Truy nã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không ổn rồi..."

Từ sau một tuần khi cả Đường gia biến mất không một dấu tích, một lệnh truy nã cấp độ nguy hiểm đã được ban bố bởi cung điện. Và kẻ bị truy nã không ai khác chính là Yami.

Cầm trên tay một mảnh giấy nhận dạng truy nã được dán tại cột điện. Ari không khỏi cảm thấy phức tạp, mặc dù không biết hắn đã làm gì vào ngay đó, nhưng liên quan tới sự mất tích của cả Đường gia, nàng tin chắc rằng chúng đã xuống đất cả. Yami không phải kẻ nhiều lời, nói thực sự kể cả nàng cũng phải cảm thấy hắn quá nguy hiểm, khi bị mắng, bị khiêu khích, hắn trông giống như không quá quan tâm nhưng chỉ cần phía kia đụng tay chân, chắc chắn sẽ chỉ có con đường chết.

Và cũng đã một tuần, Yami không biết đã lẩn đi đâu, tung tích mới nhất của hắn chính là bị phát hiện tại một ngọn hải đăng sát bờ biển, các năng lực gia cấp độ cao đã được phái đi để bắt hắn nhưng kết quả chính là mười người tìm tới, cả mười người đều giống như chưa từng sinh ra trên cõi đời này, giống như những hạt cát bụi theo gió trở về biển cả. Kết cục này cũng khá dễ hiểu với tính cách của hắn.

"Ngươi hiện tại ở đâu..."

Lúc này, từ phía sau Ari dần dần tiến lại một bóng người, đưa tay đặt lên vai nàng.

Ari giật mình, từ trong dòng suy nghĩ miên man, lo lắng vô ích về hắn quay lại, đồng thời nắm lấy cổ tay kẻ đặt kia.

"A!"

Otogami sợ hãi kêu lên, Ari lúc này mới bình tĩnh lại thở phào, hóa ra là giáo viên lịch sử...

"Lão sư, ngươi có thể hay không đừng như vậy?"

"Ta chưa biết đó có phải ngươi hay không...nếu như thực sự không đúng thì gọi tên cũng rất xấu hổ..."

Nàng vỗ vỗ bộ ngực mình, hai mắt rất nhanh nhìn thấy giấy nhận dạng truy nã trên tay Ari. Phải, hôm nay nàng tới đây cũng chính là vì hắn. Bởi không chỉ bị truy nã qua những tờ giấy nhận dạng này, hầu hết trên các sóng thông tin đại chúng đều phát đi hình ảnh của hắn, hơn nữa còn là mức truy nã dành cho các đối tượng nguy hiểm, nàng quen hắn chưa được bao lâu nhưng dù sao cũng là lão sư của hắn, nàng không tin hắn làm ra chuyện phạm pháp.

"Ari...ta có vài điều cần hỏi về trò Yami, không biết ngươi có thể trả lời ta không?"

Ari nhìn Otogami, nếu phải nói cho một người bình thường những vấn đề về năng lực gia, liệu rằng nàng có thực sự hiểu? Năng lực gia là một thứ gì đó còn quá mơ hồ.

Nhận ra ánh mắt trầm mặc khó nói của Ari, Otogami rụt rè hỏi lại

"Có...điều gì không ổn sao?"

"Mọi chuyện xảy ra phức tạp hơn những gì cô tưởng nhiều, vậy nên cô tốt nhất đừng nên cố gắng tìm hiểu nó..."

"Nhưng..."

"Ta không đùa giỡn cùng ngươi lão sư, đó không phải ta đe dọa mà chính là đang ngăn cản cô cố gắng chìm sâu vào vũng bùn này. Hơn nữa..."

Nàng dừng lại một chút

"Yami không chỉ đơn giản là một tên học sinh bình thường, hắn rất nguy hiểm và vô nhân tính, nếu ngươi lún sâu mà chết đi trước mặt hắn, ta không chắc hắn sẽ quan tâm tới tính mạng của ngươi đâu lão sư"

Otogami giật mình, phải nói cảm xúc hiện tại của nàng rất nhiều. Kinh ngạc có, bất ngờ có, khó hiểu có mà một chút run sợ cũng có. Bốn thứ cảm xúc này, khiến cho vẻ mặt của nàng có một chút cứng lại, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng với một Đường gia to lớn như vậy có thể vì Yami mà biến mất trong một buổi sáng, có lẽ đã liên quan tới những thế lực...không tưởng! Đó là những suy nghĩ của nàng ở hiện tại. Chẳng lẽ...truyền thuyết đó là thật?

