Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura tỉnh dậy, cô thấy mình vẫn nằm trong vòng tay của Sasuke – cậu ôm chặt cô – và mặt trời đã lên trên đỉnh đầu, báo với cô rằng giờ đã là buổi trưa. Cô ngáp, đẩy cánh tay cơ bắp ra (chúng hầu như không nhúc nhích) cho đến khi cô mất kiên nhẫn và quyết định cách dễ nhất để cậu buông cô ra là đánh thức cậu dậy. “Sasuke?”. Cô thúc vào người cậu. “Dậy đi…Dậy đi nào!”.

Cuối cùng, mí mắt cậu trẻ Uchiha bắt đầu khẽ chuyển động. Đầu cậu quay đi quay lại vài lần trước khi một cánh tay của cậu buông Sakura để dụi đôi mắt mệt mỏi.

Được tự do, Sakura nhanh chóng ngồi dậy khỏi chiếc ghế đi-văng của cậu và chải mái tóc rối bời bằng ngón tay, cảm thấy xấu hổ sau khi nhớ ra chuyện xảy ra tối hôm qua. Cô vẫn có thể nghe thấy lời thú nhận của cậu văng vẳng trong đầu, lặp lại hết lần này đến lần khác. Sakura day day thái dương, cố gắng để hồi tưởng dừng lại.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”. Sasuke nói có vẻ mệt mỏi khi cậu từ từ ngồi dậy, duỗi lưng mà bị đau bởi vị trí ngủ không mấy thoải mái.

“Cậu bị say rượu”, Sakura đáp lại.

“Oh…Mình không làm gì hay nói điều gì chứ?”. Trong thâm tâm, Sasuke cười tự mãn, nhưng cậu giữ bộ mặt và nhìn như thể cậu vẫn còn buồn ngủ và không hề biết gì về những chuyện đã xảy ra.

Sakura đứng đó, hai tay ở sau lưng, tự hỏi là nên nói gì. Cuối cùng, cô mỉm cười, mở miệng để nói. “Chỉ là cậu muốn nhà cậu có hào xung quanh. Dù sao thì, mình phải về đây, tạm biệt cậu nhé”. Cô quay đi và hướng ra cửa.

XxXx

“Cô ấy hành động như thể chưa có gì xảy ra vậy!”. Sasuke đập nắm đấm lên trên bàn gỗ nơi Naruto và Shikamaru đang thưởng thức bữa ăn ở Ichiraku. Răng cậu nghiến chặt lại khi cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh hai người bạn.

“Thậm chí sau bao nhiêu rắc rối chúng ta phải trải qua vào tối qua ư? Thật là phiền phức”. Shikamaru đảo mắt. “Bời vì tất cả chuyện ‘say rượu’, Hiashi sẽ không cho Neji – “.

“Cậu ấy bị cấm túc”. Naruto cười to thành tiếng. “Teme, có lẽ Sakura chỉ cần chút thời gian để suy nghĩ về việc này”.

Sasuke bỏ cuộc. “Hn, sao cũng được. Mình đi đây”.

“Đừng quên đón Sakura cho buổi tập luyện sắp tới đấy, cưng”. Naruto cười khúc khích, sau đó thì bị sặc bởi một sợi mì.

XxXx

“Con từ nhà Ino về rồi!”. Sakura hét lên khi bước vào nhà. Cô cười với đứa em họ, có vẻ như cô ta đang tập luyện vì nó đang đeo bao tay.

“Này, Sakura. Chị muốn thử không?”. Yuki hỏi.

“Gì cơ?”. Trước hết, cô gái tóc hồng quá mạnh. Làm sao cô biết được đánh một người không phải là ninja như thế nào để không làm vỡ mũi cô ta? Và điều thứ hai, cô không chắc chắn luật lệ đấm bốc – chỉ là đấm thôi, nhỉ?

“Bố nghĩ đó là ý kiến hay đấy, Yuki”, chú cô nói, đi vào phòng khách với người vợ bên cạnh và cha mẹ Sakura ở phía sau họ. “Chỉ là một trận nhỏ thôi. Cháu biết đấy, để xem ai mạnh hơn”.

