Trở lại Konoha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Konohagakure no Sato
Mộc diệp ẩn lý
Sau đại chiến Ninja IV

Bầu không khí ảm đạm tang thương bao trùm toàn bộ ngôi làng. Họ đã chiến thắng nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn. Hàng ngàn cái tên đang lần lượt được khắc lên tấm bia tưởng niệm lạnh lẽo kia - những con người đã phải nằm xuống vì nền hoà bình, họ có từng hối hận?



Itachi, anh đã chết như một tên tội phạm, một kẻ phản bội. Chấp nhận sống trong ô nhục, nhận lấy tất cả hận thù vì muốn giao phó cái tên Uchiha lại cho em...
Anh đã làm được rất nhiều thứ nên có thể mỉm cười khi ra đi. Ngay cả khi được hồi sinh, anh vẫn âm thầm bảo vệ làng, vẫn tự hào là Itachi của làng Lá. Còn em, với những gì em đã gây ra, cái chết có lẽ sẽ là... sự giải thoát.

Sasuke kéo mi mắt nặng trĩu lên. Không biết đã qua bao lâu, trận chiến ấy dường như rút cạn sức lực của cậu. Đôi mắt giờ chỉ có thể thấy được những hình ảnh mờ ảo. Ký ức từ xa xưa dần được đánh thức, phải chăng cậu đã từng thấy khung cảnh này?
Hương thơm quen thuộc phảng phất, một loài hoa nào đó không thể nhớ tên. Đã lâu rồi cậu chẳng còn quan tâm điều gì ngoài thù hận. Mùi hương nhẹ nhàng làm tinh thần được thả lỏng, cũng giống như rất lâu trước kia...

"Cạch!" Tiếng mở cửa mang theo không khí bên ngoài tràn vào. Bước chân không tiếng động đi đến bên cửa sổ. Chiếc rèm được kéo lên phát ra thứ âm thanh xoàn xoạt, một tia nắng sớm xiên vào căn phòng.

Sasuke cố nheo mắt nhìn xem người đến là ai. Cơn đau dữ dội đột ngột truyền đến buộc cậu phải nhắm mắt lại. Bóng người đó tiến về phía cậu, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt bỏng rát, hơi lạnh lập tức làm cậu thấy dễ chịu hơn. Ngay sau đó là âm thanh lách cách của thuỷ tinh va chạm vào nhau. Nếu cậu đoán không lầm thì đây hẳn là bệnh viện của làng Lá. Đã có câu trả lời, Sasuke chẳng cố nhìn xem là ai đến nữa. Đâu cần phải đề phòng. Vì bây giờ, sống hay chết cũng không còn quan trọng với cậu nữa rồi.



"Được anh cõng làm em vui đến vậy sao Sasuke?"

"Anh hai, ngày mai em được đến học viện rồi. Em vui vì như thế nghĩa là em đã gần đuổi kịp anh thêm một chút nữa." - Là giọng nói hồn nhiên của nhóc Sasuke sáu tuổi. Cảm giác an toàn trên lưng Itachi ngày đó, có lẽ cả đời này cậu sẽ chẳng thể nào tìm lại được.

"Anh hai nè, tại sao gia huy của chúng ta lại được gắn trên toà nhà nơi cha làm việc thế?"

"Em cũng để ý rồi sao? Hm... Nói một cách đơn giản thì có lẽ tổ tiên của chúng ta đã góp sức sáng lập lên đội cảnh vệ và tộc Uchiha đã luôn bảo đảm an toàn cho ngôi làng kể từ ngày đó. Dù số lượng thành viên không còn được như trước nhưng gia huy chính là minh chứng cho niềm kiêu hãnh của chúng ta."

"Sau này anh sẽ vào đây chứ? Anh vào đi nhé. Khi nào lớn lên, em cũng sẽ vào đội cảnh vệ làm luôn! Giống như cha và anh, bảo vệ cho ngôi làng." - Những lời này là ước mơ đầu tiên của cậu khi được Itachi cõng trên lưng.

Anh hai tài giỏi luôn là niềm tự hào của gia tộc. Cậu đã rất muốn được ở cùng anh, thế nhưng...

"Sasuke, lúc khác nhé. Hôm nay anh có nhiệm vụ"
"Anh bận rồi, hẹn em lần sau".
.....
"Lúc nào cũng có lý do, anh chỉ coi em là thằng nhóc phiền phức thôi!"

"Sasuke, lại đây..."

Đó cũng là lúc gia huy trong lòng anh hai bắt đầu rạn vỡ.

Tại sao lại bắt cậu phải mang sứ mệnh trở thành anh hùng? Gánh vác cái tên Uchiha ư? Để rồi cuối cùng, cậu chẳng làm được gì ngoài việc căm ghét thế giới đã huỷ hoại cuộc đời anh và cả gia tộc. Nhẫn đạo của cậu... đã sai rồi.

"Em không cần phải tha thứ cho anh.
Từ giờ trở đi, dù em có làm gì đi nữa thì anh cũng vẫn sẽ mãi yêu thương em."


  "Sasuke, chết như thế thì thật hèn nhát. Cậu phải sống và giúp tớ xây dựng thế giới này!"

