Mất kiểm soát? 16+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Các e bé cân nhắc trước khi đọc* Then kiu~

Sakura dừng bút, đôi mắt chăm chú ngắm nghía lại tác phẩm của mình thật kỹ để chắc chắn không có một sai sót nào. Mặt trời đỏ au đã chìm một nửa xuống đường chân trời phía xa.

Khi xoay người lại, cô như chết điếng trong lòng. Sasuke đang ngủ. Anh gối đầu lên tay phải, một cuốn sách mở úp đặt trên ngực, áo choàng đen tuỳ ý phủ xuống sàn. Hình như cô đã an ủi anh là "nhanh thôi" trong khi để anh phải chờ nguyên một ngày. Thật là.... Những thứ liên quan đến y thuật thường làm cô tập trung tuyệt đối mà quên mất thời gian.

- Sasuke, dậy đi ăn tối thôi. Em không nghĩ lại mất nhiều thời gian như vậy, xin lỗi vì đã bắt anh phải chờ.



Sasuke choàng tỉnh, đôi mắt xanh như ngọc kia vẫn đang treo lơ lửng trong tâm trí cậu. Đó là một giấc mơ vô cùng kỳ lạ.

- A, Sakura! – Cậu ngồi bật dậy theo bản năng, nhận ra bản thân đã ngủ quên trong phòng làm việc của cô. Bên ngoài, trời đã gần tối.

Trên mặt nóng ran như bị hoả thuật thiêu đốt, cậu cúi đầu đi thẳng ra cửa. Cũng may, căn phòng chưa bật đèn...
——————

Bữa tối chẳng diễn ra như mong đợi. Sasuke lấy cớ giao quyển trục cho đội giải mã rồi biến mất không dấu vết. Cô chỉ đành ủ rũ đi về nhà. "Anh ấy giận mình thật rồi....haizzz"

Ông bà Haruno ngạc nhiên khi thấy con gái cưng xuất hiện trong bữa tối. Cô thường ăn tại bệnh viện khi có ca trực, được nghỉ thì lại tụ tập với bạn bè. Sáng nay lúc ra ngoài vẫn còn hớn hở, bây giờ trở về lại uể oải thiếu sức sống.

- Sakura, trên bàn ăn đừng có mang cái khuôn mặt đưa đám như thế!

Vẫn là bà Mebuki nóng tính không thể nhịn nổi.

- Mẹ chẳng hiểu được đâu.

Cô lặng lẽ bỏ lên phòng, để mặc ông bà Haruno nhìn nhau đầy khó hiểu.

- Bà toàn lắm mồm không cần thiết. – Tiếng ông Kizashi càu nhàu trong khi vẫn đang nhai thức ăn.

- Ông nói ai lắm mồm cơ? Lão-già-kia! Ông chán sống rồi hả?

"Rầm!"

Đôi đũa đã bị đập mạnh xuống bàn. Cuộc chiến nhanh chóng nổ ra đi kèm với nhiều âm thanh ầm ĩ.

Trong phòng, Sakura âm thầm kéo chăn chùm kín đầu. "Ngôi nhà này chẳng lúc nào được yên bình..."

"Cốc cốc..."

"Papa vào nhé gái cưng".

Ông Kizashi ló đầu vào phòng, trên khuôn mặt đã có thêm vài vết bầm tím. Hiển nhiên ông là kẻ thua trong trận chiến vừa rồi.

- Nào nào, để xem vấn đề của con là gì nhé, hừm. Trốn trong đó sớm muộn cũng thành bà cô già trước khi có bạn trai thôi.

Sakura giả điếc nằm im. Cha cô trước giờ ít khi nào nghiêm túc. Trêu chọc cô là thú vui của ông.

- Vấn đề của con... tên là Uchiha Sasuke đúng không? Khà khà.

- Sao... sao ba biết? – Sakura không nhịn được hé mắt ra khỏi chăn.

- Thì cả cái làng này còn ai không biết con thích cậu ta. – Nụ cười của papa cô có chút nhăn nhó.

- Sakura của papa rất giỏi giang, rất thông minh, lại còn xinh đẹp. Con xem, con là độc nhất vô nhị. Ta thấy tên đó không xứng với con đâu. Ngoài đẹp trai và hơi mạnh một chút ra thì cũng chẳng còn gì. Hừm... Không phải con u mê nhan sắc của cậu ta đấy chứ khà khà

- .....

- Cái này cũng không trách con được. Mama con ngày xưa cũng thế, gặp ta một lần là chạy theo đòi cưới bằng được hà hà...

