Dập tắt hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nhà Yamanaka quay trở lại Konoha cũng là lúc Sasuke nhận được tin từ đội Naruto và Kakashi, gần như cùng một lúc. Chẳng khó để nhận ra âm mưu của kẻ địch khi cả hai đội đều phát hiện ra dấu vết ở hai vị trí đối lập nhau. Kakashi cùng Anbu đã hướng về vùng biển phía Đông còn Naruto lại là Thổ quốc ở phía Tây.

Sasuke thả lũ chim đưa thư rời đi mà không viết bất cứ hồi âm nào. Mặc dù Sai đã khẳng định sẽ quay lại sớm nhất có thể với một tộc nhân Yamanaka khác nhưng cậu hiểu, sự việc lần này vấn đề nằm ở cậu. Sasuke quyết định quay lại làng Tuyết.



Ngôi làng nhỏ vẫn nằm co cụm giữa thung lũng, được bao bọc bởi rừng thông bạt ngàn. Sắc trắng buồn tẻ trên sườn núi lại chẳng ảnh hưởng đến không khí tươi mới của khu rừng. Khi mùa đông qua đi, vạn vật được khoác lên một chiếc áo đầy sức sống. Ven con đường mòn dẫn tới cổng làng, trên những thân cây xám xịt, từng chùm hoa màu hồng tím đang đua nhau nở rộ. Sắc hồng của chúng khiến cậu chú ý. Không phải hoa anh đào... Sasuke có chút thất vọng. Hoá ra từ trước tới giờ, cậu chỉ biết đến một loài hoa duy nhất ấy.

[Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad @hng170893]

Akiko đang bận rộn phơi những tấm vải lớn lên sợi dây trên cao. Nhìn thấy cậu, cô ấy ngẩn ngơ mất một lúc rồi mới tiến tới chào hỏi.

- Cậu đã quay lại. Vậy... vậy còn Momoiro... à không, là Sakura. Cô ấy...

- Anh Daisuke?

Yuki thò đầu ra khỏi cánh cửa gỗ, theo sau cô bé là Hikaru với vẻ mặt ủ dột. Cậu cố nặn ra một nụ cười với hai đứa nhóc, biểu cảm trên khuôn mặt lại cứng ngắc.

- Em... tụi em ngày đó đã muốn nói với anh chuyện này nhưng không kịp. Khi mà chị Momoiro cùng tụi em vào thị trấn đã bị một bà cô mặt thẹo tấn công....

Yuki nói liến thoắng. Con bé hoa chân múa tay tả lại cảnh Sakura mang theo hai đứa nhỏ thoát khỏi bệnh viện ngầu ra sao. Sau đó còn quay lại tóm được kẻ xấu giao cho đội trị an.

- Sakura... cô ấy là ân nhân của cả làng. Người tốt như cô ấy chắc chắn sẽ được ông trời phù hộ... chắc chắn...

Akiko đưa tay lau đi những giọt nước mắt. Cậu thở dài, quay bước định rời đi. Nơi này chỉ khiến cậu càng thêm ngột ngạt.

- Anh Daisuke!

Thằng nhóc Hikaru vẫn im lặng nãy giờ cuối cùng lại vội vàng đuổi theo, trên tay nó ôm theo thứ gì đó. Bước chân loạng choạng ngã khuỵu xuống ngay trước mặt cậu, đồ trên tay cũng theo đà rơi vãi đầy trên nền đất.

- Đây... đây là đồ của chị Sakura.

Một chiếc giỏ mây chứa những mảnh vải thêu hình quạt cùng vài cuộn chỉ đỏ và trắng; một túi khác lại chứa đầy đồ sơ sinh, bao tay, bao chân nhỏ xíu cùng bình sữa và một ít thuốc men.

- Hikaru! Xin lỗi cậu nhé Daisuke. Cha thằng bé đã mất tích sau vụ nổ, lại thêm cả Sakura nữa nên thằng bé luôn sống trong thấp thỏm cả tháng nay...

Akiko vội vàng nhặt những món đồ rơi vãi rồi xếp chúng gọn lại vào túi.

- Trong nhà vẫn còn nhiều đồ của cô ấy. Cậu đợi chút tôi sẽ đi thu gom lại, nhanh thôi...

