chắc cũng tàn rồi. Hoa tàn thì tâm trạng sẽ xấu theo phải không?



Sasuke giờ đây chỉ có thể nhìn ngắm ngôi làng qua khung cửa sổ nhỏ bé trong phòng. Không thể cảm nhận được chakra nhưng cậu biết xung quanh đây có ít nhất 2 đội Anbu canh chừng.

Đã lâu Sakura không ghé qua kể từ sau lần đó. Hoặc giả như cô ấy ghé qua mà chẳng để cậu biết. Phần thuốc hàng ngày vẫn đều đặn xuất hiện cũng nét chữ quen thuộc. Dù sao thế cũng tốt, nghĩ về cô ấy chỉ khiến cậu thêm hoang mang.

Naruto có tới vài lần nói rằng cậu ta sẽ tập trung vào học hành để sớm trở thành một Hokage vĩ đại. Cậu không thể tưởng tượng được từ "học" và Naruto liệu có liên quan gì đến nhau không...

Phía xa kia thấp thoáng khuôn mặt đá của năm vị Hokage tiền nhiệm, nghiêm nghị chẳng giống với người thật mấy. Người ta đang dựng giá đỡ, chuẩn bị đẽo khuôn mặt của đệ Lục lên đó. Nghe nói thầy ấy nhất định giữ nguyên cái khăn che mặt. Sasuke bất giác mỉm cười. Khi không còn thù hận trong lòng, cậu mới để ý đến những thứ nhỏ nhặt xung quanh. Itachi, phải chăng anh muốn em sống cuộc sống như này?

Tiếng gõ cửa vang lên kéo cậu khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

- Tớ vào được chứ Sasuke?

- Ừm. – Sasuke hạ giọng, cố làm cho âm thanh phát ra trở nên dịu dàng hơn một chút.

Sakura vẫn cứ tự nhiên như trước, cô thay mấy bông thuỷ tiên héo úa bằng một chùm oải hương tím, ngắm nghía trái phải rồi lại tự cười một mình.

- Màu này giống với màu chakra của Sasuke-kun.

Cậu không kìm được quay lại nhìn lọ hoa đơn sơ trên bàn. Màu tím của hoa phản chiếu trong con ngươi màu xanh lục. Thật mê hoặc. Để bản thân lạc vào đôi mắt ấy, cậu có cảm giác như bị trúng ảo thuật rồi. Vài lọn tóc hồng lướt qua trong ký ức, nếu như có thể chạm vào.... chắc hẳn chúng sẽ rất mềm mại...

Uchiha bị trúng ảo thuật ư? Cậu cười khổ trong lòng. Cố gắng đè nén cảm xúc lại. Phải, cậu rất giỏi làm việc đó.

Tha thứ cho bản thân còn khó hơn xin người khác tha thứ. Dù có xin lỗi bao nhiêu lần với Sakura, cậu vẫn thấy chưa đủ. Ngày đó, nếu như Kakashi và Naruto không đến kịp... Sasuke không dám nghĩ tiếp.

Thuở nhỏ, anh trai là thần tượng, cũng là mục tiêu mà cậu muốn hướng tới. Bi kịch xảy ra. Từ tình yêu sinh ra lòng thù hận. Cậu đã cố gạt hết mọi cảm xúc để truy cầu sức mạnh.

Cái đêm khi mà cậu quyết tâm rời đi, chẳng thể ngờ những lời của Sakura lại làm cậu lay động. Cậu thấy lưu luyến với ngôi làng, với cuộc sống cùng đội 7. Là cảm giác sau nhiều năm cô độc, lại có người cần mình ở bên. Sự tác động mạnh mẽ đó biến cô thành mối phiền phức cản bước cậu trên con đường báo thù.

Kẻ luôn muốn lao vào bóng tối như cậu không đáng có được tình yêu.

Trong tim cậu có cô không ư? Câu hỏi đó chính cậu cũng chẳng thể trả lời. Cũng có thể, ngay từ đầu đã-luôn-có-cô-ở-đó. Chỉ là cậu cố tình không muốn nhận ra.
[Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad @hng170893]
————————

Cứ yên tĩnh ngắm Sasuke cũng đủ khiến Sakura hạnh phúc. Tóc cậu ấy đã dài hơn nên chỉ thấy được một phần khuôn mặt. Những đường nét ngày càng góc cạnh, không còn là một cậu bé đáng yêu trong ký ức của cô. Con ngươi đen sâu thẳm chẳng bộc lộ một tia cảm xúc. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người nhưng sao vẫn có cảm giác lạnh lẽo. Cậu đang nghĩ gì Sasuke?

Cô đã tỏ tình với cậu ấy hai lần. Năm 13 tuổi và chỉ mấy ngày trước thôi, Sasuke vẫn lạnh lùng quay lưng đi dù cô có van xin thế nào. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy cậu ấy cô đơn ở đó, cô lại không thể ngăn cản được bản thân tiến đến. "Đừng đơn độc bước đi nữa được không? Tớ muốn được ở bên cậu!"

- Tớ... thích cậu. Có lẽ tớ đã nói điều này rất nhiều lần. Và cậu cũng đã nghe đến phát ngán. Nhưng... nhưng cảm xúc của tớ từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi, lại càng... không thể từ bỏ. Sasuke, có thể với thiên tài là cậu thì tớ thật nhỏ bé, vô dụng, lại còn hay khóc nhè, cần cậu bảo vệ. Nhưng tớ rất giỏi kiên nhẫn và... chờ đợi. Sasuke-kun, dù sau này cậu có là ai, có ra sao tớ vẫn sẽ thích cậu như thế. Chỉ cần... cho tớ một cơ hội, chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc. Được không?

