Phẳng lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí gượng gạo kéo dài suốt quãng đường về làng. Yuki và Hikaru lại chẳng nhận ra. Hai đứa nhóc đang rất phấn khởi vì cái giỏ sau lưng đã được lấp đầy bởi hạt dẻ rừng.

Cuộc chạm trán bất ngờ với Hakuji lần thứ hai này vẫn chưa khiến Sakura bỏ đi đề phòng với hắn. Mặc dù, nói cho cùng thì, hắn khá là thân thiện.

- Nhà tôi kia rồi, Momoiro. Cô cùng hai đứa về cẩn thận nhé.

Hakuji chỉ về một ngôi nhà gỗ nhỏ, nằm lẻ loi giữa rừng thông.

- Anh không sống trong làng? – Sakura tỏ ra ngạc nhiên.

- Tôi ít khi về nên sống ở đâu chẳng quan trọng. Nơi này cũng yên tĩnh hơn so với trong làng.

Nụ cười của anh ta rất giống với nhóc Hikaru, nhưng dường như lại có chút thận trọng khi luôn để ý đến sắc mặt của cô.

- Anh rất lâu rồi mới trở về? – Cô hỏi, khi ánh mắt chạm lên bậc cửa của ngôi nhà.

- Ừm, có vấn đề gì sao?

- À... không có gì. Chỉ là, cám ơn anh vì chuyện ban nãy. Có thời gian hãy thường xuyên đến thăm Hikaru nhé.

- Có thời gian tôi sẽ ghé qua. Hikaru, con phải nghe lời Akiko nhé!

Hakuji vẫy tay chào tạm biệt ba người cho đến khi họ khuất xa rồi mới quay bước về phía ngôi nhà. Cạnh cô, thằng nhóc Hikaru đã hậm hực thấy rõ. Nó vừa đi vừa đá vài quả thông khô dưới chân làm chúng văng lên tung toé cùng đám tuyết.

- Hừ, sao ông ta cứ phải tự làm khổ mình vậy chứ...

Bất ngờ, Sakura lại thấy đồng cảm với thằng nhóc. Người đàn ông này, lựa chọn sự cô độc cho bản thân.
——————

Căn bếp của Akiko luôn đầy ắp những thứ thú vị. Treo lủng lẳng trên lò nướng là từng chùm xúc xích và thịt muối, vài bó lúa mạch đã phơi khô nằm xen kẽ trên gác bếp thay cho vật trang trí. Ngũ cốc được đổ đầy trong những chiếc hũ sành to tướng đặt la liệt dưới sàn. Trên kệ bếp lại vô cùng hỗn loạn với vô số chai, lọ, cốc thuỷ tinh có nắp sặc sỡ. Thế nhưng, Akiko hoàn toàn không cần nhìn mà vẫn có thể lấy được chính xác thứ hương liệu cần dùng trong cái đống tạp nham ấy.

Chiếc bàn ăn bằng gỗ sồi kê sát bếp lại đang được Sakura chiếm dụng tạm thời.

- Ái chà!

Cô rên rỉ khi bị mũi kim đâm vào ngón tay. Đã không thể đếm được là lần thứ bao nhiêu nữa. Trước mặt cô xếp la liệt những cuộn chỉ đỏ và trắng, vài mảnh vải đã được thêu dở dang. Có vẻ như cô đang cố tạo hình một chiếc quạt có hai màu.

- Khâu da người còn dễ hơn mấy thứ này... – Cô lẩm bẩm khi một giọt máu theo kim thêu nhỏ xuống tấm vải bên dưới.

Bàn tay đã chi chít vết thương, Sakura lén lút kết ấn. Một luồng sáng màu xanh lục bao phủ lấy những ngón tay, nhanh chóng làm dịu đi cảm giác đau xót.

