Chap 13.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ồ! Tuyệt thật! Còn hơn cả những gì Thiệu Phong mong đợi. Tổ chức K, rất tốt. Tính toán thời gian cực kĩ để trêu ngươi Dragon's Blood. Thật xứng đáng là đối thủ số một của Huyết Long.

Nhưng cũng đừng sớm đắc ý, đây mới chỉ là bước khởi đầu thôi. Nếu các người thật sự muốn đấu, Huyết Long sẽ đấu đến cùng.

Thiệu Phong cười chua chát khi nghĩ về bàn thua đầu tiên của mình trên chiến trường sinh tử, nơi mà cậu đã từng rất tự tin khi nghĩ mình là đế vương bậc nhất. Xem ra, cái ghế duy nhất này buộc phải tranh giành rồi.


* * *


Gió thổi, lá sẽ bay.

Gió ngừng thôi, lá có thể quay về miền đất cũ?



Từng hạt nắng mỏng manh đáp xuống nhẹ bẫng trên gương mặt cô gái, tựa hồ như những hạt pha lê tinh khiết làm bừng tỉnh giấc ngủ đã kéo dài trong suốt 7 ngày qua.

Những tia sáng trong không trung dần hiện lên trong đôi mắt của Vương Vy. Người đầu tiên xuất hiện trước mắt cô là ông quản gia. Và, chỉ có thế.

Ông Hoàng ân cần sau khi nhìn thấy phép màu xảy ra:

- Cô chủ, cô tỉnh rồi.

Tiểu Vy khẽ gật đầu. Cô cựa mình, toàn thân đau đớn. Tuy nhiên, Vy vẫn cố ngồi dậy, dựa người vào chiếc gối đằng sau, dù cảm giác mà hành động cố chấp này mang lại là không thể diễn tả được bằng lời. Cô không muốn làm ông Hoàng lo lắng, cũng không muốn người khác nhìn thấy cảnh mình vô dụng. Nhưng hành động này của cô còn khiến ông Hoàng hoảng hơn:

- Cô chủ, cô vừa mới tỉnh. Không nên...

- Ta tự biết mình phải làm gì. - Vy gạt phăng sự giúp đỡ, cô chưa bao giờ muốn dựa dẫm vào người khác, và cũng ít khi nghe lời ai bao giờ.

Biết mình không thể thay đổi tính khí ngang bướng của cô chủ, ông đành lặng lẽ trở về chỗ cũ. Cái dáng cô độc đáng thương đã giáng một đòn không hề nhẹ vào những mảnh đá đã cứa nát tâm hồn Vy. Cô dùng lí trí để chặn lại nỗi đau đang lan ra khắp cơ thể, nỗi đau đã xuất hiện khi chủ nhân của nó không cho phép mình được hạnh phúc.

Có một người luôn ở bên cạnh khi cô khóc và chỉ an tâm khi cô cười. Một người đã không ngại hy sinh cả cuộc đời để bảo vệ và chăm sóc cô. Bóng hình đơn độc ấy, suốt bao nhiêu năm nay đã luôn ở bên cô mà không hề hối hận. Đương nhiên Vy không thể không biết, nhưng tất cả những gì cô có thể làm chỉ là kìm chặt và chôn giấu những xúc cảm của mình mà thôi.

Ông Hoàng chủ động phá vỡ sự im lặng đang dần tạo nên khoảng cách bằng chất giọng ấm áp và ân cần:

- Cô chủ, God về rồi.

Thay vì mở to mắt, Tiểu Vy lại nheo chúng lại để che giấu sự ngạc nhiên của mình. Cô hỏi lại, giữ vững tâm lý bình thản:

- Khi nào?

- Lúc cô đang nằm trong phòng cấp cứu.

Vy ồ nhẹ một tiếng như khám phá ra điều gì thú vị. Âm vực trong giọng nói vẫn không thay đổi.

- Là chuyện gì vậy?

- God nhờ tôi đưa cho cô chủ thứ này. - Ông Hoàng đưa ra một bức thư đã được gấp cẩn thận. Tiểu Vy chậm rãi đón lấy nó, nhưng cô chưa có ý định mở ra. Hành động và ánh mắt chứa đựng sự e ngại.

- Cô chủ, lần này God về, chắc hẳn là đã tìm ra cách khác tốt hơn cho cô.

