Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bà nghĩ cậu ta được đấy, mặc dù là một ninja. Nhưng vì ở trong gia đình cậu và mọi thứ, cậu ta có lẽ bắt buộc phải là ninja. Cháu biết đấy, nếu gia đình cậu ta mất sớm hơn, thì bây giờ có thể cậu sẽ là một doanh nhân giàu có hoặc bất kì cái gì khác mà không liên quan đến dao, kiếm và máu. Ý bà là”, bà bắt đầu thuyết diễn. Bà ngồi trên ghế còn Sakura và người cô đang rửa bát. “Cậu ta lịch sự và-“ Bà bị ngắt lời.

“Sao bà lại hỏi cậu ấy những câu như vậy?”. Sakura thật sự rất tức giận. Cô không thích cách bà cố gây áp lực cho người khác với những câu hỏi riêng tư.

“Tsk. Cháu còn phải học nhiều điều lắm. Những người như cậu ta đã trải qua rất nhiều chuyện thường có xu hướng…cư xử khác đi. Bà hỏi cậu ta để xem cậu ta có…phản ứng lại hay gì đó tương tự không”.

Sakura không thể tin được những điều cô đang nghe. “Nếu cậu ấy có vấn đề về việc kiểm soát cơn giận dữ, cháu đã không hẹn hò cậu ấy!”.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo và Sakura lấy đó là cơ hội để rời khỏi phòng mà có bà cô ở đó.

“Sakura à?”. Đó là giọng của Shikamaru.

“Um?”. (Ừ, gì thế?).

“Có chuyện khẩn cấp. Gặp nhau tại văn phòng Hokage bây giờ nhé”.

Sakura nhanh chóng dập máy và cởi dép đi trong nhà ra, đi giày vào.

“Cháu định đi đâu vào giờ này?”. Người chú hỏi, nhìn ra khỏi màn hình tivi.

“Có cấp cứu ở bệnh viện ạ”. Cô nói dối và chạy ra ngoài.

“Để chú đưa cháu-“ Chú cô nhìn ra ngoài cửa, không thấy ai cả. “Huh…đi nhanh thật đấy”.

XxXx

Đội 7, Shikamaru và Neji đã có mặt ở đó khi Sakura bước vào phòng.

“Uh…chào cậu”. Cô nói đứt quãng, cảm thấy bối rối khi ở bên Sasuke. Họ vừa mới gặp nhau gần một giờ trước và cô cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện với cậu.

Cậu không đáp lại mà chỉ cằn nhằn. Tuy nhiên Naruto vui vẻ chào cô.

“Tốt lắm, mọi người đều đã ở đây. Đi theo mình”. Shikamaru dẫn họ tới phòng khác nơi mà có một người đàn ông bị trói và bị đánh đập tồi tệ.

Căn phòng khá là tối, chỉ có vài ánh đèn bập bùng. Mặc dù không có lỗ hổng hay cửa sổ, căn phòng rất lạnh, làm nhiều người trong số họ cảm thấy ớn lạnh.

“Hắn ta là ai thế?”. Naruto hỏi, nhìn người đàn ông khả nghi mà không chịu ngước lên khi năm người họ đi vào.

Tsunade đã ở trong phòng rồi, cũng như Ibiki, người thẩm vấn.

Khuôn mặt người phụ nữ tóc vàng nghiêm nghị. “Hắn được tìm thấy trong làng cải trang thành môt công dân bình thường. Chúng ta phát hiện ra hắn là gián điệp cho làng Sương Mù và đoán là có nhiều người như hắn ở gần đó”.

Một vài ANBU đến, bỗng dưng mang người đàn ông đi.

Tsunade tiếp tục. “Chúng ta sẽ nhốt hắn lại và tìm thêm thông tin. Chúng ta cũng đoán là có nhiều người cải trang thành công dân để dễ ra vào làng hơn, có thể viện cớ như là thăm người bạn ốm từ làng khác hoặc đi thăm gia đình trong Hỏa quốc”. Bà liếc nhìn Sakura trước khi tiếp tục.

“Sakura, vì em đã…ăn mặc như là một công dân bình thường, cô sẽ giao cho em và bạn…bạn trai em”, bà khẽ cười khẩy, “nhiệm vụ ngầm. Hai em chỉ cần đi ra ngoài thường xuyên và xem xem có hành vi nào đáng ngờ giữa bọn chúng không”.

Sasuke và Sakura gật đầu.

“Bây giờ, ta quyết định đặt thêm vài luật mới liên quan đến cổng chính làng. Không ai được phép rời khỏi làng trừ khi có sự cho phép của ta, hiểu không? Và đối với Neji và Naruto, ta có nhiệm vụ cho hai em cũng như mấy người nữa vào sáng mai”.

