Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ding dong.

"Để con!". Sakura đi đôi dép lê bằng bông khi ra mở cửa.

Cô rất ngạc nhiên khi mở cánh cửa gỗ ra, nhìn thấy Sasuke Uchiha, vẫn mặc quần áo như thường ngày – quần áo tập luyện – nhưng mà cầm trên tay một bó hoa.

Cô nhướn mày.

“Bạn cậu nói mang hoa cho lịch sự”, Sasuke lầm bầm, đưa hoa cho cô và quay đầu đi.

Sakura nhìn qua vai cậu, thấy Ino và Naruto trốn sau bụi cây, đang cười khúc khích. Họ đang ra tín hiệu bằng tay, ý bảo cậu đi vào nhà. Và một tín hiệu nữa bảo Sasuke trao cho cô một nụ hôn.

“Hai cậu ấy thật sự thích thú với việc này nhỉ?”.

Sasuke gật đầu.

“Xin lỗi. Dù sao thì”, cô hắng giọng, “cậu vào đi”. Sakura bước sang một bên, để cho cậu vào. Cậu cởi giầy ra và nhìn lên chào bố mẹ cô một cách lịch sự. Cô đóng cửa lại, lo lắng về những câu hỏi mà cô biết gia đình mình sẽ hỏi cậu.

Bà cô tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, không biểu cảm gì giống như Sasuke. Thật ra, cô chú Sakura cũng có gương mặt y như vậy. Hiển nhiên là họ không thích vẻ bề ngoài của cậu – băng trán, vũ khí, một vài vết xước trên mặt cậu và quần áo thì xộc xệch.

May mắn làm sao, mẹ cô bước vào, mời Sasuke vào phòng khách và kéo ghế ra cho cậu ngồi. Mẹ cô quay sang, hỏi xem cậu có khát không nhưng vẫn rót nước khi cậu từ chối.

“Cô…Haruno. Không cần đâu ạ. Cháu cám ơn cô”.

Sakura thấy Sasuke rất lịch sự. Thông thường khi nói chuyện với người lớn tuổi, như là ngài Hokage hay jounin, cậu hầu như chẳng nói câu nào. Nếu không thì cậu nguyền rủa giận dữ với họ. Điều này làm cô mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm.

Bữu tối nhanh chóng bắt đầu và mọi người đều ăn trong sự yên lặng. Đúng như dự đoán của Sakura, người cô lên tiếng đầu tiên.

“Sasuke này, cháu gặp Sakura như thế nào?”.

Sasuke thầm nuốt trước khi trả lời còn Sakura nghiêng đầu sang nhìn cậu đang ngồi bên cạnh, tự hỏi cậu sẽ đáp lại như thế nào.

“Cháu gặp cô ấy…cách đây vài năm. Khi chúng cháu ít tuổi hơn. Đó là …trong một cuộc xâm lược làng này và cháu nhìn thấy cô ấy gặp rắc rối. Cho nên cháu đã tới cứu cô ấy”.

Sakura thật sự muốn cười vang lên, bởi vì Sasuke bịa ra một câu chuyện và mọi thứ về hai người họ cho gia đình cô nghe.

“Anh chị bắt đầu hẹn hò từ khi nào?”. Lần này thì đứa em họ hỏi.

Cậu nhanh nhai thức ăn và đặt đũa xuống bàn. “Um…anh về nhà từ một nhiệm vụ cách đây hai tháng và anh bị thương nặng. Sakura là người kiểm tra vết thương và-“

Sakura cảm thấy điều gì đó khi cô nghe câu chuyện của Sasuke. “Không phải Sasuke trở về từ nhiệm vụ hai tháng trước ư?” Cô thì thầm – may là không ai nghe thấy. “Không phải mình cũng là người chăm sóc chữa trị cho cậu…?”.

“-và anh thật sự muốn cô ấy ở lại phòng bệnh của anh nên anh cứ tìm lý do để giữ cô lại-“

Cô chống tay lên cằm. “Không phải Sasuke cứ tiếp tục kêu gào đau đớn mặc dù chẳng có vấn đề gì với cậu sao?”. Một trong những đặc điểm của Sakura mà ngài Hokage ngưỡng mộ là cô có trí nhớ tốt. Điều đó giúp cô rất nhiều, nhất là khi làm ở bệnh viện vì cô nhớ tất cả bệnh nhân cũng như tình trạng bệnh tật của họ hoặc cô đã làm gì với họ vào ngày hôm đó.

“-Cho nên anh đã bảo đồng đội mình luyện tập với anh ngày hôm sau để anh có thể trở lại bệnh viện”.

Mắt cô mở to. “Sasuke cũng đến vào ngày hôm sau!”.

“Chuyện gì thế cháu?”.

Sakura nhìn xung quanh từ cuối bàn đến chỗ khác. Tay cô hơi đổ mồ hôi, nhận thây bà cô dán chặt mắt vào mình và cô tự hỏi có ai đó nghe thấy những điều cô vừa nói không. Lắc đầu, cô lầm bầm. “Cháu chỉ nói là thật là xấu hổ, với những gì Sasuke-kun định nói”.

Sasuke nhìn xuống và ánh nhìn theo họa tiết của khăn trải bàn. Cậu trút ra tiếng thở dài, bắt đầu nói lần nữa (Sakura có thể biết thông qua cái nhìn mệt mỏi của cậu rằng cậu không hề thích nói chuyện chút nào). “Cháu nói với cô ấy là hôm sau cháu và mấy người bạn cháu sẽ đi picnic ở khu vực luyện tập và rủ cô ấy đi cùng. Khi cô ấy đến, thật ra thì chỉ có một mình cháu ở đó và cháu đã rủ cô ấy đi chơi”.