Akiko vẫn đang bận rộn với nồi hạt dẻ sôi ùng ục trên bếp lò. Chiếc thìa gỗ trong tay trái đưa liên tục theo hình vòng cung. Chốc chốc lại dùng tay phải lật những miếng thịt xông khói và trứng ốp trong cái chảo cạnh đó.

- Momoiro, mọi thứ đã xong! – Akiko nói trong khi tắt bếp và xúc mọi thứ trong chảo ra bốn chiếc đĩa lớn.

Sakura nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn. Đồ nghề của cô được gom vào một chiếc giỏ mây xinh xắn treo lên cửa sổ.

- Yuki, Hikaru vào ăn sáng thôi. – cô gọi với ra phòng khách.

Hai đứa nhóc vẫn còn nằm ườn trên tấm thảm lông cạnh lò sưởi, mùi thức ăn chưa thể làm chúng tỉnh táo lên.

- Chà, lát nữa sẽ có món kẹo hạt dẻ ngào đường đấy. – Sakura nói vu vơ khi đang xếp muỗng và dĩa lên bàn.

"Bịch, bịch..."
Hai cái đầu một nâu, một đen rất nhanh đã yên ổn trên ghế làm cô phải phì cười.

Bữa sáng kết thúc cũng là lúc Akiko bê ra một rổ hạt dẻ đã ráo nước. Sakura nhanh nhẹn dùng dao tách lớp vỏ dày, khéo léo lấy phần thịt bên trong để riêng ra một chiếc bát lớn. Thằng nhóc Hikaru nhón tay cầm lên một hạt tròn xoe, bóng bẩy. Nó đưa lên soi dưới ánh sáng trắng tinh khiết hắt vào từ cửa sổ.

- Rất giống với màu mắt của Yuki. – Sau đó bỏ vào mồm.

- Hikaru, nếu nhóc cứ ăn liên tục như thế thì sẽ chẳng có món kẹo nào đâu...

Akiko khệ nệ bê ra một túi bột mì to tướng. Sakura vội buông con dao xuống rồi giúp cô ấy một tay.

- Để tôi, cô tách hạt dẻ đi nhé.

Cô dàn bột mỳ ra bàn, thêm nước, trứng rồi bắt đầu nhào bột. Đôi tay thoăn thoắt nhẹ nhàng tựa như chúng chỉ là một cục bông mềm.

- Tôi ghen tị với sức khoẻ của cô đấy Momoiro. – Akiko nhìn cô với ánh mắt hâm mộ.

Sakura chia chỗ bột đã nhồi ra làm hai phần. Thêm đường vào phần lớn hơn rồi ủ chúng trong hai cái thau riêng biệt. Sasuke không ăn được đồ ngọt nên cô sẽ chỉ dùng vị ngọt tự nhiên từ hạt dẻ làm riêng phần bánh của anh.

"Gâu...gâu..."

Tiếng Tobi vọng lại từ ngoài cổng, Hikaru nhanh chóng tụt xuống khỏi chỗ ngồi của nó, hăm hở ra mở cửa.

- Chắc là anh Daisuke cùng cha Itsuki về đó...

Thằng bé biến mất như một cơn gió rồi lập tức tiu nghỉu khi quay trở lại. Theo sau nó là Hakuji, trên tay xách theo một con gà tây. Ánh mắt anh ta nhu hoà khi gật đầu chào cô, rồi lại ngơ ngẩn nhìn ra khung cửa sổ.

- Ồ Hakuji, bữa tiệc giáng sinh sẽ rất hấp dẫn đấy. Tối nay anh hãy qua đây dùng bữa nhé. – Akiko hào hứng khi nhận lấy con gà từ anh ta. Cách đó không xa, Hikaru cũng mừng rỡ thấy rõ.

- Hakuji... anh sao thế? – Akiko huơ tay trước mặt Hakuji khi thấy anh ta cứ nhìn đăm đăm về một hướng.

- A... à... Tôi còn có việc phải lên thị trấn ngay bây giờ. Để khi khác nhé. Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Itsuki.