Nghe đến đây, bà Mebuki đang đứng ngoài cửa thật muốn xông vào cho chồng mình thêm một đấm.

Sakura nhìn ông chằm chằm, nếu chakra của cô có hệ Lôi thì bây giờ hẳn là đôi mắt đó có thể phóng ra tia điện.

- Papa chẳng hiểu gì cả. Sasuke cậu ấy đã luôn bảo vệ con từ khi còn trong đội 7. Con cố gắng được như bây giờ đều vì muốn đuổi kịp cậu ấy. Sasuke không còn người thân nào trên đời này, cậu ấy rất đáng thương, con... con...

Cô vùi mặt vào chăn, cố không để papa biết mình khóc. Ông lại cười vào mặt cô mất.

- Ồ, hoá ra cậu ta cũng được đấy chứ. Không có trưởng bối bên cạnh nên khuôn mặt cứ như tảng băng khó gần, chắc vì cậu ta cũng chẳng được ai dạy dỗ bao giờ. Hừm, trưởng thành được như vậy cũng không tồi.

- Papa thấy cậu ấy không tồi thật chứ?

- Ừm, không tồi. Sakura này, có nhiều cách để thể hiện tình cảm lắm. Như mama con ấy, tuy chúng ta hay cãi vã nhưng ta biết cú đấm của bà ấy vẫn đong đầy tình yêu...

Cô thấy sống lưng lạnh toát. Papa à, xin người đừng đưa ví dụ đáng sợ như vậy được không?

- Con theo đuổi cậu ta lâu như vậy rồi, ta không tin cậu ta là đầu gỗ. Con gái ta xuất sắc vậy mà. Hừm, không phải năm ngoái cậu ta đã quay lại chỉ để gặp con sao? Tảng băng trôi như cậu ta không thể tan ngay trong một lúc được đâu.

"Uchiha là gia tộc mang lời nguyền, thực lòng ta mong con có một cuộc sống êm đềm hơn là gắn với cái tên đấy. Nhưng, ta tôn trọng sự lựa chọn của con." Những lời này được ông giữ lại trong lòng. Nuôi con gái thật tốn nhiều tâm tư. Đứa trẻ này cứ mãi theo đuôi một thằng oắt con khác, ông cũng chẳng vui cho lắm. Chỉ là, người làm cha mẹ, không phải nên tin tưởng vào con cái của mình sao?

Ông Kizashi đứng dậy tắt điện, kéo lại rèm cửa trước khi rời khỏi phòng. "Cái con bé này, ngủ chẳng bao giờ chịu kéo rèm, lỡ như có tên nào nhòm ngó thì..."
——————

Khi chắc chắn không còn ai trong phòng, Sakura mới chui ra khỏi đống chăn, đôi mắt đã hơi nhức mỏi vì khóc. "Thật sự là gỗ đá mới đúng.... haiz". Mở cửa bước ra ban công, hơi lạnh làm tâm trạng cô thấy tốt hơn.

Phía xa... một bóng người đen tuyền trên nóc toà nhà đối diện đang lén lút quay người rời đi.

Sakura dụi mắt, cô không thể nhìn nhầm được.

- Sasuke, em biết là anh!

Bóng đen phía trước chỉ chịu dừng lại khi cô bất chấp mà hét lên. Sakura cúi gập người thở hổn hển, cô phải chống hai tay lên đầu gối mới có thể đứng vững. Tốc độ này quả thực không thể theo kịp.

- Tại sao anh...

Chưa kịp nói hết câu thì đã bị nhấc bổng lên cuốn vào trong chiếc áo choàng. Khi cô ngước lên nhìn, chỉ thấy con mắt trái màu tím nhạt với những vòng tròn đồng tâm như đang phát sáng. Chớp mắt, cả hai đã ở trong phòng. Cảnh báo nguy hiểm nhảy lên dữ dội trong đầu cô.

- Anh... có thể dịch chuyển?

Ngơ ngác nhìn căn phòng sáng nay vừa rời đi, ánh trăng từ lúc nào đã xuyên qua lớp cửa kính. Thứ ánh sáng mờ ảo khiến cô có cảm giác như đang trong một giấc mơ. Giấc mơ này, cô đã mơ suốt 7 năm dài đằng đẵng.

Anh đứng đó, lặng lẽ nhìn cô. Dòng thời gian dường như bị ngưng lại...

Gương mặt cô ngày đêm mong nhớ đang ở gần quá, chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm tới. Làn da anh hơi lạnh, khuôn mặt gầy càng lộ rõ phần xương hàm sắc bén, chiếc cằm hoàn hảo cùng đôi môi hơi mím lại. Con ngươi đen tuyền giờ đây chỉ phản chiếu hình ảnh của cô

Cảm xúc của anh, cô đã có thể cảm nhận được.

