Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khởi đầu nhẹ nhàng!

Trên hành lang heo hút, tiếng bước chân ngày càng nhanh. Người quản gia già vội vàng chạy đến căn phòng lạnh lẽo. Tiếng cửa bật mở, chấm dứt chuỗi âm thanh, đưa ngôi nhà trở lại với vẻ tĩnh mịch vốn có.

- Cô chủ, lần này rất đáng tin.

Chiếc ghế xoay lại, người con gái ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng và cô độc.

- Chuyện gì?

- Là học viện Thiên Lệ. - Ông nói gấp.

Cô nheo mắt tỏ ý không hiểu.

- Học viện này khánh thành đúng vào ngày giỗ của ông chủ, một năm sau đó.

Đôi mắt mở to, ngỡ ngàng. Cô bật người đứng dậy.

- Còn gì nữa không?

- Thứ nhất, lịch sử xây dựng không rõ ràng. Thứ hai, tên của nó...

Thiên Lệ?

Không lẽ...

- Học viện này thuộc tập đoàn Vương Thị, đứng đầu là Vương Trung. Con trai ông ta, Vương Thiệu Phong, hiện đang là hội trưởng hội học sinh của trường. Cô chủ, tôi nghĩ nếu thâm nhập vào học viện này điều tra, rất có thể sẽ tìm ra kẻ đứng sau cái chết của ông chủ. Chỉ có điều...

Một năm sau.

Tính đến nay, học viện Thiên Lệ đã xây dựng được 11 năm. Tuy là một học viện mới nhưng với nguồn đầu tư khổng lồ, tập đoàn đỡ đầu danh tiếng, đội ngũ giáo viên chuyên nghiệp và cơ sở vật chất hiện đại. Thiên Lệ đã trở thành một trong những học viện hàng đầu, nhận được sự săn lùng ráo riết của các nhân tài đất Việt. Tuy nhiên, Thiên Lệ vẫn không tránh khỏi cái tên gọi "trường quý tộc" khi các con ông cháu cha, tiểu thư thiếu gia bậc nhất đều vào đây cả. Để khắc phục tình trạng trên, cũng như tránh việc nền giáo dục đi xuống, ban quản trị của trường đã lập ra ba lớp tài năng ở ba khối, chuyên đào tạo các học viên xuất sắc, không phân biệt giai cấp giàu nghèo, đều có thể học nếu qua được vòng thi tuyển gắt gao. Và đó chính là đích đến của các học sinh học bổng nếu muốn theo học ngôi trường quý tộc này.

Người quản gia vội chạy vào phòng báo tin.

- Chúc mừng cô chủ, cô đỗ rồi! - Giọng ông không giấu nổi sự vui mừng.

- Ông vui lắm à? - Cô hỏi, nhưng không ngẩng lên.

- Tất nhiên rồi!

Cô cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi.

- Đã chuẩn bị ký túc xá chưa?

- Rồi ạ. Chúng tôi đã bàn bạc với ban giám hiệu. Cô sẽ ở cùng một người, cô không phiền chứ?

- Không sao. Ngày mai nhập học phải không?

- Dạ. Cô còn dặn dò gì nữa không?

- Được rồi! Ông ra ngoài đi.

Người quản gia kính cẩn cúi chào rồi ra ngoài. Căn phòng lạnh lẽo trở lại. Dường như chủ nhân của nó đã không còn hơi ấm vậy.

Cô mân mê sợi dây chuyền trên cổ, giọng đau xót:

- Bố, bố đừng lo. Con sắp tìm ra hắn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net