Giăng lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một chiều mưa tầm tã. Những hạt mưa dồn dập, tới tấp đến mức chẳng thể mở nổi mắt. Nước từ trên đầu trút xuống và mặt đất thì nhầy nhụa bởi tuyết tan. Những giọt nước lạnh lẽo ghim lên gương mặt Sakura và cả hai đứa trẻ.

Thôn làng yên tĩnh lạ thường, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt tản mác trong không khí. Cả ba không nán lại lâu. Mang theo tất cả nhẫn cụ và đồ sơ cứu cô có, Sakura cùng hai đứa nhóc hướng thẳng tới con đường độc đạo dẫn vào hầm mỏ.

Dường như tất cả cư dân của ngôi làng đều đổ dồn vào đây. Sự bất an quấn lấy tâm trí cô khi càng tiến sâu, mùi lưu huỳnh càng nồng đậm. Khói bụi từ cửa hầm vẫn đang cuồn cuộn bốc lên không ngừng, trên mặt đất là vô số thi thể nằm lẫn lộn. Sakura vội bịt mắt hai đứa trẻ lại. Một góc bên phải nằm khá xa trung tâm đã được dựng lên vài lán trại, tiếng người huyên náo vọng lại từ nơi đó.

Không chần chừ, Sakura dẫn theo hai đứa nhóc, nhanh chóng hoà vào đám đông đang hối hả. Đập vào mắt cô là thảm cảnh có thể sánh ngang với chiến trường. Những người còn sống đang quằn quại trong đau đớn, cơ thể họ phần lớn đều bị bỏng hoặc dập nát. Đáng buồn hơn là... không có lấy một bóng y bác sĩ nào ở đây. Nhớ đến hành lang bệnh viện vắng vẻ lúc trước. Phải, đây chắc chắn là một cái bẫy! Một cái bẫy mà cô không thể không bước vào. Sasuke, anh đang ở đâu?

Lấy băng trán có biểu tượng Konoha đeo lên, mái tóc hồng nhanh chóng được buộc cao trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai đứa nhóc.

- Momoiro, chị... chị... là Ninja?

- Hikaru, Yuki, hai đứa chờ ở đây nhé. Akiko sẽ sớm quay lại thôi.

Trao lại cho hai đứa một nụ cười an ủi, Sakura bật người lên tảng đá to gần đó, trên tay đã xuất hiện một thanh kunai có gắn bùa nổ. Phóng nó lên không trung, cô nhanh chóng trở thành tâm điểm của nơi này.

- Mọi người, xin hãy nghe tôi nói!

Đưa mắt nhìn một vòng, Sakura nhận ra ngay vài khuôn mặt quen thuộc đã từng gặp trong làng. Ở góc khuất phía xa, cuối cùng cũng tìm thấy Akiko, gương mặt cô ấy giờ đã đẫm nước mắt.

- Tôi tên là Ha.. là... Uchiha Sakura - một Y nhẫn đến từ làng Lá. Hiện tại, có lẽ toàn bộ bác sĩ trong thị trấn đều đã bị khống chế. Chỉ mình tôi mới có thể giúp mọi người...

Tiếng xôn xao đồng loạt vang lên, nhưng tuyệt nhiên không có ai phản đối. Lác đác vài ánh mắt bất lực cầu cứu hướng về phía cô càng làm dấy lên cảm giác đau xót trong lòng. Tai hoạ này, chắc chắn có liên quan đến hai người. Cảm giác tội lỗi âm ỉ thiêu đốt lương tâm.

- Bây giờ, mọi người hãy giúp tôi phân loại bệnh nhân. Trường hợp nặng cần cấp cứu gấp tập trung về bên phải, những người bị nhẹ hơn sẽ đợi ở bên trái...

- Cô có thể giúp toàn bộ những người bị thương sao? Hơn nữa cô... cô... còn...

Là Mamako, một bà cụ sống ở gần nhà Akiko. Bà đang chỉ về bụng của Sakura, trong mắt hoàn toàn là sự lo lắng.

- Tôi không sao. Xin hãy tin tưởng ở tôi! Nào...

Theo hiệu lệnh của Sakura, bệnh nhân nhanh chóng được phân loại. Khu lều trại chỉ rộng chừng 200m vuông, ken đặc người. Khi tầm nhìn thoáng đãng hơn, cô mới có thể nắm được tình hình sơ bộ.

Hơn 30 người bỏng nặng, trong đó có 14 người dập nát một phần cơ thể và 57 người bị thương nhẹ hơn.

Hít một hơi thật sâu, tập trung Chakra vào lòng bàn tay. Sakura cắn ngón tay lấy máu, thủ ấn nhanh chóng lan tràn trên mặt đất.

- Kuchiyose no Jutsu! (Triệu hồi chi thuật)

Katsuyu - con sên khổng lồ màu trắng hiện ra ngay sau đó, chỉ là một phần ba mươi chân thể của nó. Sakura khống chế lượng chakra một cách hoàn hảo, cô cần bảo toàn năng lượng để ứng phó với tình huống tiếp theo.

- Sakura, lâu rồi mới gặp. – Giọng nói mềm mại của Katsuyu vang lên.

Sakura đã khoanh chân ngồi xuống, cô chỉ gật nhẹ đầu thay cho lời chào.