Cô gái mắt ngọc bích tức giận, cố đeo đôi bao tay to vào. Cô biết rằng không chỉ đứa em họ thích khoe khoang, mà gen này thực ra đến từ bố mẹ Yuki. Sau đó cô quay sang đứa em họ, nó đã giơ cánh tay lên không – bao tay ở trước mặt – và nhảy đi nhảy lại, sẵn sàng đánh đấm.

Sakura nhìn xuống trang phục cô đang mặc, không hề thích nó chút nào. Cô không biết làm thế nào mà mọi người có thể mặc áo dài thắt ngang lưng và quần legging…và đeo khuyên tai vòng! Sau hai tuần, cô bất đắc dĩ phải đeo chúng và giày đế bằng làm cô đau chân. Nhưng sau đó, cô nghĩ về Sasuke, tự hỏi liệu cậu có thích cách ăn mặc bây giờ của cô hay không. Sakura lắc đầu, cô không muốn biến thành kiểu con gái cứ lo lắng đến những suy nghĩ của bọn con trai về cách ăn mặc của mình. Với cả theo quan điểm của Sakura thì trang phục này không thích hợp chút nào.

Lúc Sakura ngước lên để tập trung vào Yuki,

BAM

Cô gái sắp trưởng thành ngã ra phía sau và cảm thấy mũi tê tê. Trước đây cô đã trải qua nhiều điều tồi tệ hơn, nhưng Sakura vẫn sốc – bởi cú đấm bất ngờ, không phải sức mạnh của nó.

“Thế mới là con gái của ta chứ!”. Người đàn ông hói reo lên. Ông nhìn Sakura với ánh mắt thương hại. “Awe, đừng lo lắng, Sakura. Cháu chỉ là người mới thôi. Yuki học đấm bốc gần bốn năm rồi!”. Ông cứ khoe khoang, không để ý là Sakura đã viện cớ, cởi bao tay ra và lên tầng để đi tắm.

Sau khi tắm xong, Sakura mặc quần áo mới – cô vẫn không thích chúng. Cô chạy xuống dưới nhà, chuẩn bị để đi luyện tập đến khi cô nhận thấy cả gia đình đang ở phòng khách xem phim.

“Cháu lại đi chơi à?”. Bà nội cô nhìn không hài lòng.

“Em có thể đi chứ?”. Giọng Yuki cất lên. “Em chưa thực sự làm gì cả từ khi em tới đây”.

“Ờ…um…”. Sakura biết là Sasuke sẽ tới bất kì lúc nào và họ đã có kế hoạch luyện tập.

“Con nên đi đi!”. Người cô nói nghe có vẻ bằng lòng, giống như những bà mẹ quá hạnh phúc khi biết là những đứa con của mình đã kết bạn ở ngôi trường mới.

“Uh…vâng ạ”.

XxXx

“Cậu đưa cô ta tới đây à?!”. Naruto tuyên bố.

Với khoảng cách của hai người với đứa em họ Sakura, nó không thể nghe thấy lời phàn nàn của Naruto, nhưng vẫn gây cảm giác là họ đang tránh cô ta.

“À thì, mình cứ hoãn lại, chờ Sasuke đến đón mình cho cuộc hẹn hò của bọn mình, nhưng cậu ấy không xuất hiện nên mình đành phải làm thế thôi”.

“Em có thể hỏi chúng ta đang làm gì ở đây không?”. Đó là giọng của Yuki. “Đây là nơi dành cho ninja!”.

Naruto tỏ vẻ mặt khó chịu. Cậu không thích cách đứa em họ của Sakura nói từ ‘ninja’. “Mọi nơi đều dành cho ninja”, cậu lầm bầm, khoanh tay lại.

Sakura cười nản lòng. “Yuki, lúc đầu chị định đi gặp Sasuke-kun”, cô nhấn mạnh tên của cậu trẻ Uchiha, hi vọng rằng Yuki sẽ hiểu và bỏ đi. Thật không may, cô ta không làm như vậy. “Nhưng chị chưa nhìn thấy cậu ấy, nên chị đến đây để xem cậu ấy có ở cùng với Naruto hay không”.

“Sheesh, chỉ cần gọi cho anh ấy là được mà”.

“Uh…Sasuke-kun thực sự chưa bao giờ ở nhà”.

Yuki lắc đầu. “Chị Sakura, em nghĩ là chị không nên hẹn hò với một người mà không bao giờ về nhà và tiệc tùng suốt ngày đêm”.