Sakura kiễng chân đặt môi mình lên môi anh một cách vụng về.

- Sasuke, em có vị trí nào trong tim anh không?

Đáp lại cô là một nụ hôn cuồng nhiệt.

Sakura thấy đầu óc choáng váng. Lợn Ino lừa cô. Nụ hôn không tuyệt vời như cô tưởng tượng. Hơi thở của cả hai dần dần làm cô bị ngộp. Cố đẩy anh ra nhưng chỉ càng làm vòng tay ấy ghì chặt hơn. Trên môi đau xót, đầu lưỡi đã thoảng mùi vị tanh ngọt của máu.

- Em... không... thở... được, làm ơn...

Sakura thấy không ổn rồi. Phổi đau nhức vì thiếu dưỡng khí, trái tim thoi thóp vùng vẫy trong lồng ngực. Có thể chết vì hôn sao? Thật kỳ quặc... Có lẽ, cô sẽ là người có cái chết ly kì nhất ở cái làng này... Tâm trí cô... dần trở nên mơ hồ.



Sasuke dễ dàng dùng một tay đặt cô lên giường. Bàn tay luồn vào mớ tóc suôn mềm đỡ cả hai cùng nằm xuống, môi vẫn dán chặt vào môi cô.

Cậu không thích vị ngọt, nhưng mùi vị của Sakura lại làm cậu muốn nếm thêm thật nhiều. Tách cánh môi mềm mại, tiến vào sâu hơn, tìm đến lưỡi cô. Hơi thở mang theo mùi hương thiếu nữ thanh thuần xông vào mũi. Trong đầu giờ chỉ còn hình ảnh cô chân trần đuổi theo cậu, chiếc áo dài qua hông chẳng che được đôi chân, khuôn ngực lại phập phồng theo từng nhịp thở. Đôi mắt đó, ướt át như mang theo hơi nước.

Một dòng máu nóng xông thẳng lên đại não, lý trí cậu thất bại rồi.

Cậu chẳng nghe được Sakura nói gì nữa.
Âm thanh yếu ớt cầu xin xen lẫn tiếng thở gấp bên tai càng kích thích cậu chiếm hữu. Bàn tay mạnh mẽ giữ chặt gáy không cho cô né tránh. "Cảm giác vẫn chưa đủ..." Cậu khao khát được gần người con gái ấy hơn. Dù rằng cô đang nằm ngay đây, trong vòng tay cậu...

Khi mà hôn chẳng thể mang đến cho cậu sự thoả mãn, Sasuke mới buông tha cho cánh môi đã bị dày vò đến bật máu. Cậu dần di chuyển xuống cần cổ trắng nõn bên dưới. Da thịt trên cơ thể cô chỗ nào cũng mềm như đang mời gọi. Bả vai rất gầy, làm cậu có chút thương tiếc. Liếm láp phần xương quai xanh mảnh mai, vùi mặt vào những lọn tóc màu anh đào. Cậu không kiềm chế được cảm giác muốn cắn lên cổ - nơi động mạch chủ đang rung lên từng nhịp vội vã.

Những vệt đỏ xinh đẹp nhanh chóng hiện lên ở nơi đó, giống như ấn ký chứng minh quyền sở hữu. Trong lòng cậu lại xuất hiện cảm giác thành tựu khó tả. Bàn tay từ bao giờ đã luồn vào trong lớp áo mỏng manh như một bản năng.

Thơm quá...

Mùi hương nhẹ nhàng cứ vấn vương trên chóp mũi. Là mùi hoa đào nở rộ vào mùa xuân.

Cô gái này, cậu đã bỏ lỡ mất nhiều năm. Cô ấy, chỉ được thuộc về cậu.

Ôi cái chương chết tiệt này viết tốn sức quá. Thế nhưng dự định của tui là rate 18+, 21+ cơ =))))) Chắc phải lên núi tu luyện thêm +_+
* Một suy nghĩ thú zị đột nhiên nảy lên trog đầu tui nên phải viết thêm ngay vào. Với một kẻ thành thạo kỹ thuật chém giết thì chắc chắn sẽ thường xuyên nhắm đến động mạch trên cổ - một kích tất sát. Thế nên, tui quyết định hướng cái sự chiếm hữu của Sasuke-kun vào nơi ấy. Có bị giống Vampire quá ko? :)) Cơ mà con mèo nhà tui vui vui nó cũng hay cắn lên cổ tui lắm. Kiểu bản năng ấy T^T.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net