Tất cả gật đầu và biến mất khỏi phòng.

XxXx

“Cháu đã giải quyết xong việc ở bệnh viện chưa, Sakura?”. Người đàn ông hói hỏi.

Sakura chậm rãi gật đầu. “Thực ra, cháu tình cờ gặp ngài Hokage. Hình như có vài thứ đang xảy ra ở làng này nên mặc dù cô chú định ở lại đây ba tuần, cháu e là sẽ phải hoãn lại. Cô chú sẽ phải ở đây ít nhất là năm sáu tuần”.

“Cái gì cơ?”. Mẹ cô nói, không thích những gì mình đang nghe.

“Oh, cũng được thôi!”. Người cô lạc quan vỗ lưng mẹ cô.

Sakura thở dài, leo lên cầu thang và vào phòng mình, xem lịch treo trên tường. “Chết tiệt. Lễ hội …” Cắn môi, cô tự hỏi mình sẽ làm gì với người họ hàng phiền phức và nhiệm vụ trong lễ hội. Cô lắc đầu, chỉ muốn nằm phịch xuống giường và nghỉ ngơi.

XxXx

Những người phụ nữ trong gia đình đang đi ra ngoài mua sắm ở khu chợ.

“Sasuke-kun!”. Sakura chạy tới chỗ cậu trẻ Uchiha đang còn giật mình và hôn lên má cậu – cậu hơi đỏ mặt.

“Tch, giờ thì cậu ta ở khắp mọi nơi”, bà cô phàn nàn.

Sakura lại gần Sasuke. “Cậu đã phát hiện ra gì chưa?”. Cô thì thầm.

Cậu đáp, “Không, chưa có gì đáng ngờ. Cậu thì sao?”.

“Không, nhưng chúng ta sẽ đi qua vài khu ở phía cuối đường ngay đây thôi. Nó không đông đúc nên sẽ dễ dàng thấy mọi người ở đó”.

Sasuke gật đầu. "Mình sẽ để ý”. Cậu thoáng do dự, nhưng rồi hôn lên trán cô, biết là cái nhìn soi mói của người cô vẫn dán chặt vào họ, sau đó thì cậu rời đi.

Tim cô đập nhanh hơn sau khi cậu đi, nhưng cô không có thời gian để nghĩ ngợi trước khi người cô lại gần.

“Cậu ta chắc phải nhớ cháu lắm đấy?”. Người cô nói.

Cười ngượng ngùng, Sakura trả lời, “Chúng cháu…dành rất nhiều thời gian bên nhau bởi vì chúng cháu không biết khi nào cậu ấy có nhiệm vụ và nhiệm vụ của cậu kéo dài bao lâu”. Cô cười tươi, thầm cười về diễn xuất tuyệt vời của cô và Sasuke.

“Và, điều đó làm cho fan của cậu ấy rất bực mình…”, cô cười khúc khích trong thâm tâm, nhận thấy một đám con gái đang cau mày với cô.

Chạm nhẹ vào trán mình, màu hồng hiện ra trên má cô lần nữa. Cô đã hơi quen với nụ hôn của cậu. Sau cho cùng thì, theo câu chuyện của Sasuke, họ đã hẹn hò hai tháng rồi, cho nên họ gần nhau như thế cũng đúng thôi - họ chỉ hiếm khi (gần như là không bao giờ, hiếm khi vì trong suốt thời gian khi họ hàng cô có vẻ nhận thấy hai người không bao giờ hôn nhau như lần cô giới thiệu cậu) hôn môi.

Quay người lại, cô đi theo gia đình nhưng vẫn nhìn mọi người đi lại xung quanh. Không ai trong số họ có vẻ khả nghi (đa số bọn họ trông rất quen vì cô lớn lên ở vùng này), nên Sakura chỉ thắc mắc liệu có người làm gián điệp hay không.

Mặc kệ nó, Sakura đi tiếp. Có quá nhiều thứ diễn ra trong đầu cô – nhất là câu chuyện trùng khớp ngẫu nhiên mà Sasuke kể tối hôm qua và những gì thực sự xảy ra trong vài tháng trở lại đây. Và trên thực tế, ngực cô sẽ đập bất thường mỗi khi cô gặp cậu kể từ bữa tối.

Nhắm mắt lại, Sakura cố gắng bình tĩnh lấy lại nhịp thở. “Mình không nên cảm thấy thế này…”, cô lầm bầm một mình. “Ý mình là, lần cuối cùng tim mình đập như thế này là khi mình…”, mắt cô mở to. “…mình phải nói chuyện với Ino”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net