Vẫn như bao lần khác, cô tiếp tục né tránh sự quan tâm của mọi người bằng âm giọng xa cách:

- Ta muốn ở một mình.

 

* * *


Ranh giới giữa sự sống và cái chết, mỏng manh tựa một làn gió thoảng. Hệt nguyên những giọt pha lê không màu trong suốt, sẵn sàng lặng lẽ tan biến trong không trung, chẳng để lại chút dấu vết gì.

Đã ba tiếng trôi qua kể từ khi Vương Vy được đưa vào phòng cấp cứu. Người đàn ông quyền lực lặng lẽ lên tiếng:

- Vẫn chưa xong à?

Bên cạnh, Hoàng quản gia hơi lo lắng, đáp:

- Có lẽ vẫn chưa qua cơn nguy kịch. Mong ngài chờ thêm một chút. Chắc sẽ nhanh thôi.

God dùng vẻ mặt kiên định và chất giọng từ tốn của mình, trấn an ông quản gia:

- Đừng lo, con bé sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Ta hiểu nó hơn ai hết mà.

Ông Hoàng đương nhiên chẳng cần nghi ngờ, bởi chính ông cũng hiểu rõ ý chí quật cường của cô. Nhưng đâu phải cái gì cũng dễ dàng như người ta vẫn nghĩ.

God tiếp tục lên tiếng:

- Ngày trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Những gì nó muốn thì nhất định sẽ đạt được, những gì nó không từ bỏ thì không đời nào chịu buông tay. Đến cả Tử Thần còn phải sợ nó thì ông còn lo gì nữa chứ.

Tuy nhiên, Hoàng quản gia vẫn chưa hết sốt ruột:

- Nhưng mà God, làm gì có ai biết trước được mọi chuyện đâu. Tử Thần cũng đâu phải loại hiền lành gì, hắn sẽ nhún nhường mãi sao? Tôi lo con bé sẽ không thể thoát khỏi nanh vuốt của số phận và bóng đen của quá khứ.

- Ông đừng quên, July quyết tâm trả thù không chỉ vì con bé muốn thế mà còn bởi vì Nhật Thiên muốn thế. Bóng đen của quá khứ không chỉ vùi dập nó mà còn buộc nó phải đứng lên. Kế hoạch mà con bé đã gây dựng suốt 12 năm qua, ông nghĩ có thể để chút vấp ngã đầu đời này phá vỡ sao? Bây giờ chỉ cần July không muốn thì chẳng kẻ nào có thể làm tổn thương nó. Và chỉ cần con bé không buông tay thì chẳng Tử Thần nào có thể bắt con bé đi được cả.

Không gian lại chìm vào tĩnh lặng. Hoàng quản gia đã bớt lo lắng hơn. Những điều God nói, ông hoàn toàn tin tưởng bởi chính công cũng biết rõ những điều đó. Tuy nhiên, nếu có thể, ông lại mong muốn July sẽ không sở hữu những tài năng phi thường ấy. Bởi nếu không có chúng, cô sẽ không bao giờ thực hiện được một kế hoạch hoàn hảo đến vậy. Và chỉ cần kế hoạch đó không xuất hiện thì những tổn thương mà July phải gánh chịu sẽ chẳng bao giờ lớn đến thế.

God chậm rãi lấy ra một tờ giấy viết thư đã được gấp làm đôi, đưa cho ông quản gia.

- Khi nào July tỉnh lại, hãy đưa cho con bé thứ này. Dù cơ hội là rất mong manh nhưng ta mong nó có thể ít nhiều lay động được suy nghĩ của con bé.

- Vậy còn ngài? - Ông Hoàng ngạc nhiên hỏi. - Lại định về Anh sao?

- Không. - God bình tĩnh đáp. - Ta sẽ ở đây ít hôm để nói chuyện trực tiếp với July, nhưng trước hết, ông cứ đưa thứ này cho con bé đã. Ta phải về giải quyết nốt công việc.

Nói đến đây, God đứng dậy bước ra khỏi phòng chờ. Ông quản gia kính cẩn đằng sau: 

- Vâng, thưa ngài.

Dù không biết trong bức thư ấy viết gì, nhưng chỉ cần nhìn vào những việc God đã làm cho July cũng có thể thấy, ông ấy chắc hẳn chỉ muốn tốt cho cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net