Không chỉ mình ta là thức tỉnh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàng!
Tiếng giông bão kéo đến, làm sáng chói cả căn phòng rồi lại dịu xuống, cùng đó là những tiếng lách tách của mưa rơi xuống
<Ha!>(Rulin)
Thiếu nữ trẻ con, dáng vóc nhỏ bé bật dậy, khuôn mặt hoang mang, mồ hôi ròng ròng chảy. Đồng tử không tránh khỏi việc bị rung lên từng đợt sợ hãi. Nháo nhác nhìn xung quanh, tiếng thở dốc từng đợt cứ mỗi lần lại nhanh hơn cho tới lúc nó ngừng hẳn vì cô nhận ra đây là căn phòng thân thuộc của mình. Cô mở thấy một điều thật sự kinh khủng. Bằng một cách nào đó cô mở thấy Haruto bị một cô nhóc đâm vào bụng, gào thét lên trong sự đau đớn, giờ đây tiếng hét đó vẫn vang vọng trong tâm trí cô.
Nước mắt tuôn trào ra từng dòng, cô có linh cảm chẳng hay về điều này, cô co mình lại mà nhớ lại nụ cười đầy hoang dại, bạo loạn cô bé kia, cảm giác như tận đáy của cái chết vậy, cô càng không muốn nhớ lại thì nó cứ vậy hiện ra trong mắt cô.
Vội vàng mặc đồ, cô chạy vội tới chính đường, nơi Hamiko luôn làm việc trong đêm khuya, từng bước chân lạch bạch chạy với cảm xúc hỗn loạn, cách cô chạy có thể ngã bất cứ lúc nào.
<Mau mở cửa! Ta cần gặp nữ hoàng gấp>(Rulin)
Tên lính ngơ ngẩn mấy giây nhưng rồi cũng mở cánh cửa to ra, ở sau cánh cửa, Hamiko vẫn ngự trên vương tọa, tay cầm một bản giấy, chú tâm đọc từng dòng một, chưa để ý tới Rulin đang hổn hển bên dưới
<thưa nữ hoàng! >(Rulin)
Hamiko giờ mới để ý tới, bộ dạng của Rulin thật thảm sầu, quần áo vội vàng xộc xệch, mắt đỏ lên vì khóc cùng với những lần thở đứt đoạn. Hamiko rời bỏ vương toạ, nhanh chóng di chuyển xuống đỡ lấy Rulin run rẩy như một con chuột nhỏ.
<có chuyện gì vậy? Rulin-sensei>(Hamiko)
<Haruto....Haruto không hay rồi! Anh ấy bị đâm....đau lắm.....nhiều máu lắm....>(Rulin)
Cô không còn thể giữ được nữa, nước mắt bắt đầu giàn ra khỏi đôi mắt thanh tú, tay bấu chặt lấy lưng váy của Hamiko.
Về phía Hamiko, cô bắt đầu trầm mặc, đôi mắt nghiêm trang nay lại nặng xuống
<có chuyện gì vậy nữ hoàng!? Chẳng lẽ Haruto đã xảy ra điều gì!?>(Rulin)
Rulin mất bình tĩnh lay mạnh người cô, không quan tâm tới ai trên ai dưới nữa
<hãy bình tĩnh nghe tôi nói này.....Haruto.....Haruto....>(Hamiko)
<hãy nói nhanh đi!>(Rulin)
Nắm tay Hamiko cũng giống như Rulin, xiết chặt lại, bầm tím vết móng tay
<Haruto đã chết rồi!>(Hamiko)
Hamiko ngoảnh mặt sang chỗ khác mà hét lên, vang vọng cả chính đường, Rulin như có một tia sét đánh vọng cả một vùng não, đơ cứng cơ thể
<không thể nào.....cô đang đùa phải không? Cô đang đùa phải không!!!?>(Rulin)
Rulin gào lên điên dại và đau đớn, cô không chấp nhận! Làm gì có chuyện Haruto đã chết kia chứ!? Cậu ta bá đạo lắm kia mà? Cậu ta là con của thần linh kia mà? Sao có thể chết!?
