Xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe trượt tuyết được kéo bởi sáu chú chó to lớn lao vun vút trên con đường hướng vào thị trấn. Âm thanh sàn sạt do ma sát hoà cùng tiếng cười phấn khích của trẻ con len lỏi trong những ngọn gió giá buốt. Hai hàng bạch dương bên đường đang lướt qua tầm mắt Sakura với tốc độ khó tin.

- Tuyệt chứ hả Momoiro? Trước đây tôi chưa từng thua trong bất kỳ cuộc đua nào được tổ chức ở đây đâu ha ha ha...

Akiko đứng trên yên gỗ, hai tay cô cầm lấy một chùm dây cương bằng da. Cơn gió ngược chiều ào ào phả vào cuống họng làm cô phải cố sức lớn tiếng.

- Quá đỉnh mẹ ơi!!!!

Yuki lại là đứa duy nhất thích thú với sự liều lĩnh của mẹ nó. Cô bé liên tục hò reo ầm ĩ, chẳng bù cho thằng nhóc Hikaru. Mặt nó giờ đã tái mét. Nó ngồi thụp xuống chân ghế cạnh Sakura, cánh tay duy nhất gắng sức bám chặt lấy thành xe. Sợ hãi là thế nhưng cơ thể nó lại luôn cố đỡ lấy Yuki mỗi khi ngang qua những khúc cua gấp khiến chiếc xe gần như lật nghiêng một góc 45 độ.

- Nguy... nguy hiểm lắm... Yuki, cậu mau ngồi xuống đi gyahhhh....!!

Chiếc xe kéo mang theo những âm thanh ồn ào phá tan sự yên tĩnh của khu rừng. Sau nửa ngày di chuyển cuối cùng cũng thấy một thị trấn nhỏ hiện ra sau màn sương dày đặc.
——————

- Chà, mọi thứ đều ổn cả. Dự kiến sinh của cô sẽ vào khoảng cuối mùa xuân năm sau.

Vị bác sĩ già nua đẩy gọng kính lên sát mắt trước khi ký tên vào kết quả siêu âm.

Sakura rời khỏi bệnh viện. Khoảng thời gian này, trên gương mặt cô luôn thường trực một nụ cười hạnh phúc. Đứa bé trong bụng giờ đã được gần 5 tháng. Cảm giác kỳ diệu đó... Nói sao nhỉ? Giống như có một chú cá nhỏ liên tục bơi lội tung tăng. Sự sống nảy mầm và được nuôi dưỡng bởi chính cơ thể mình. Nó khiến cho con người ta mải mê chìm đắm trong ảo tưởng về một tương lai tươi sáng.

Bầu trời bên ngoài vẫn chỉ có một màu trắng xoá. Cơn mưa tuyết không hẹn trước đã bắt đầu rơi lất phất trong không trung. Nơi lạnh giá này lại được khoác lên bầu không khí êm ả, tĩnh mịch. Cô bất giác đưa tay hứng lấy một đoá hoa tuyết. Chúng nhanh chóng tan ra thành nước bởi độ ấm trong lòng bàn tay. Thì ra, lúc đó anh Itachi nhắc đến đứa trẻ Uchiha là có ý này...

"Salad à, con phải ngoan nhé, chúng ta rất nhanh sẽ được gặp lại cha con..."

Bàn tay cô cưng chiều vỗ về phần bụng đã hơi nhô lên.

Sakura cứ thơ thẩn ngắm nhìn cảnh vật đẹp đẽ ấy mà không nhận ra. Chẳng biết từ lúc nào đối diện cô đã xuất hiện thêm một người đàn ông lặng lẽ. Hắn mặc trang phục của người bản xứ, mái tóc đen và đôi mắt nhìn qua có phần lạnh nhạt. Hắn đứng bên kia con đường, nổi bật trên nền tuyết. Ánh mắt chăm chú nhìn cô lại dần mang thêm sự nhớ mong.

Khi cô nhận ra sự hiện diện của người này thì bước chân hắn đã tiến thẳng về phía trước. Sakura lập tức đề phòng. Bàn tay cô len lén lần vào thanh Kunai được dấu sẵn trong túi áo.

- Oyyy, Hakuji! Lâu lắm mới thấy anh quay lại.

Akiko bất ngờ xuất hiện cùng hai đứa trẻ. Trên tay cô đã đầy ắp những túi lớn túi nhỏ, chủ yếu là thức ăn và quần áo.