Bữa tối yên lặng sau đó – đối với Sakura. Gia đinh cô (cả bố mẹ cô) đều thích thú với Sasuke và hỏi cậu nhiều thứ, khiến cậu không ăn được.

“Bữa tráng miệng đây rồi!”. Mẹ cô vui vẻ nói, mang một chiếc bánh sôcôla to và đặt trước mặt Sasuke.

Sasuke định nói điều gì đó, nhưng Sakura vẫy tay lên không.

“Mẹ à! Con đã nói rồi, Sasuke-kun không ăn đồ ngọt đâu!”.

Người cô tỏ vẻ không hà lòng. “Gì cơ? Cháu không ăn đồ ngọt à?”.

Sasuke chầm chậm gật đầu.

Phản ứng của người cô đối với sự đáp lại của cậu như thể không ăn đồ ngọt là tội phạm không bằng.

“Cháu có phiền không khi bà hỏi bố mẹ cháu làm gì?”. Đây là lần đầu tiên bà nội cô nói kể từ khi bữa tối bắt đầu. Chắc là bà dành thời gian để nghĩ câu hỏi cho cậu. Bà đợi cậu trả lời, mắt nhìn phía đối diện – hầu như không chớp mắt – và ăn miếng bánh nhỏ bằng thìa.

“Cậu không phải trả lời đâu”, Sakura thì thầm, rồi nhìn bà và cười một cách lo lắng. “Bà ạ, Sasuke-kun thực sự không thích nói về bố mẹ mình…nên…” Cô cố đổi chủ đề, nhưng người đàn bà già không muốn thế.

“Trả lời hộ người khác là bất lịch sự, Sakura. Ngay cả khi họ làm…những việc xấu, ấn tượng của chúng ta về cháu cũng sẽ không thay đổi”.

Trong thâm tâm, Sasuke thực sự muốn bà im lặng. Tuy nhiên, cậu nhớ là hồi nhỏ được dạy phải lịch sự với người lớn tuổi – thậm chí cậu không thể hiện điều đó với nhiều người – và cậu quyết định trả lời, hi vọng rằng điều đó gần như sẽ kết thúc cuộc nói chuyện này. “Bố mẹ cháu mất khi cháu còn nhỏ”.

“Ôi, thật tội nghiệp. Thế còn cô chú, các bác của cháu thì sao? Họ hàng cháu mà chăm sóc cháu khi bố mẹ cháu mất ấy?”.

Sasuke chỉ có thể nghĩ là bà nội của Sakura mới xấu xa làm sao. Cậu nhận ra rằng bà cô gắng hỏi sâu hơn, những câu hỏi không dễ nói dối và có thể ảnh hưởng mạnh đến một người. Với một cái hít sâu, cậu dựa vào ghế.

Sakura có thể cảm nhận rằng cậu không thoải mái và nói với cậu lần nữa là không phải nói điều cậu không muốn nhưng Sasuke ngắt lời cô, nói là mọi chuyện đều ổn.

“Họ cũng mất rồi ạ”.

Ngay cả khi cụm từ này thốt ra, bà cô vẫn không bỏ cuộc.

“Thật là tồi tệ! Thế có biết ai đã gây ra chuyện đó không? Người ta có bắt được hắn không? Thế còn anh chị em cháu, ví dụ như là anh trai hay-“

“Thôi đi bà!”. Sakura đứng bật dậy khỏi chỗ, đập tay xuống bàn. “Bà biết rõ về cuộc thảm sát gia tộc Uchiha nên bà đừng hỏi cậu ấy nữa. Đi nào Sasuke”. Cô dẫn Sasuke, người vừa mới đứng dậy – cảm thấy nhẹ nhõm hẳn – ra cửa trước.

Hai người vừa mới ra khỏi nhà thì dừng lại. “Mình thật sự xin lỗi về chuyện đó, Sasuke”. Cô cúi đầu xin lỗi.

“Không sao đâu”. Sasuke thở dài, nở nụ cười ngạo mạn. “Ai mà biết được bà nội cậu tinh quái như vậy chứ?”.

Sakura cười. “Ừ, mình thấy thật may khi biết là bố mình không bị gen đó”. Cô cười toe toét, ngước nhìn Sasuke. “Sasuke này?”.

“Aa?”.

“Chuyện mà cậu kể cho gia đình mình ý, về việc cậu rủ mình đi chơi ở khu vực tập luyện sau nhiệm vụ của cậu…”.

“Hn, Naruto giúp mình bịa ra đấy. Bọn mình đoán là gia đình cậu sẽ hỏi thế”.

“Mình hiểu rồi…um, cảm ơn vì đã đến và mình xin lỗi lần nữa”. Cô vẫy tay chào cậu.

Sau đó cậu vẫy tay chào lại và rời đi, Sakura quay lại và hướng về nhà mình. “Bịa chuyện này ra, huh?”.

XxXx

Hai tháng trước

“Sakura này?”.

“Gì thế Sasuke?”.

“Ngày mai bọn mình sẽ đến khu vực luyện tập. Dạo này cậu ít đi cùng bọn mình, nên mai cậu cũng đến nhé?”.

Sakura thấy lạ là Sasuke là người hỏi cô thay vì Naruto. Cô lắc đầu. “Xin lỗi, mình phải làm việc lúc đó. Để khi khác nhé?”.

“Aa”. (Thế thì thôi vậy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net