<tôi không tin......anh ấy là bất khả chiến bại.....anh ấy không thể chết!!!>(Rulin)
Rulin thõng người, ôm lấy hai tai mà lắc đầu nguầy nguậy, đây là một cú sốc thật lớn, đối với Rulin mà nói.......cô tuyệt nhiên không tin!
<chấp nhận đi.....hắn không còn là Haruto nữa....Không.....người học trò tên Rengan của cô đã chết rồi! Rulin-sensei!>(Hamiko)
<cô im đi! Cô chỉ đang ghen tị với chúng tôi thôi! Cô không có quyền để nói về anh ấy như vậy!>(Rulin)
<ghen sao?......Cô nói tôi ghen sao!? Cô có biết đã từng là người mang nặng nó thì tôi đau khổ hơn cô gấp bao lần không!?>(Hamiko)
Hamiko cũng chẳng vừa, cô cũng vừa hét lên mà khóc, yêu con trai mình? Ai chẳng nghĩ đó là điều ghê tởm? Chính cả bản thân cô cũng đã ghê tởm chính mình vì mang cảm xúc này nhưng mặc kệ nó! Cô không quan tâm....
<hãy tự kiểm chứng Rulin-sensei.......hắn ta đang ở toà thánh Dieria đấy......đừng nói rằng vì sao tôi không nhắc cô trước! Đó là cô tự mình quyết định thôi!>(Hamiko)
<được! Tôi sẽ tự tới>(Rulin)
Rulin chạy ra khỏi căn phòng, để lại Hamiko đang lau đi nước mắt trên gương mặt của mình, nhìn ra trời sắp nổi cơn giông tố, cô lẩm bẩm
<ngươi....Yami.....>(Hamiko)
Chỉ mong Yami còn nhận ra, cô không thể ngừng nghĩ tới việc hắn ta sẽ làm hại Rulin bất kì khi nào, hắn đã vốn rất hung bạo.

Rulin mặc kệ cho cơ thể có đang bắt đầu hạ nhiệt, đồ cô mặc ướt sũng lạnh ngắt nhưng đôi mắt cô vẫn hướng thẳng tới điểm trước mắt, toà thánh Dieria. Tim cô thình thịch đập nhanh, cô vốn không tin những gì Hamiko nói nhưng suy nghĩ thấu đáo cho cùng thì nữ hoàng cũng chẳng cần lừa cô làm gì? Cô đang lạc lõng giữa hai con đường tin và không tin Hamiko.
<Haruto.....làm ơn hãy nói đó là sự dối lừa>(Rulin)
Từng giọt nước mắt hoà lẫn với từng giọt mưa đang rơi xuống thân thể nhỏ bé lướt đi trong đêm tối của cô, giọt nước mắt của cô đối với bầu trời đầy mưa này như sự lo lắng khôn nguôi của cô vậy, cô sẽ không thể chịu được khi Haruto xảy ra điều gì mất.
Cô cứ vậy phi ngựa đi mà không hề để ý rằng ở mu bàn tay, lấp ló màu đỏ rực của ấn thức tỉnh.
Chẳng có kẻ nào có thể biết được ấn thức tỉnh....ngoại trừ hắn.
Quay trở lại Rulin, cô phi thẳng tới Dieria với bộ dạng ướt đẫm nước mưa. Tới cổng chính, cô vứt bỏ con ngựa ở đó mà chạy tới toà thánh, đập cửa.