Akiko không mất nhiều thời gian để mang ra thêm một túi lớn chứa đầy quần áo đã được thêu gia huy và một quyển sổ ghi công thức nấu ăn có bìa bằng da mềm. Từng trang giấy được phủ kín bởi những con chữ nắn nót, xen kẽ cùng vài hình vẽ nho nhỏ. Có lẽ Sakura đã dồn tất cả tâm huyết vào mấy thứ này. Sasuke lẳng lặng thu hồi mọi thứ vào không gian riêng. Nhìn lâu thêm một chút cũng khiến cậu sợ hãi, chúng đang âm thầm nhắc cậu tới nguyên nhân khiến Sakura bị bắt đi.

- Tôi chắc chắn sẽ mang cô ấy quay lại. – Cậu nói khi xoa đầu từ biệt hai đứa nhóc.



Sasuke đứng trước căn nhà gỗ nằm lọt thỏm giữa rừng thông. Người đàn ông sống ở đây đã từng được Sakura nhắc đến. Cô nói rằng hắn có một ánh mắt kỳ lạ, thế nhưng cậu lại chẳng để tâm. Sasuke chỉ cho rằng bất cứ gã đàn ông nào khi gặp cô đều sẽ bối rối như thế. Bởi, Sakura của cậu luôn dễ dàng thu hút mọi người.

Tiếng kẽo kẹt vang lên khi cánh cửa được đẩy vào. Một lớp bụi mờ phủ lên toàn bộ căn nhà trống trải. Không có bất cứ vật dụng nào ở đây ngoài chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ. Không khí trong này phảng phất mùi cay nồng của khói thuốc dù đã lâu không có người ghé qua.

Đi quanh nhà một vòng mà không có phát hiện gì khác, Sasuke lại thấy đồng cảm với người từng sống ở đây. Hắn có lẽ cũng chọn cho mình một cuộc sống cô độc...
——————

Sakura áp tai lên vách tường bằng đá, tiếng sóng vỗ đều đều vọng lại từ phía bên kia bức tường. Cô có thể lờ mờ đoán được nơi này nằm sát với một bờ biển nào đó.

"Cạch!"

Cánh cửa được mở ra trong không gian vắng lặng. Phải mất một lúc lâu sau mới thấy Hakuji xuất hiện ở ngưỡng cửa. Hắn âm thầm đánh giá toàn bộ căn phòng rồi mới chầm chậm bước vào, quả thực rất đề phòng với cô.

- Chà, lâu rồi mới được gặp anh. – Sakura cười với hắn.

- Thái độ của cô thật bất thường.

- Khi không thể phản kháng thì nên học cách chấp nhận, đúng không?

- Đừng có âm mưu gì khác. Tôi hiểu cô hơn cô nghĩ đấy, Sakura.

Hakuji từ tốn ngồi xuống một trong hai chiếc ghế cạnh bàn. Ánh sáng từ ngọn nến hắt lên gương mặt u ám của hắn.

- Thế thì chắc anh phải biết thứ gì là quan trọng nhất với tôi đúng không?

- Tôi nghe nói cô đã nhắc đến phương thuốc?

- Hn, với một điều kiện...

- Ồ, kẻ đang bị giam giữ lại muốn bàn điều kiện. – Hắn cười mỉa mai, ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn. – Cứ nói đi.

- Không được dùng tôi và đứa trẻ này uy hiếp Uchiha Sasuke. Với phương thuốc của Lục đạo tiên nhân, anh đủ sức xây dựng một đội quân có sức mạnh vượt trội.

- Chà, không hổ danh đầu não của ngành y tế Konoha. Điều kiện cô đưa ra rất hấp dẫn... nhưng giá trị lại không bằng đôi mắt đó...

Sakura quan sát từng cử chỉ của hắn ta.

- Sức mạnh huyết kế giới hạn của Tộc Uchiha. Tình cảm càng mãnh liệt đồng lực sẽ càng mạnh mẽ, cũng dần trở nên mất kiểm soát. Với một kẻ ngoại tộc, chắc chắn không thể sử dụng được sức mạnh đó. Còn nếu như muốn cấy mắt cho đứa trẻ này... Hakuji, liệu anh có tự tin sẽ kiểm soát được nó?

Ánh mắt hắn đã dao động.

- Tôi chưa từng trải qua hoàn cảnh của anh nên chẳng có tư cách gì để phê phán lý tưởng đó. Nhưng sức mạnh chưa bao giờ là đủ để thay đổi thế giới này, nếu như có thể mở lòng...

Sakura cảm thấy bản thân đã bị nhiễm cái tính nói nhiều của Naruto. Nhưng cô thực sự mong cha Hikaru có thể quay đầu. Đáng tiếc, hắn lại ngắt lời cô.