"Trò Ari...có phải hay không chuyện này liên quan tới những người được gọi là năng lực gia?"

Ari lúc này giống như có ma nhập, cơ thể lập tức bật ra xa Otogami tới năm mét, hai mắt đầy ngưng trọng, nhìn Otogami với một ánh nhìn đầy uy hiếp

"Tại sao ngươi biết?"

"Trò hãy bình tĩnh, thực ra ban đầu ta cũng không quá tin đâu bởi mọi chuyện chỉ là một truyền thuyết được truyền từ nhiều đời tại gia đình của ta, hôm nay ngươi nói có một chút nghiêm trọng nên ta mới hỏi...nhưng mà với biểu cảm của trò, có lẽ năng lực gia là có thật"

"Thực?"

Ari nàng vẫn còn cảnh giác với Otogami, chuyện này dù sao cũng chưa thể tin được. Nàng biết cơ thể mình đã được Hồng Viêm Chi Lam cải tạo, nếu so sánh cùng cấp bậc nàng là nhất, nhưng nếu Otogami là một tên năng lực gia với cấp độ cao hơn hẳn nàng, nàng rất dễ bị đánh chết nếu tin quá nhanh.

"Ta nói đều là sự thực, mọi chuyện đều do khi còn nhỏ ta được ông kể lại"

Nàng nhìn lại qua khuôn mặt của Otogami một chút, cảm nhận được rằng không có sự dối trá nào mới phất tay ra hiểu nàng đi theo mình. 

Lúc này, Otogami cũng vội vàng chạy theo, cả hai rất nhanh khuất dạng tại ngã tư con đường.



Quay trở lại với Yami, hắn hiện tại đang đứng bên một lan can tại căn chung cư đắt tiền của Tử Nguyệt với hai con mắt lạnh thấu tâm can nhìn về phía cung điện to lớn lấp ló ở đô thị bên kia. Đúng như Sophie nói, quả nhiên cung điện chính đã dần trở thành tay sai của Hồn Điện, chỉ bằng việc lệnh truy nã hắn đã được phát ra một giờ đồng hồ sau đó, đã đủ cho hắn rõ ràng rằng Hồn Điện đã ăn sâu chừng nào tại bộ máy cai quản nơi đây. Dường như tất cả, tất cả đã dần trờ thành một phần của chúng. Chỉ với viên linh châu kia giúp kẻ không thể tu luyện trở thành một năng lực gia, nhiều đó cũng đủ để bán mạng cho chúng.

Vừa suy ngẫm, vừa cảm nhận gió mát, hắn vừa đưa tách cafe lên miệng. Mấy việc nhỏ như truy nã, hắn đều coi là rác rưởi.

"Em trai, ngươi hiện tại thong dong quả nhỉ? Bộ mặt của ngươi bị đưa lên cả ti vi rồi"

Yami khóe mặt co giật, một tuần ngươi không nói câu này là không được sao?

Hắn thở dài, thực ra hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ trở lại khu căn hộ này ở. Trước đó một tuần, sau khi giết chết mười tên được cử đi bắt hắn, đang lang thang trên đường lớn, hắn bỗng dưng gặp được hai mẹ con Tử Nguyệt từ cửa hàng bên đó vội vã chạy ra, có lẽ đã đọc được truy nã sau đó may mắn gặp hắn. Hắn bảo không cần nhưng Tử Nguyệt đến chết cũng muốn lôi hắn trở về nơi đây tạm "ẩn náu", như thế hắn đã trải qua cuộc sống an nhàn ăn có người lo, lười biếng một tuần.