Sakura lấy hết dũng khí xả một tràng những tâm tư trong lòng rồi nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng. Đã tỏ tình lần thứ ba rồi, cô sẽ không để cậu ấy có cơ hội từ chối!

Còn với một kẻ không giỏi giao tiếp như ai đó, lời nói của cô bất ngờ làm tim cậu loạn nhịp. Chết tiệt, cậu chỉ vừa mới quyết định sẽ không nghĩ về cô nữa.
——————

Trái ngược với căn phòng yên tĩnh của Sasuke. Phòng bệnh của Naruto lúc nào cũng tràn ngập hoa tươi và tiếng cười đùa ầm ĩ. Dù gì cậu ta cũng là anh hùng đã ít nhất hai lần giải cứu ngôi làng và cả thế giới. Người ta đồn rằng cái ghế Hokage tiếp theo chắc chắn sẽ dành cho cậu. Y tá và điều dưỡng tranh nhau đổi ca trực để được gần gũi với vị anh hùng ấm áp như ánh sáng mặt trời ấy. Không giống như kẻ mặt lạnh nào đó khiến họ chỉ muốn tránh xa...

Đáng tiếc, Naruto hồi phục quá nhanh khiến mọi người chẳng có nhiều cơ hội.

- Naruto! Cậu làm ơn thu xếp đồ đạc rồi nhanh chóng làm thủ tục xuất viện dùm tớ cái!

- Đừng mà... Sakura-channn!!

Nhìn khuôn mặt rưng rưng của tên tóc vàng làm Sakura càng thêm lộn ruột. Muốn ký đầu cậu ta mấy cái nhưng lại ngại những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh.

- Cậu có hiểu tình hình bây giờ không hả? Bệnh viện thì đang quá tải, còn các y tá cứ ngày ngày lượn lờ qua đây. Người khoẻ mạnh như cậu chiếm một giường trong bệnh viện có biết là lãng phí bao nhiêu tài nguyên không?

- Nhưng mà... nhưng mà nếu như tớ rời bệnh viện sợ là chẳng có cơ hội gặp Sasuke nữa. – Naruto gãi đầu cười hì hì.

Sakura hiểu cảm giác của cậu. Vất vả lắm mới đưa được Sasuke trở về, cả cô và Naruto đều muốn được ở cạnh cậu ấy từng giờ từng phút. Hơn nữa, có lẽ giống như cô, Naruto cũng có cảm giác Sasuke vẫn còn điều gì đó vướng mắc trong lòng.

- Không phải lo. Sasuke được canh chừng kỹ lắm. Cậu tự lo cho bản thân mình đi, nếu còn muốn ngồi lên cái ghế Hokage!

Điều cô nói là sự thật. Tính mạng Sasuke đang được treo thưởng top một kể từ khi con mắt Rinnegan xuất hiện. Cặp mắt của cậu giờ là thứ giá trị mà nhiều kẻ thèm khát. Nhất là khi đang bị thương nghiêm trọng và trở nên yếu ớt. Thế nên, đội Anbu không chỉ giám sát mà còn có trách nhiệm đảm bảo an toàn.

Còn Naruto, ở lại đây sẽ chỉ càng làm nổi bật hơn sự phân biệt đối xử giữa cậu ấy và Sasuke mà thôi.

Ngoài cửa, Hinata cùng đội Genin cũ đã đứng chờ sẵn. Rất đông y tá cầm giấy bút chen nhau xin chữ ký của Naruto. Giải quyết xong đám người đó cũng khiến cậu toát mồ hôi.

- Mừng cậu xuất viện N... Naruto-kun. C... cánh tay cậu ổn rồi chứ?

Hinata là người đầu tiên lên tiếng. Cô vừa trở lại sau lễ tang của Neiji, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ.

- Ổn 100%. Cậu nhìn này... Tớ vẫn rất mạnh he he!!

Naruto vô tư cầm tay Hinata đặt lên phần tay phải cụt lủn vẫn còn đang băng bó. Cố tình gồng lên làm Hinata đỏ mặt lắp bắp mãi không thôi.

- Hở, sao cậu lại ngất rồi Hinataaa..... Sakura, mau mau lại đây xem thử!!

"Tên này... sao vẫn cứ ngố thế chứ!" Sakura hết cách.

Bên Naruto là Shikamaru, Kiba, Chouji, Sai, Ino, Rock Lee, Ten ten, Shino, anh Yamato... và cả Hinata đã ngất xỉu đang được cậu đỡ lấy. Có lẽ, cậu ấy cần mình hơn. Cô lại bất giác nghĩ về bóng hình lẻ loi đó.


*hoa oải hương tượng trưng cho sự chờ đợi trong tình yêu
*xem những tập cuối phần Naruto shippuden, mình khá buồn cười vì Sặc nói ít nhưng nghĩ rất nhiều. Có lẽ từ đầu câu chuyện cậu ấy đã như thế. Chỉ là không muốn nói ra thành lời thôi :3
*chương này mình đã sửa đến 3,4 lần nhưng thực sự nội tâm rất khó viết sao cho đúng với mạch cảm xúc mình muốn. Chắc là sẽ phải sửa thêm T.T


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net