Nên vui hay nên buồn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haruto giờ đây không có hứng thú với việc trả thù cái tên nhãi ranh kia, giờ cứ đợi xem hắn ta định giở ra cái trò mèo gì nữa? Thất bại một lần không chắc rằng đã khiến hắn từ bỏ, có một thạch thú cũng phải thuê người tới giết cậu, không hiểu con người có thực sự phát triển hay vẫn là những kẻ nhỏ, hèn mọn.
Haruto một thân quay trở lại Huyền Long Điện mà kiếm nơi ngủ, miệng chốc chốc lại ngáp ra một cái khiến ai nhìn vào cũng buồn ngủ. Cơ thể cậu không có khả năng bị mệt mỏi nhưng cái tình lười biếng đã khắc ghi vào máu hàng mấy ngàn năm, giờ bỏ đi cũng không được.
Haruto bước tới, nhẹ đẩy cửa một căn phòng ra.
<Ha!>(Hanako)
Hanako không thể nói gì? Khuôn mặt ửng đỏ rồi chuyển sang đỏ chót. Vì sao ư? Cô đang đeo trên đầu mình một tai mèo! Và đang làm tư thế úp nắm đấm xuống.
<ồ?>(Haruto)
Haruto đứng đó, cũng chẳng đặc biệt gì về cái này, cứ đứng đó mà vuốt vuốt cằm, gật đầu ra hiệu đã hiểu mặc dù Hanako còn chưa thể nói ra một cậu phản kháng lại.
<ta hỏi một câu?>(Haruto)
<c-cứ hỏi>(Hanako)
<ngươi muốn trở thành một thú nhân sao?>(Haruto)
Hanako không nói gì, hành động dứt đoạn, phi nhanh tới kéo Haruto vào phòng, đóng sập cửa lại, cầu trong lòng không ai nhìn thấy ngoài cậu.
<cậu có thể giữ bí mật này được không!?>(Hanako)
<khoan nói tới điều đó? Trước mặt ta ngươi cư xử thực sự đúng mực nhưng không ngờ ngươi lại làm quen được với thời đại nay rồi>(Haruto)
Ba từ "thời đại nay" đập vào tai cô khiến cô ong ong mặt, bỏng rát lên vì bị một tên đàn ông nhìn thấy giờ quay sang móc lại cô bằng những từ không thể chối.
Hanako nhi nhí, đan hai tay vào nhau
<chỉ là ........tôi thấy nó......dễ thương>(Hanako)
<dù ngươi có thực sự sống lâu đi nữa nhưng ngươi vẫn là đàn bà? Ngươi bị như thế này, ta cũng không nói>(Haruto)
Lòng Hanako thực sự cảm thấy nặng nề vô cùng khi những lời như chửi đểu đó đập vào tai mình, tay không khỏi run run lên.
<cậu hứa chứ?>(Hanako)
Hanako rưng rưng nước mắt nhìn cậu, đối với cô mà nói nếu điều này lọt vào tai mọi người, cô sẽ trở thành một con ngốc mất, có khi còn bị học trò khinh thường cũng nên.
<ta đâu có biết gì?>(Haruto)
Haruto mỉm cười nhẹ đầy ẩn ý, song tiến dần về phía Hanako, nhè nhẹ thì thầm vào tai
<nhưng nếu ta cho ngươi một ân huệ? Thì ngươi cũng phải đền lại chút gì đó chứ?>(Haruto)
Cậu không hề đùa? Biểu cảm trên mặt chỉ là nụ cười nhẹ dối trá vô tình, còn bên trong đầu ai biết cậu đang nghĩ cái điều quái quỷ gì?
Hanako dường như "hiểu ý" Haruto, khuôn mặt như không chịu khuất phục nhưng vẫn phải làm. Choàng lấy cổ cậu, cô dâng cho cậu một nụ hôn vụng về nhưng chẳng kém cạnh quyến luyến. Đối với cô, đây là cảm giác thật mới mẻ, cô cảm thấy thoả mãn hơn bao giờ hết nhất là khi cái lưỡi nhỏ nhắn của mình đưa vào miệng Haruto mà quyện lại với lưỡi cậu. Cô dù đã sống rất lâu nhưng chưa bao giờ có cảm tình với một tên đàn ông nào, nhưng đây là lần đầu cô cảm thấy nghiện ngập tới thế này. Càng một lúc, Hanako càng bạo mình hơn nữa, cứ đứng như vậy mà lưỡi cuốn lấy lưỡi, khuôn mặt đỏ thắm hổn hển, trông thực sự gợi cảm.
<sư phụ.....về chuyện con đi về muộn.....!!!!!>(Konoka)
Konoka mới đây mở cửa, lòng đầy hối hận nhưng mới mở cửa, cô đã phải vội đóng vào vì cảnh trước mặt.
<có chuyện gì vậy? Konoka nee-san?>(Lira)
Lira tò mò tiến tới nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại bị Konoka cản lại không cho, Konoka hổn hển thở mà nắm lấy vai Lira.
<Lira!>(Konoka)
<V...vâng!?>(Lira)
<em còn quá trẻ con! Không nên xem tình cảnh trước mặt mà thêm hận thù!>(Konoka)
Konoka nhắc nhở Lira, vì cô biết trong lòng Lira vẫn mãi bóng hình Haruto qua lại bên trong, đang đấu tranh tư tưởng để có nên chấp nhận Haruto lần nữa nhưng chỉ thiếu mỗi cô phun hết những gì mới thấy mà thay vào đó là cách nói nửa úp nửa mở đầy nghi vấn.