Và trong một tuần đó, Scarlet luôn làm đủ mọi trò để trêu hắn, trào phúng hắn. Có lẽ qua sự kiện ở bệnh viện hôm trước, khoảng cách giữa nàng và hắn đã nhích lại một chút. Nàng không còn cảm thấy khó chịu khi gặp hắn, nhưng cho dù là như thế, nàng vẫn chưa thể quên việc hắn cùng Sophie loạn luân, khó mà quên được. Mặc dù vậy, nàng để ý thấy rõ ràng hắn không có chút cảm tình gì đối với Sophie...

"Này..."

"Cứ nói"

"Ngươi định trốn chạy sao?"

Yami nhàn nhạt cười

"Ngươi nghĩ ta có nên chạy trốn hay không?"

"Chẳng lẽ ngươi đủ khả năng để đối đầu với Hồn Điện và cung điện cùng một lúc?"

"Ngươi đoán đúng rồi..."

Hắn đưa tay lên, chỉ về phía cung điện nguy nga phía xa xa, hai mắt giống như đang nhìn một nơi hoang phế, từng tiếng cười lạnh lẽo vang lên

"Cái nơi đó...sớm thôi... sẽ chỉ còn là quá khứ..."

Scarlet hừ một tiếng, kẻ này đúng là trời sinh cuồng bạo, một chút thôi cũng có thể nghĩ tới chém giết, diệt môn diệt tộc.

"Ai...người cả ngày ngoài chém giết còn có thể nghĩ ra được gì?"

"Ăn..ngủ..."

"Phì! Ngươi mau đi chết!"

Nàng che miệng cười rộ lên, lúc này thực sự trông hắn thật giống một đứa nhóc, ngày ngày chỉ biết ăn và ngủ.

Vài giây sau, tiếng cười của nàng ngừng lại, giờ đây xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng là một chút thẩn thơ. Hai mắt có một chút mông lung nhìn về phía xa xa đường chân trời.

"Ngươi có hay không tò mò cha chúng ta là ai?"

Yami nhìn nàng, đồng thời nàng cũng liếc sang nhìn hắn. Cha sao? Hắn không quá quan tâm tới. Hắn được gọi là nhân loại nhưng hắn thực ra không hoàn toàn là một tên nhân loại. Hắn không có cảm xúc, hắn không có nhân tính, càng không có lòng vị tha, thương xót.

"Ta không quan tâm đến hắn, ngược lại, tại sao ngươi lại mong nhớ hắn như vậy?"

Nàng có một chút thất vọng với câu trả lời của hắn mặc dù đã phần nào biết rõ hắn sẽ trả lời như vậy. Tính cách hắn quá đơn giản, chính là không có tình người. Còn về câu hỏi của hắn...

"Bởi...ngay từ nhỏ, mỗi dịp đồng môn của ta được về thăm gia đình, cha mẹ, ta tự hỏi rằng mình có cha hay không? Nhiều lần ta hỏi mẹ, chỉ được nàng kể lại rằng cha là người đàn ông rất tuyệt vời và nếu ông còn ở đây, ta cũng sẽ cảm nhận được điểm đó của ông...từ đó tới giờ đã là năm năm, và ta một ngày vẫn chờ ông về, để có thể biết mặt ông, để gia đình được ấm no, đông đủ...ta...ta từ rất lâu đã mong muốn cảm giác ấm áp bên cha mẹ...ta muốn giống như các đồng môn khác, có nơi đề về, có một mái nhà để cảm nhận hạnh phúc..."

Nói tới đây, giọng nàng có một chút nghẹn ngào...nàng muốn nói tiếp rằng, trong gia đình đó không chỉ có nàng mà còn có Yami hắn nữa nhưng ánh nhìn lạnh lẽo, không chút lay chuyển của hắn khiến nàng khó để nói ra.

"Ta không hiểu..."

"..."

"Cảm xúc của nhân loại là thứ mà ta mãi mãi không thể nào hiểu được, vả lại...ta cũng không muốn hiểu"

"Ngươi định sống một cuộc đời cô độc như vậy trong suốt cả một kiếp?"

Yami trầm mặc, nhưng rồi mép hắn cũng câu lên

"Có lẽ?"