<mở cửa! Mau mở cửa!>(Rulin)
Tiếng bước chân bắt đầu vọng ra, một cô gái tóc vàng ngạc nhiên nhìn bộ dạng nhỏ con của Rulin mà không khỏi nên lời. Không riêng cô mà người ngoài nhìn cũng có thể nói rằng bộ dạng Rulin bây giờ thật sầu thảm
<Rulin!? Trời giông tố mà đêm khuya tới đây làm gì?>(Theresa)
<điều đó không quan trọng! Tôi muốn gặp cậu ấy! Hãy cho tôi vào>(Rulin)
<cậu ấy? Cô hãy bình tĩnh lại đi!>(Theresa)
Rulin gạt vội đi nước mắt, mếu máo nói
<Là Haruto......tôi biết cậu ta ở đây mà? Chính nữ hoàng đã nói thế mà?>(Rulin)
Theresa trầm ngâm, lấy tay sờ lên cằm
<tôi không biết ai là Haruto nhưng quả thực có một thiếu niên mà nữ hoàng có quen biết>(Theresa)
Cô nhấn mạnh hia từ quen biết, sở dĩ vì mối quan hệ của Yami với Hamiko thực sự không rõ ràng với Theresa và không tốt, nên cô mới nói vậy.
<cho tôi gặp cậu ta!>(Rulin)
Theresa gật đầu, cầm chiếc đèn dầu dẫn Rulin đi qua dãy hành lang dài tối tăm , trải dài suốt dãy nhà, cứ vậy cả hai đã tới một ngôi nhà ở phía sau, nó vẫn còn sáng đèn.
Mở cửa bước vào, Rulin mở rộng đồng tử của mình như gặp phải điều gì đó ghê người.
Đúng như trong giấc mơ của mình, Haruto đang cuốn băng quanh bụng mà nằm bất động trên giường đầy máu, ngồi bên cạnh là một cô sơ trẻ. Không giữ được, Rulin chạy tới
<Haruto! Có chuyện gì vậy!? Haruto! Anh có nghe thấy em nói không?>(Rulin)
Cô như đang dần mất đi sự bình tĩnh của mình, Theresa cảm thấy không ổn liền bóp lấy vai của Rulin, quở trách
<Dừng lại đi Rulin, cậu ta đang mất rất nhiều máu, nếu cô còn làm loạn, tính mạng cậu ta chắc chắn sẽ đứt>(Theresa)
<nhưng...nhưng.....>(Rulin)
<hiện tại cô hãy sang bên ghế ngồi mà bình tĩnh, tôi không cần biết cô quen với cậu trai này thế nào nhưng hãy tự kiểm điểm đi! Nếu ai cũng mất bình tĩnh như cô thì số người chết đã không chỉ đếm trên đầu ngón tay>(Theresa)
Theresa không đùa? Nếu cũng trường hợp như cậu ta mà hết cô này tới cô khác bám dính kêu than? Không phải tự khiến cái chết đến nhanh hơn? Rulin cũng vì thế mà bị nó chắn mất tầm mắt cho dù trước đó là một trị liệu sư, điều này mà nói thì thật đáng để thẹn.
Rulin như biết điều, hướng ánh mắt xa xăm của mình nhìn về phía cơ thể lạnh ngắt của Yami, bước từng bước tới ghế ngồi xuống, tay bấu chặt lấy viền váy ướt.
Theresa gật đầu, giờ lại tiếp tục quay sang Lene
<Lene! Cậu ta bị kẻ nào đâm?>(Theresa)
Lene cũng lo lắng, đứng dậy thì không biết mở lời ra sao
<thưa thánh nữ....con cũng không thể biết? Khi đó trời đang sắp giông, con nghe thấy tiếng cửa đập liên tục ở phòng cậu ta ở hơn nữa còn sáng đèn, con xuống kiểm tra đã thấy cậu ta ngồi cạnh giường với một vết đâm ở bụng, hơn nữa.....>(Lene)
Lene kì lạ nhìn xuống vũng máu của Yami
<máu khi đó đã tuôn ra ngập tới tận chân bàn, rất rất nhiều>(Lene)
Theresa nhìn tới chân bàn, máu đã lênh sang cả đó! Kể ra cậu ta cũng quái vật! Bị mất nhiều máu như vậy nhưng vẫn còn thở.