Hakuji chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi. Sakura bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy một khoảng tuyết trắng xoá ngoài sân. Treo sát đó là giỏ đồ của cô, với mảnh vải đang được thêu dang dở...
——————

Sasuke cùng Itsuki trở về vào buổi chiều. Những băn khoăn của cô về gã Hakuji đó lập tức bị lãng quên.

Căn nhà ấm cúng tràn ngập tiếng cười. Vốn dĩ thằng nhóc Hikaru còn hơi âu sầu nhưng ngay khi khay hạt dẻ phủ đầy mật óng ánh được mang ra, nỗi buồn của nó đã không cánh mà bay đi mất.

Bàn ăn được Akiko phủ lên một tấm vải có hoa văn sặc sỡ. Giá nến màu trắng được thắp lên ở giữa bàn tiệc. Quanh nó là vài nhánh thông xanh tươi thắt nơ đỏ. Thức ăn nhanh chóng được dọn lên. Con gà tây được nướng chín đều và mọng nước, bên trong nó nhồi đầy rau củ. Hai dĩa bánh hạt dẻ vàng ruộm và món súp bí ngòi được đặt xung quanh, cùng một thau salad lớn phủ đầy cà chua chín mọng. Khi Sakura xếp những chiếc ly cuối cùng lên trước mặt mọi người, Akiko đã mang ra một chai rượu vang vẫn còn phủ đầy bụi. Nhìn qua cũng biết tuổi đời của nó không hề nhỏ.

"Keng" – Akiko dùng chiếc thìa sứ gõ lên li thuỷ tinh.

- Gia đình chúng ta năm nay thật náo nhiệt. Hãy uống và cầu chúc một năm mới bình an nhé!

Thứ nước màu đỏ mận nhanh chóng được rót ra. Sakura hào hứng nếm thử nhưng lại bị Sasuke cản lại, anh khẽ lắc đầu với cô.

- Ôi nào nào, chàng trai trẻ. Uống một chút cũng tốt mà... – Itsuki vỗ lên vai Sasuke. Lực trên tay rõ là không nhỏ.

Sakura cười trừ. Cô nếm một chút lấy lệ rồi đặt cái ly xuống. Cơ mặt ai đó lập tức được dãn ra.



Bữa tiệc kết thúc khi đã gần nửa đêm. Sakura nghiêng người nằm gọn trong lòng Sasuke. Hơi ấm này làm cô lâng lâng dễ chịu.

- Mọi thứ vẫn chưa có gì tiến triển. Có lẽ anh sẽ phải xuống sâu hơn.

Sasuke hôn lên ấn ký của Bách hào thuật. Bàn tay đã luồn vào mái tóc cô vuốt ve.

Khi môi anh sắp chạm vào môi cô, một cử động nhỏ giữa hai người làm anh phải giật mình.

- Là con đó. – Sakura híp mắt.

Cô cầm bàn tay anh đặt lên vòng bụng giờ đã tròn trĩnh. Dưới lớp da kia, bé con đang không ngừng quẫy đạp. Hiển nhiên là vui mừng khi được gặp cha nó.

"Thình thịch..."

Sakura có thể cảm nhận được nhịp tim của hai cha con đang tăng nhanh đến chóng mặt. Đôi mắt hai màu đen-tím lại có thêm chút ướt át.

- Ngốc... anh không cần phải vui mừng đến thế...

- Anh yêu em, Sakura... Anh yêu cả hai mẹ con... – Sasuke đã vùi mặt vào vai cô, giọng nói nhỏ đến mức cô phải cố lắng tai mới nghe thấy.

Sakura chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng anh. Chàng trai của cô, hoá ra cũng không cứng rắn như vẻ bề ngoài...

*Sr cả nhà vì dạo này ra chương mới chậm trễ. Cái fic này sắp kết thúc oy, tớ chỉ đang cố nắn nót nhất có thể thôi 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net