- Tình hình rất nguy cấp, chúng ta sẽ thực hiện trị liệu từ xa. Trước tiên tập trung vào khu bệnh nhân ở bên tay phải. Nhờ cô nhé Katsuyu...

Cơ thể của Katsuyu nhanh chóng phân tách ra thành hàng chục mảnh nhỏ rồi tiến về phía bệnh nhân. Bản thể của nó lại nhanh nhẹn leo lên vai cô.

- Được rồi, tôi sẽ ở đây để thông báo tình hình mỗi bệnh nhân đến cô. Sakura, cô cũng nên giữ sức khoẻ...

- Tôi không sao. – Sakura đã nhắm mắt, thủ ấn trên tay vẫn giữ vững.

Tiếng hít hà ngạc nhiên liên tục vang lên. Chỉ thấy ở mỗi nơi Katsuyu chạm vào, vết thương rất nhanh đã được cầm máu, bệnh nhân cũng thôi rên la vì đau đớn.

Ổn định vết thương chỉ mất khoảng 15 phút. Đã đến lúc cô phải trực tiếp chữa trị. 14 người với phần cơ thể dập nát không thể cứu vãn, chỉ có thể... đoạn chi để bảo toàn mạng sống cho họ.

Sakura không mất nhiều thời gian để giải thích với người nhà, trong mắt họ giờ đây chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối. Lưỡi dao bằng chakra sắc bén xuất hiện trên tay cô, từ từ hạ xuống một cánh tay đã lẫn lộn máu thịt. Người đàn ông với khuôn mặt ám đen bởi khói, nửa người bên phải phồng rộp mọng nước. Không để cho anh ta kịp đau đớn, cô đã sử dụng chakra nối lại lớp da vừa bị cắt, sau đó dùng Thuỷ thuật làm dịu đi những nốt phỏng trên cơ thể.
(Theo Databook, Chakra của Sakura có hệ Thuỷ và Thổ)

Người tiếp theo...

Đến người thứ 8, Sakura buộc phải sử dụng đến Bách hào ấn. Chakra trong cơ thể đã hoàn toàn cạn kiệt.

Từng vệt đen kéo dài trên khuôn mặt, nối xuống cánh tay. Lượng chakra đã mất nhanh chóng được lấp đầy.

Không được mệt mỏi...

Những phần tay chân dập nát dễ dàng đứt lìa dưới lưỡi dao chakra, máu đã thấm lên trang phục của cô. Gương mặt Sakura giờ đây có đôi chút đáng sợ.

Cố lên...

Người thứ 20 sau khi được chữa trị nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt bị bỏng nặng đã không còn nhìn ra được tuổi tác, nhưng người vợ trẻ cũng đang mang thai bên cạnh anh ta liên tục cám ơn Sakura sau hai hàng nước mắt.

Không được dừng lại...

Chân đã không còn cảm giác, cô bước đi chỉ nhờ vào ý chí của bản thân. Người thứ 32 là Itsuki. Akiko đang đứng đó, nhìn cô với ánh mắt thẫn thờ.

- Sẽ ổn thôi, Akiko.

Bàn tay cô kết ấn một cách máy móc. Ánh sáng màu xanh lục nhẹ nhàng phủ lên vết thương, gương mặt nhăn nhó của Itsuki dãn ra ngay sau đó. Thậy may là anh ấy chỉ bị phỏng do vụ nổ.

- A.. Momoiro... tôi... tôi không tìm thấy Daisuke... Cậu.. ấy đã... đã xuống... nơi sâu nhất.. được... vài... ngày...

- Anh ấy cũng là một Ninja nên chắc sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng nhé Itsuki.

- Momoiro... à không... Sakura. Cám ơn cô, nhưng cô cũng nên nghỉ ngơi đi...

Akiko đã nắm chặt tay Sakura. Trái tim cô giật thót. Nếu như cô ấy biết được tai hoạ này có liên quan đến cô thì không biết sẽ nghĩ thế nào...

Chột dạ rút bàn tay mình ra khỏi đôi tay của Akiko, cô vội vàng quay lưng lại, giấu đi giọt nước mắt đã trực chờ rơi xuống.

- Itsuki ổn rồi. Hai đứa nhóc vẫn chờ ở ngoài kia, cô nên ra ngoài gặp để hai đứa yên tâm hơn...

Phải tiếp tục cố gắng...



Katsuyu được Sakura điều khiển đồng thời cùng chữa trị cho hơn 50 người bị thương nhẹ. Ngoài kia, những người khoẻ mạnh đang cùng nhau xếp số tử thi đã bị thiêu rụi vào những tấm vải lớn. Cơ thể họ co rút, cong queo và khô quắt bởi ngọn lửa. 15 người đã chết. Và dưới hầm mỏ, chắc chắn vẫn còn nhiều người mắc kẹt. Khả năng sống sót... gần như không có. Tiếng khóc than vang vọng trong hẻm núi hun hút gió.

Trái tim đau thắt. Trong bụng, bé con dường như cũng nhận ra được cảm xúc của mẹ nó. Hôm nay, bé không quẫy đạp nhiều mà chỉ nấc lên từng nhịp. Sakura vỗ về lên bụng, bàn tay còn lại bất giác chạm vào viên đá trên cổ. Sasuke, tại sao anh còn chưa quay lại?

Sakura ngã xuống khi bầu trời bắt đầu hửng sáng. Tay chân tê buốt, giờ cô mới nhận ra cơ thể mình đã lạnh đến thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net