<còn phép trị thương>(Theresa)
<con đã lau máu bớt và đã dùng tới cạn năng lượng nhưng vết thương cũng chỉ liền lại một chút, máu còn không chắc đã ngừng chảy>(Lene)
Theresa nhíu mày, quả nhiên đoạn băng mà Lene sơ cứu bị ướt ngập trong máu, tình hình ngày càng không ổn, người Yami càng ngày càng lạnh đi, thế này cầm chắc cái chết.
<phải làm sao? Theresa? Cậu ấy sẽ không sao đúng không?>(Rulin)
Theresa lắc đầu
<không phải là không sao? Cứ đà này tỉ lệ cậu ta lìa đời là cực kì cao.......phép thuật, y học đều không thể với tay tới cậu ta nữa rồi>(Theresa)
<không thể nào.....không thể nào.......Haruto.....>(Rulin)
<tôi nói không không có nghĩa là không còn cách nào>(Theresa)
Một tia hi vọng tới với Rulin, cô mỉm cười sốt sắng
<đó là cách gì? Cô hãy cứu lấy cậu ấy......cậu ấy không thể chết....>(Rulin)
Vừa dứt đoạn, Rulin rủ người xuống vì mệt mỏi, trái với Yami, cơ thể cô bắt đầu nóng lên, cô đã bị cảm lạnh. Lene thấy liền chạy tới đỡ Rulin lên ghế ngồi
<đối với cô, cậu ta là gì?>(Theresa)
Rulin thở dốc, xuyết bàn tay nhỏ của mình lại
<cậu ấy.....là người...mà tôi yêu!>(Rulin)
Cạch!
Tiếng cốc nước rơi xuống, ai cũng biết tuổi của Rulin là bao nhiêu nhưng với hình dáng trẻ con này khiến người khác hiểu lầm, nhìn Yami thậm trí còn thua tuổi Rulin tới hai mươi mấy năm.......không phải......cậu thiếu niên này thích đàn bà không thích nữ nhân. Lene đứng hình tại chỗ.
Còn Theresa thì ngược lại, cô giơ một ngón tay lên mép mình, đầy tinh nghịch nhìn Rulin, đồng thời cởi bỏ y phục trắng của mình, để lộ đường cong cơ thể quyến rũ, làn da trắng không tì vết cùng với bầu ngực tròn, đàn hồi mỗi khi cô lắc nhẹ người, Lene đỏ mặt
<th-thánh nữ! Ngài...ngài đang làm ?>(Lene)
<cô....định làm gì!?>(Rulin)
Theresa bước lên giường Yami đang nằm, nói lại
<tất nhiên là giúp cậu ta>(Theresa)
Cô trườn lên cơ thể Yami, đưa cặp ngực ấn vào ngực cậu, tay sờ nhẹ vào vết thương cùng đôi môi đỏ thắm nhằm miệng Yami mà hôn. Điều này thật hư hỏng! Một thánh nữ của nhà thờ có thể có mặt dâm đãng như thế này sao!? Cứu chưa kiều gì đây?
<đừng nhìn thế? Vì cậu ta là người đặc biệt nên tôi mới làm>(Theresa)
Như không thể chịu đựng, Rulin bật dậy
<đáng lẽ ra tôi mới được quyền làm vậy!>(Rulin)

Nhưng cũng chỉ vì một cái cảm lạnh, khuôn mặt Rulin bắt đầu đỏ lên lần thứ hai mà ngã gục xuống, phì phò phì phò tiếng thở
<cô gái? Đừng nên tổn hao năng lượng vào những điều thế này? Hãy cứ xem đi? Cô đâu có nói rằng cậu trai này chỉ về mình cô?>(Theresa)
Nói đoạn, cô lại quay về Yami đầy thắm thiết, đôi tay mảnh đẹp đẽ liên tục vuốt ve cổ và hầu như khắp cả người cậu.