- Akiko, Yuki... và cả Hikaru. Ồ hai đứa lớn nhanh thật đấy.

Người đàn ông đưa tay lên xoa đầu hai đứa trẻ, nhưng thằng nhóc Hikaru lại có vẻ  tránh né động tác đấy. Ánh mắt nó hiện rõ sự chán ghét.

- Giới thiệu với cô, đây là anh Sato Hakuji, là thợ mỏ giỏi nhất ở đây đấy. Anh ấy thường xuống những vùng địa chất phức tạp nhất nên rất ít khi về làng.

Akiko thể hiện rõ sự kính trọng với người đó. Sakura cũng mỉm cười gật đầu thay cho lời chào.

- Momoiro cùng chồng mới đến nơi này được một tháng nên chắc anh không biết cô ấy. Ô... Momoiro... thứ đó là?

Akiko nhìn xuống tờ kết quả siêu âm trong tay cô, ánh mắt liền cực kỳ vui vẻ.

- Ôi chà chà... chúc mừng vợ chồng cô nhé. Vừa nãy... thực nguy hiểm quá... Lát về tôi sẽ đánh xe cẩn thận hơn. – hai tay cô đã chắp lên đầy thành khẩn khiến Sakura phải bật cười.

- Tôi không sao đâu mà, cô đừng để tâm chuyện đó.

Quay sang người đàn ông kia, Akiko lại có vẻ ngập ngừng.

- Chúng tôi chuẩn bị về đây. Anh Hakuji... có về làng luôn không? Xe kéo vẫn còn chỗ.

- Tôi còn có việc, sẽ quay lại làng sau.
Người đàn ông lấy trong túi áo ra một chiếc phong bì rồi đặt vào tay Akiko.

Ánh mắt liếc nhẹ qua khuôn mặt của Hikaru nhưng thằng bé đã khoanh tay quay người đi.

- Nhờ cô chăm sóc cho nó nhé, Akiko.


Trên đường trở về, trong đầu Sakura cứ quanh quẩn mãi với suy nghĩ về ánh mắt của người đàn ông đó. Chắc chắn cô chưa gặp hắn bao giờ. Nhưng ánh mắt đó... thật khó hiểu.

- Chắc cô cũng nhận ra rồi. Hakuji là cha của Hikaru. – Akiko bất ngờ lên tiếng.

- Anh ta từng là Ninja đúng không?

Sakura cảm nhận được sự xáo trộn chakra của người đó khi hắn tiến lại gần cô. Nhưng rất nhanh sau đó luồng chakra đã được ổn định lại.

- Ừm, nghe nói vợ và con gái anh ấy đã chết trong đại chiến 3 năm trước. Sau đó, Hakuji chuyển đến đây cùng con trai. Lúc đó thằng bé mới được hơn 1 tuổi.

Hikaru đang dỏng tai lên lắng nghe. Khuôn mặt nó lại vờ như không để ý bằng cách quay sang chỗ khác.

- Hakuji nhờ tôi chăm sóc thằng bé rồi xuống hầm mỏ làm việc. Nhờ kỹ năng của Ninja mà anh ấy đã tìm thấy nhiều mỏ quặng quý. Cuộc sống người dân ở đây cũng được cải thiện nhiều.

- Cô có biết trước đây anh ta là người của làng nào không?

- Tôi cũng không rõ. Mà dù sao thì cũng không nên bới móc quá khứ đau đớn đó. Đúng không?

Sakura nhìn sang Hikaru. Thằng bé dường như đang chìm vào suy tư. Khuôn mặt trầm ngâm đó già dặn hơn so với tuổi của nó. Chiếc mũ trên đầu bất chợt bị gió thổi lật ra sau. Vài bông tuyết trắng lập tức phủ lên mái tóc đen ấy. Sakura dùng tay phủi đi đám tuyết lạnh trước khi chúng kịp tan ra rồi đội lại mũ cho thằng bé.

- Đồ ngốc, cha của nhóc là một người rất tuyệt đó.

- Xì!

- Ông ấy đang cố gắng để nhóc có một cuộc sống tốt hơn thôi...