"Ngươi...đúng là tên đáng ghét mà"

Scarlet thở dài, cũng phải lắc đầu chán nản. Hắn thật khó để thuyết phục, kiềm hãm một con quái vật hung bạo sẽ chỉ làm tăng thêm sự hung bạo của nó. Về vấn đề gia đình, câu trả lời của hắn đã quá rõ ràng, nàng không thể xoay chuyển nổi hắn.

Lúc này, loạch xoạch vài tiếng mở cửa, Tử Nguyệt từ bên ngoài bước vào nhưng không chỉ có một mình nàng, phía sau nàng còn có một nữ nhân nữa. 

"Ngươi này...tới từ linh giới..."

Yami lẩm bẩm, trong mắt tất cả mọi người tại đây, cơ thể nữ nhân kia rất bình thường bởi nàng đã giấu kín đi năng lượng dồi dào trong cơ thể mình, nhưng trong mắt của Yami, hắn có thể nhìn rõ những ánh hoàng kim cuộn trào quanh nàng ta...thứ năng lượng đó chính là linh khí không sai.

"Chị chồng...mời chị vào nhà"

"Các ngươi ở trong căn nhà bé như vậy? Hơn nữa trông nó còn thật xấu"

Tử Nguyệt cười nhẹ không quan tâm tới lời chê bai của nàng cho lắm, nhưng đối với Scarlet, nàng có một chút không thích người phụ nữ này rồi. Mặc dù ban đầu nghe mẹ mình gọi hai tiếng chị chồng, nàng đã biết chắc người này là chị cha mình, có chút mừng rỡ khi mà có thể sẽ biết được cha mình đang ở nơi đâu, hơn nữa nhan sắc nàng ta rất đẹp, vậy nên có một chút hảo cảm của nàng nhưng sau khi nghe mấy lời nàng nói, Scarlet có bao nhiêu hảo cảm đều giảm đi bấy nhiêu, thậm trí đã nảy sinh chán ghét. Nàng ta quá kiêu căng.

"Scarlet, mau ra chào dì đi con"

Scarlet chầm chậm tiến ra, hơi cúi người chào

"Chào a di"

"Ngươi là Scarlet?"

"Phải ạ"

Nàng đánh giá qua Scarlet, trên mặt có điểm rất giống với người em trai kia, thậm trí trong cơ thể huyết quản còn có sự tương đồng rất lớn, không có một chút pha tạp, năng lực cũng thừa hưởng rất nhiều từ hắn. Nàng ta có một chút đắc ý gật đầu.

Mà lúc này, Scarlet có một chút tức giận, nữ nhân này nhìn nàng giống như nhìn một món đồ vậy.

"Còn một đứa nữa hiện tại đang ở đâu? Ta nghe nói ngươi sinh một trai một gái kia mà?"

"Hắn...ở tại kia..."

Tử Nguyệt chỉ về phía ban công, nơi Yami vẫn đang đứng ngắm nhìn đất trời, dường như không quá quan tâm tới sự hiện diện của nàng. Nàng ta hừ lạnh, quay sang trách mắng Tử Nguyệt

"Ngươi thật không biết dạy bảo con cái, tới một câu chào còn không có, thực sự quá hỗn láo"

Không thể trách được Tử Nguyệt, nàng có muốn cũng chẳng thể dạy bảo được hắn. Nàng có một chút lúng túng, vị chị chồng này bằng một cách nào đó rất phân biệt nàng, thường xuyên tìm kiếm lỗi sai cho dù là nhỏ nhất để bắt bớ bản thân mình, nhưng dò tính cách có phần nhu nhược quá thái, nàng không dám lên tiếng phản lại.

"Yami...ngươi có thể ra đây một chút?"

Nàng nhẹ giọng gọi, chẳng qua hắn cũng không có đáp lại, nhàn nhạt bước ra khỏi ban công, hời hợt đặt ly trà xuống, hai nhìn nữ nhân kia giống như nhìn một kẻ ngu rồi ngồi xuống, tiêu dạo cầm điều khiển lên chuyển kênh.

Nàng ta có một chút tức giận, chỉ thẳng hắn nói

"Loạn rồi! Loạn quá rồi! Phận dưới mà dám nhìn tiền bối bằng ánh mắt đó, Tử Nguyệt! Ngươi có dạy hắn tử tế hay không!?"