Naruto nhìn cô ta như thể cô rất ngu ngốc. Hiển nhiên là Yuki không hề biết những người không-bình thường làm gì trong một ngày.

“Ai tiệc tùng cơ?”. Sasuke hỏi từ phía sau.

Sakura cau mày. “Cậu đã ở đâu vậy?”.

“Mình ở văn phòng Hokage”.

XxXx

“Mình thật sự muốn luyện tập hôm nay”, Sakura than vãn. Cô liếc nhìn Yuki, người đang ngồi yên lặng ở cái cây gần đó. Sakura thậm chí không biết đưa cô ta đến nơi nào.

“Sakura, cô ta không thích ninja nhỉ? Thế thì hãy để cô ta nhìn mình và teme luyện tập. Cô ta sẽ chán thôi, và sẽ phải bỏ đi!”. Hai đồng đội của Naruto ngạc nhiên, thật sự đồng ý với kế hoạch của cậu.

“Yuki này?”. Mắt lục bảo nhìn vào đôi mắt nâu hơi bị che khuất bởi tóc mái màu củi gỗ. “Em có phiền không nếu chúng ta ở đây và xem bọn họ tập luyện? Nó thật sự thú vị đấy”.

“Gì cơ? Ý chị là chúng ta không đi đến công viên giải trí ư?!”.

Sakura nhìn khó hiểu. Cô còn không chắc là có công viên giải trí trong làng hay không nữa. “Uh, không. Nhưng mà cứ tin chị đi, sẽ rất thú vị đấy”.

XxXx

Sakura ngồi ở một bên, nhìn Naruto tạo clone, tấn công Sasuke, người hiện có đôi mắt màu đỏ. Trong khi chạy thì cả hai đã làm một số động tác; Naruto có rasengan và Sasuke dùng chidori. Có một tiếng nổ lớn và Sakura quay sang đứa em họ, hi vọng rằng nó sẽ chán nản hoặc kinh tởm bởi cách đánh của họ – sau cùng thì, đã mấy giờ đồng hồ rồi và mặt trời đang lặn. Cô muốn luyện tập!

“Chết tiệt”, cô lầm bầm khi thấy phản ứng của đứa em họ.

Cô gái tóc nâu chưa bao giờ ngạc nhiên đến như vậy trong cuộc đời mình. Mồm cô há hốc và đôi mắt thì sáng lên như những vì sao trên bầu trời đêm. Yuki nhanh chóng vỗ tay, thích thú bởi trận đấu và nhìn chằm chằm vào hai người con trai ở trước mặt, chờ đợi thêm nữa. “WOO! Tiến lên Sasuke, tiến lên Naruto!”, cô hò reo. Yuki quay sang Sakura. “Em yêu ninja! Em muốn trở thành ninja! Chị thật may mắn khi mỗi ngày đều được ở gần một ninja”.

Sakura lo lắng gật đầu. “Uh…huh”.

XxXx

Sau buổi tập luyện, - Sakura cực kì thất vọng vì cô không được làm bất cứ điều gì – Naruto gợi ý là họ đi ăn ramen.

“Yuki!”. Sakura gọi đứa em họ. “Em có thể đừng nói với cha mẹ và bà nội rằng chị đưa em tới đây được không?”.

Yuki nghiêng đầu. “Ooh, em hiểu mà. Đừng lo, chị Sakura”. Cô nhảy chân sáo lên phía trước để đuổi kịp Naruto, người đang rất vui vẻ chờ đợi đến Ichiraku.

“Sakura này”.

Cô đi chậm hơn, quay đầu lại thấy Sasuke tiến về phía mình. “Gì thế?”.

“Cậu có thể giúp mình một việc vào ngày mai được không?”.

Sakura nghĩ một lát, liệt kê ra những việc cần phải làm vào ngày hôm sau. “Mình nghĩ là mình không có bất kì kế hoạch gì…sao cơ?”.

Sasuke ngưng lại, do dự, nhưng rồi cậu lên tiếng. “À thì, cậu biết là tại sao mình lại làm bạn trai hờ của cậu chứ?”.

“Ừ…”.

“Ngày mai, cậu có thể làm hôn thê hờ của mình được không?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net