Lúc Sasuke tỉnh lại lần nữa thì bầu trời đã tràn ngập thứ ánh nắng chói chang. Đôi mắt giờ đây cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cậu nằm ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời trong xanh ấy. Dường như chưa có trận chiến nào từng diễn ra, cuộc sống vẫn cứ yên bình như vậy.

Tay phải cắm đầy kim truyền, cậu thử cố dùng tay trái để ngồi dậy. Lại một cơn đau buốt đột ngột kéo đến. Phần tay trái được băng bó chỉ còn một đoạn đến khuỷu tay. Phải rồi, trận chiến của cậu với Naruto chỉ dừng lại khi cả hai cùng mất đi một phần cơ thể. "Tên ngốc đó, không biết giờ này đã bình phục chưa?" Sasuke cười tự giễu. Không ngờ trong hoàn cảnh này cậu vẫn còn tâm trạng lo lắng cho thằng bạn mang dòng máu Uzumaki, lại còn được con cáo chết tiệt đó bảo kê.
[Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad @RightTimeSS]

  "Cạch"
- Yo, chào buổi sáng, Sasuke! – Gương mặt nhăn nhở của Naruto hiện ra sau cánh cửa. – Vẫn còn nằm lì trên giường hả đồ yếu đuối he he...

Liếc nhìn ống tay áo bên phải xẹp lép của cậu ta, Sasuke chẳng còn sức hơn thua nữa. Cậu thà nhắm mắt lại còn hơn phải thấy cái bản mặt khó ưa ấy.

- Sakura báo là trong sáng nay cậu sẽ tỉnh, chuẩn ghê.

- .....

- Trận chiến đã kết thúc còn cậu thì hôn mê hai ngày nay. Mọi người giờ đều bận rộn dọn dẹp chiến trường. Thầy Kakashi và Sakura hẳn phải vất vả lắm mới đưa được chúng ta về đây..... ờ thì chẳng biết bằng cách nào. Tớ tỉnh lại đã thấy nằm trong bệnh viện, chakra cạn kiệt đúng là khó chịu tebayo~

Ngày ấy, sau khi Sakura xuất hiện và cầm máu cho hai người, Sasuke vẫn mơ hồ nhớ được nụ cười của cả ba trước khi đầu óc cậu choáng váng ngất đi. Dù sao đó cũng là một trận chiến dài. Và kẻ luôn tính toán sử dụng sức mạnh như cậu lại bị tên đần đó ép đến mức vắt kiệt đến lượng chakra cuối cùng.

Tốc độ hồi phục của Naruto luôn khiến người ta kinh ngạc. Sasuke quyết định không ngu ngốc mà đi so bì với cậu ta về điều này.

- .....

- Kakashi-sensei đã chính thức được bổ nhiệm làm Hokage đệ lục nên khá bận, có lẽ vài ngày tới sẽ làm lễ nhậm chức.

- .....

- À, tạm thời cậu sẽ bị giám sát ở đây bởi đội Anbu.... Dù gì thì cậu cũng từng là bạt nhẫn bị truy nã. Cho đến khi ngũ đại Kage ra phán quyết... Nhưng tớ và thầy Kakashi đảm bảo cậu sẽ ổn thôi. Dù sao nếu không có cậu, chúng ta đã không thể chiến thắng.

- Tớ không sao.

Sasuke lười biếng đáp lại. Tên đó không thay đổi chút nào, vẫn cứ nói nhiều như trước nhỉ.

- Này... Naruto...

- Hở?

- ... đỡ tớ dậy.... – Cậu nghiến răng.

Hừ, dù gì cũng nhận thua với cậu ta rồi, mất mặt thêm nữa cũng không sao.
Naruto lại trố mắt nhìn. Chắc hẳn cậu ta vẫn chưa kịp thích nghi với một Sasuke không-tranh-đấu như bây giờ.

Lúc Sakura đến thì khung cảnh đang vô cùng đặc sắc. Hai tên từng không đội trời chung lại dìu nhau lúi húi trong nhà vệ sinh. Cả căn phòng vang vọng những âm thanh vô cùng khẩn thiết "Đồ đần độn! Mau cút ra đi Naruto!!!!!", "Cậu đứng còn không vững mà Sasuke, sao tớ có thể bỏ cậu lại được aaaa... dattebayo~~~"
——————

Ai đó đã nói rằng:"Cuộc sống của một Shinobi không được đo bằng cách họ sống mà là những gì họ đạt được trước khi chết".

Itachi ngày đó có từng hối hận không? Khi lựa chọn bảo vệ làng và thằng em vô dụng - là cậu. Nỗi đau mà anh phải chịu có lẽ còn lớn gấp nhiều lần cảm giác của cậu bây giờ. Thế nên, cậu giờ đây sẽ phải sống tiếp để gánh lấy tội lỗi mình đã gây ra. Và... cả nỗi đau đang đè nặng trong tim.
——————

Ngoài kia...

Những người còn sống chẳng có thời gian để đau buồn. Họ có thứ cần phải bảo vệ. Nền hoà bình được đánh đổi bằng máu phải được duy trì mãi mãi.

Ngày hôm qua đã là quá khứ, ngày hôm nay vẫn tiếp nối không ngừng nghỉ. Và nỗi đau trong tim sẽ còn theo chúng ta đến tương lai. Nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bởi vì...
"Nhẫn giả là những con người có thể chịu đựng nỗi đau" - Jiraiya


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net