- Tôi sẽ thử xem xét nếu như thứ cô điều chế ra thực sự hiệu quả...

- Được. – Sakura tự tin nhìn thẳng vào hắn. – Công thức trên quyển trục đó đã có nhiều loài bị tuyệt chủng, nhưng có thể tìm loại thực vật có dược tính tương tự để thay thế. Đó là...

Hakuji lấy ra giấy bút đưa cho cô.

Chính là lúc này...

Bàn tay vẫn buông thõng của Sakura từ từ đưa lên cầm lấy tờ giấy. Khoảng cách đủ gần cũng là lúc cô để lộ ra chiếc thìa được dấu dưới lòng bàn tay. Phần cán đã được mài mỏng và sắc bén nhanh chóng đâm xuyên qua mu bàn tay hắn, theo đà ghim xuống mặt bàn. Tay trái Hakuji vung lên trượt qua cổ tay cô nhưng không thể bắt kịp, ngọn nến đã cắm thẳng vào mắt hắn. Trong tích tắc hắn rú lên vì đau đớn, cô thành công gỡ chiếc nhẫn trên tay phải của hắn ra. Sakura không phải người từ bi. Cô chưa từng, và cũng không bao giờ có ý định nương tay với kẻ muốn hãm hại gia đình mình.

Khoảng khắc chạm vào chiếc nhẫn có mặt đá được khắc chữ "Huyết", mạch chakra vẫn đông cứng một tháng nay cuối cùng cũng được luân chuyển. Phán đoán của cô là chính xác. Sakura hít sâu một hơi, nén chakra vào cú đấm.

"Rầm!"

Hakuji bay ngược về phía bức tường, những đường nứt như mạng nhện lan ra phía sau lưng hắn. Chỉ cần bồi thêm một cú đá, bức tường lập tức xuất hiện lỗ thủng đủ lớn để người lọt qua. Từ khe hở, luồng hơi nóng phả vào căn phòng làm Sakura bàng hoàng. Hoá ra những âm thanh cô nghe được không phải là sóng biển, mà là dòng dung nham nóng chảy đang va đập vào vách đá phía dưới. Những khối đá màu đen này không chỉ trấn áp chakra mà còn có tác dụng cách nhiệt.

Sakura lui lại giữ khoảng cách, trên kia thấp thoáng ánh sáng nhưng thật ngu ngốc nếu dùng chakra để leo lên từ vị trí này. Cô quyết định quay lại cánh cửa sắt. Một cơn co thắt nhẹ trong bụng khiến cô càng thêm hoảng loạn. "Không phải đúng lúc này chứ..."

Lao ra ngoài hành lang tối đen, Sakura dễ dàng hạ gục đám thuộc hạ của Hakuji đang xông tới bằng thể thuật. Những dãy hành lang sâu hun hút đan xen vào nhau như một mê cung, cô chỉ có thể dựa vào trực giác, tìm kiếm phương hướng đi lên phía trên.

Bậc thang càng lúc càng dốc , phía sau cô, tiếng bước chân đuổi theo vẫn luôn bám sát không rời. Không biết qua bao lâu, đôi mắt đã quen với bóng tối cuối cùng cũng được thấy những tia sáng. Niềm hy vọng mãnh liệt thôi thúc cô tăng tốc. Đầu gối nhún xuống lấy đà, cả cơ thể cô bật lên, thêm hai lần phản lại lực vào bức tường, Sakura dùng chút sức còn lại thoát ra khỏi căn hầm âm u ấy. Viên đá trên cổ đã bị bóp vỡ, cô quỳ xuống nền đất thở dốc. Bụng vẫn âm ỉ đau từng cơn...

"Hự!" Cảm giác đau nhói trên vai ập đến, Sakura theo bản năng vung khuỷu tay về phía sau. Gương mặt với mái tóc nâu bị đánh văng ra xa nhưng nụ cười méo mó trên gương mặt cô ta thật đáng sợ. Gần đó là ống tiêm chứa thứ chất lỏng màu lam đã vơi một nửa. Cả cơ thể Sakura nóng bừng như bị thiêu đốt...

Khi không gian bắt đầu có sự dao động của chakra cũng là lúc xung quanh cô bao trùm lên một tầng kết giới đỏ rực, quyển trục với ấn ký bằng máu đã xuất hiện bên cạnh từ lúc nào. Sakura tuyệt vọng nhận ra chất lỏng màu lam vừa được tiêm vào cơ thể mình chính là thứ đã giết chết tên Ninja làng Mưa ngày đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net