Dòng linh năng bắt đầu đổ dồn ra từ cơ thể của Theresa, đem hội tụ vào vết thương bên dưới mảnh băng.
Theresa đỡ Yami dậy với tư thế ngồi khoanh chân, đưa mình ra phía sau mà ôm lấy, ánh sáng càng lúc một mạnh, bạo phát quang ánh toả ra khắp phòng. Nguồn năng lượng này không có thể bằng Yami nhưng có giờ có thể làm cho tóc cậu tung nhẹ lên.
Cơ mặt Yami đã bắt đầu có chuyển biến, đôi mắt cậu nhiu lại, miệng hà ra những hơi thở lạnh lẽo, dị khí màu đen bắt đầu tuôn chảy ra, lấn áp một phần quang năng mà người Theresa đang bạo phát nhưng cô không buông người mình ta khỏi cơ thể Yami, cô càng tăng năng lượng hơn.
Cứ thế giằng co giữa dị khí và quang khí, dị khí trong người Yami dần dần dịu đi, dịu đi và rồi mất hắn, vết thương cũng đã lành lại không có chút sẹo. Có thể nói rằng cậu đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần do Kami No Yami bày ra, sự xuất hiện của Theresa cũng là một điều kì tích bởi trong người cô có Linh Thể. Nhưng cũng không thể biết rằng nhát đâm từ Kami No Yami đã được nhẹ đi cho nên Theresa mới có thể cứu được Yami hay cô thực sự có khả năng cứu chữa? Có thể từ thái độ của Kami No Yami trong tiềm thức của Yami đã cho biết cô ta đang nhẹ tay.
Theresa rời khỏi giường, mặc lại lên mình bộ đồ chiếm tiện nghi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, không chút suy chuyển thái độ khi bị Rulin coi như là thù địch
<đã nhìn tôi như vậy? Cô hãy nhìn sang mu bàn tay của mình>(Theresa)
Rulin mệt nhọc giơ lên, một khắc ấn đỏ hỏn đang dần đậm lên trên mu bàn tay cô, đồng tử Rulin có hơi mở rộng, đem cả sự ngạc nhiên dồn vào nó.
Cô thử dùng móng tay gãi nó ra nhưng kết quả chỉ có một điều là luôn luôn không được! Càng đụng, nó càng đỏ dần cho tới khi Rulin bị một chích đau như kiến cắn tay, cô mới để ý rằng khắc ấn đã nguyên hình lộ dàng là một thanh kiếm.
<cái....gì vậy?>(Rulin)
Cô kinh ngạc không nói lên được rõ lời, kể cả Lene hay Theresa cũng mang trong mình tâm trạng như cô. Không giống như giao ước tinh linh, thần thú, thứ này luôn toả ra năng lượng đặc thù chỉ riêng nó mới có. Tuỳ vào tâm trạng của chủ thể, nó từng lúc phát ra năng lượng riêng biệt, như bây giờ Rulin đang bị cảm, nó chỉ có thể toả ra dao động năng lượng nhè nhẹ, tiếc là mắt thường không thể thấy, chỉ cảm nhận.
Theresa lại gần, nhẹ nắm lấy tay Rulin mà đưa lên xem, quả thực nó khác hẳn với những khắc ấn cô từng gặp, kì dị thực!
Đang trong bầu không khí khó hiểu giữa ba cô gái, tiếng nhàn nhạt cất lên từ Yami đang mở một mắt ra
<hoá ra....không chỉ mình ta là thức tỉnh>(Yami)
Ba người nhìn lại, kẻ vui, kẻ nhẹ nhõm, kẻ mang dòng khó hiểu? Cậu ta nói vậy là sao?
<Luân hồi......đã lựa chọn ngươi>(Yami)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net