<em không hiểu?>(Lira)
<em không nên hiểu thì hơn, thôi thì hai chúng mình ra gốc anh đào uống trà đi?>(Konoka)
<Được thôi, em cũng hơi khát>(Lira)
Lira đi qua trước cửa phòng mà không hề nghi vấn để lại Konoka đứng đó
<sư phụ.....người đang làm....>(Konoka)
Konoka tự nói bé với lòng, mà hé cửa ra lần nữa. Họ vẫn còn đang hôn, Hanako như một cái máy hôn, vừa dứt lại hôn thêm lần nữa, có điều lần này say đắm hơn trước rất nhiều, như cô đã quen dần với cảm giác thèm thuồng này.
<trẻ con không nên xem! Trẻ con không nên xem!>(Konoka)
Konoka tự hét lên mà chạy về phía gốc anh đào đang rơi hoa đỏ màu, không biết nên vui hay buồn, mặt ngốc đại đỏ ửng.

Sau tối hôm qua, Haruto cũng đã được đi ngủ, có điều.... có một người phụ nữ đang nằm ngay bên cạnh cậu bới cơ thể nuột nà, cặp ngực to mềm mại đang phô ra trước tầm mắt cậu, cô đã cởi hết đồ mặc trên người mà nằm bên cạnh cậu chốc chốc lại vuốt ve một bên má để quyến luyến cậu. Cậu vẫn chẳng thèm mở một con mắt ra để nhìn rõ Hanako trong một đêm đã trở lên khác cực kì khác tới mức nào. Sự thực cậu có nên nói rằng do lỗi của cậu hay do cô gái này quá yếu đuối trong việc kiềm nén lại cảm xúc. Từ một sư phụ gương mẫu, cứng rắn nay đã trở thành một cô gái theo đúng nghĩa và thích hôn và làm nhiều điều khác với cậu. Cũng chỉ vì cái tai mèo giả và cái lời hứa này đã dẫn tới việc cả hai hôn nhau gần hết đêm qua. May mắn sao Hanako vẫn giữ được trinh tiết của mình vì một lí do nào đó. Và cũng vì một lý do nào đó Hanako đã ngất xỉu khi cuộc vui đã hết.
<cậu con chưa thưởng cho tôi nụ hôn buổi sáng>(Hanako)
Hanako thì thào vào tai cậu, cô không biết được cậu đã tỉnh hay chưa? Vì khuôn mặt này chẳng lúc nào biểu lộ nhiều cảm xúc, nhiều lắm cũng chỉ là nụ cười nhàn nhạt nhất thời kèm giọng điệu ngạo mạn, khinh khỉnh.
Dù cả hai thì một người giữ lời hứa còn một người trao cho người kia cái xứng đáng nhưng nó là một sự đê mê, mê mẩn tới lạ kì khiến giờ đây cô không khỏi kiềm chế được cơ thể mình.
Không đợi Haruto mở mắt ra nữa? Cô một thân leo lên người Haruto, tiếp tục cái điều mà ai cũng biết ở đây, đem theo đó là sự hứng tình bộc phát lên tới đỉnh điểm, cô bắt đầu cọ sát đùi mình với nhau, một tay định đưa xuống dưới mà nắm lấy của Haruto nhưng nó đã bị ngăn lại bởi kẻ đang ngủ kia.
<ngươi có nghĩ mình hơi quá rồi không?>(Haruto)
Haruto từ từ mở đồng tử đen của mình ra, lạnh lẽo nhìn về Hanako đang không kiểm soát được cơn thú tính, bản năng trong cơ thể mình, một cảm giác động dục và thèm giao phối ngay tức khắc. Đó là những gì có thể nói tới bây giờ, vì Hanako cũng đã kiềm chế cái chức năng sinh lý của con người cho nên bị một kích thích vào cơ thể cũng đủ làm cô quay trở về những biểu hiện khi xưa. Trong mắt cô giờ đây tràn ngập cái "tình yêu" biểu hiện bằng hình trái tim trong đồng tử của mình, với nơi quan trọng của mình đang rỉ ra dâm thuỷ đặc đang phô ra trước mặt Haruto càng làm cô hứng hơn nữa.
<cái con ngốc này chìm vào sự dâm dục rồi....>(Haruto)
Haruto đè Hanako xuống, con mắt bên trái bắt đầu trở thành màu tím đậm, thu hút tất cả những sự hỗn loạn, dâm đãng, thèm khát mà Hanako đang bộc phát, càng hấp thụ, con mắt càng trở lên đậm màu mà phát ra một thứ năng lượng cực đại đang loè sáng hai bên .
Hanako bất tỉnh, đem cả cơ thể trần như nhộng đi ngủ, tới cả nơi đó cũng còn đang rỉ rỉ thứ dịch nhờn mà ai cũng hiểu.
<mình nên vui hay buồn?>(Haruto)
Haruto ném chăn vào giữa mặt Hanako mà xoa xoa thái dương. Biết thế cậu nói rằng muốn một chút năng lượng của Hoả Ngọc Ignis còn nhanh gọn hơn là nửa úp nửa tỉnh để rồi thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net