"Ta..."

Scarlet cũng tức giận, đang muốn lên tiếng phản bác thì Yami đã nhanh hơn một bước, quay lại trào phúng nàng

"Con ếch xanh, ngươi có thể ra ngoài để kêu, đứng tại đây bẩn mắt của ta"

"Ngươi!"

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, tên nhóc này...nếu không phải con của hắn, nàng sớm đã giết tên nhóc này trăm ngàn lần, còn chưa ám dám mắng nàng là con ếch xanh.

"Không biết trên dưới! Ngươi có biết rằng nếu không phải vì cha các ngươi, ta cũng không thèm tới cái nơi nhỏ bé, hôi hám này!"

Yami nhìn chằm chằm nàng...

"Cút"

"Ngươi!"

"Ta bảo ngươi cút, ngươi bị điếc sao?"

Tà khí từ cơ thể Yami tán loạn bùng nổ, đánh thẳng vào tâm trí của nàng ta. Nàng ta dù là người của linh giới, dù mạnh mẽ tới đâu, đón nhận đợt tà khí kinh khủng như vậy, đừng nói là nàng, bất kì kẻ nào cũng không thể trụ vững.

Ngăn cản không cho cơ thể mình run rẩy té ngã, nàng ta nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Yami lúc này mới đứng dậy, cười khinh thường khi thấy biểu cảm của nàng, mặc kệ còn có Tử Nguyệt hay Scarlet tại đây, hắn bắt đầu ngả bài

"Ngươi nghĩ rằng...đến từ linh giới, ngươi thượng đẳng lắm sao?"

Giống như một đoàn sét nổ lên trong não, nàng ta run rẩy nhìn tên nhóc mà nàng đã khinh thường lúc trước. Không thể nào!? Hắn làm sao có thể biết nàng tới từ linh giới?

"Linh...giới?"

"Nếu như ta đoán không sai...cái tên em trai mà ngươi nói, cũng tới từ linh giới"

Nàng giật bắn, sợ hãi nhìn hắn, không thể nói lên một lời.

"Ta rất ghét nhũng kẻ nào tỏ ra thượng đẳng trước mặt ta..."

Trên tay hắn xuất hiện một lưỡi kiếm đỏ máu, sát khí giống như không thể kiềm lại, cứ như vậy bao trùm cả căn nhà...

"Chết đi"

"Không! Dừng tay đi Yami!"

Tử Nguyệt hét lên, nhưng đã quá muộn. Yami như một con ma linh xuất hiện trước mặt nữ nhân kia, đường kiếm đỏ máu không khoan nhượng hạ xuống.

Keng!

Từng hạt tia lửa văng ra tứ phía, lúc này trước mặt nàng ta đã xuất hiện một người khác, sử dụng lưỡi kiếm mỏng tựa cánh ve để đỡ lại một đường vung kiếm của Yami một cách đầy chật vật.

"Ta đoán không sai...đại trưởng lão tại Lam Tinh Cung cũng chính là một con chó của linh giới"

Hắn nhếch mép, càng ghì mạnh lưỡi kiếm của mình xuống

"Ngươi...là ai?"

Đại trưởng lão lúc này mới cắn răng kêu lên, linh lực của nàng đừng đợt từng đợt bị lưỡi kiếm của hắn hấp thụ.

"Ngươi có thể gọi ta là Yami..."

Hắn thu kiếm, nhún vai nói

"Ngươi không nên lầm tưởng ta không dám giết ngươi...giết một bản thể, không bằng giết chính thể của ngươi...ngươi nghĩ linh giới ngươi rất mạnh?"

"Đừng nên trêu ta"

Hắn nhẹ nói, nhưng dường như cả câu nói đó chính là một lời uy hiếp trần chụi. Không chỉ hai người, mà Tử Nguyệt và Scarlet đều hoảng sợ không kém.

Riêng Scarlet vừa có một chút sợ, lại vừa có một chút hả hê khi nhìn nữ nhân dương dương tự đắc kia bị Yami dọa chết.

Đồng thời cũng nảy sinh ra một việc...linh giới là gì?

Nàng nhìn Yami, hắn chắc chắn biết câu trả lời nàng cần.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net