Đôi mắt thằng bé đã ngân ngấn nước. Yuki bên cạnh lại lặng lẽ cầm tay nó. Hai đứa cứ dựa vào nhau như thế cho đến hết chặng đường về.
——————

Sasuke đã xuống hầm mỏ được hơn một tháng. Cuộc sống của cô ở ngôi làng cũng bình đạm trôi qua trong một tháng này. Người dân nơi đây có một điểm chung là đều chất phát và cởi mở. Thế nên, rất dễ để hoà đồng với họ.
Sakura thường theo lũ nhóc lang thang lên núi tìm dược liệu. Tuy vùng này thời tiết khắc nghiệt nhưng thảm thực vật lại vô cùng phong phú. Một phần vì số lượng con người ở đây quá ít, những cánh rừng gần như vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.

"Tobi!!"

Tobi là tên chú chó đầu đàn trong đội chó kéo xe của Akiko. Sakura cũng chẳng hiểu sao thằng nhóc Hikaru nhất quyết phải đặt cho nó cái tên này. Thật sự cái tên có chút đáng yêu đó không hề liên quan gì đến ngoại hình oai phong của nó.

Tobi thuộc giống chó đặc trưng chỉ có ở Thiết quốc. Ở nó có những đặc điểm điển hình của một con chó đầu đàn. Thân hình to lớn với lớp lông dày, chống chịu tốt với cái lạnh. Đặc biệt là tính tổ chức cao và lòng trung thành tuyệt đối.

Từ sau vụ gặp báo tuyết, Akiko nhất định bắt Tobi đi cùng họ khi lên núi. Dù sao có nó cũng yên tâm hơn nên Sakura chẳng có lý do gì để phản đối.

- Momo-neesan, nhìn này! Tobi đã tìm được thứ này đấy!

Hikaru hí hửng chạy trên nền tuyết. Chiếc giỏ tre sau lưng nó không ngừng lắc lư theo mỗi bước chân. Bên trong đã chứa kha khá hạt dẻ.

- Ồ, mùa này mà vẫn còn hạt dẻ. Em vớ được món hời rồi Hikaru.

Sakura âm thầm nhớ về mùi vị món bánh hạt dẻ ở Konoha. Hm, với chỗ hạt dẻ này, cô cũng có thể thử sức một phen.

- Đi, chúng ta hái thêm thì mới đủ cho cả nhà được. Chắc chỉ vài ngày nữa là cha và anh Daisuke cùng trở về rồi.

Yuki lôi kéo Hikaru chạy đi. Tobi cũng rất nhanh theo sát hai đứa nó.

- Nhưng... nhưng mà chỗ đó có hơi...

Chẳng để thằng bé kịp nói, Yuki đã vội vã men theo vách núi đến chỗ những bụi hạt dẻ mọc cheo leo.

- Coi chừng đó hai đứa...

Lời còn chưa kịp nói hết thì đã thấy hai người một chó mất hút trong đống tuyết lở. Sakura vỗ đầu thở dài. Làm bảo mẫu cũng không đơn giản mà...

Buộc sợi dây thừng vào một thân cây vững chắc, cô thả đầu còn lại xuống hố rồi lần lượt kéo từng đứa lên. Nhưng đến lượt Tobi thì...

- Tại mày ăn nhiều quá đó Tobi...

Yuki đã rưng rưng nước mắt. Cơ thể to lớn cộng thêm sợi dây buộc ngang người khiến nó khó chịu. Tobi liên tục hú lên inh ỏi trong khi Sakura âm thầm truyền chakra vào lòng bàn tay để kéo nó lên.

"Bựt!"

Sợi dây ngay lập tức đứt đôi vì không thể chịu được sức nặng của nó. Hết cách. Giờ cô chỉ có thể đánh lạc hướng hai đứa nhóc...

- Yuki, Hikaru. Hai em về làng kiếm thêm sợi dây chắc hơn đi. Chị sẽ ở đây trông chừng Tobi.

Khi thấy bóng hai đứa khuất xa sau hàng cây, Sakura mới nhẹ nhàng nhảy xuống hố đất. Con chó với bộ lông xám bạc được cô dễ dàng bế lên. Nó ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn. Cái đầu lông xù gác lên vai cô rất hưởng thụ.

- Cô đang làm gì dưới đó vậy?

Một khuôn mặt bất ngờ ló ra trên miệng hố khiến Sakura không kịp đề phòng.

"Bịch!!" Tobi lại rú lên đầy đau đớn...

*Một con Alaska chắc cỡ 5-60kg nhỉ :3 Tầm này bé Đào vẫn vác thoải mái hen


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net