Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Vy cầm bức thư trên tay, ánh nắng chiếu vào làm sáng lên màu vàng nhạt tao nhã. Đã rất lâu rồi, kể từ ngày ấy. Cái ngày mà người yêu thương cô nhất rời bỏ cuộc đời này. Cái ngày mà một mối thù đã được xác định là buộc phải trả, ngày đã đánh dấu sự đau đớn tột cùng của Vương Vy và nỗi căm hờn oán hận kẻ không đội trời chung với mình. Cô đã chính thức biết đau từ ngày đó.

Và đến tận bây giờ, nỗi đau đó vẫn chưa một lần suy suyển. Nó dường như thấm vào từng mạch máu, ăn sâu vào mỗi tế bào, tạo nên một trái tim đầy thù hận.

Thù hận là bắt nguồn của niềm đau.

Vy hận người ấy càng nhiều thì nỗi đau lại càng lớn. Nhưng tiếc rằng, cô không thể ngừng hận kẻ đó. Bởi trái tim này còn đập đến tận bây giờ chỉ là để hận người khác thôi

Vương Vy thật sự, Vương Vy biết yêu thương mọi người và yêu bản thân mình đã chết ngay từ khi sự sống của người mà cô yêu thương nhất không còn tồn tại nữa. Cô bé đó đã chết từ rất lâu rồi.

Còn Vương Vy bây giờ, là sống bằng thù hận, sống chỉ để trả thù.

Đối với cô, thù hận chính là máu nuôi cơ thể. Không còn thù hận, cô sẽ chết.

Một cơn gió mang nắng qua cửa sổ luồn vào, vuốt ve mái tóc mượt nhẹ, ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé, lay động hờ hững gương mặt điềm tĩnh của người con gái, lướt qua khiến bức thư nhẹ nhàng rung lên.

Nhìn xuống tờ giấy màu vàng nhạt nằm yên bình trong tay, Vy chầm chậm mở ra. Cô biết, God rất thương yêu cô, chỉ mong muốn cho cô những điều tốt nhất. Nhưng phải chăng lần này Vy đã đi quá giới hạn? Không thèm yêu thương bản thân mình lấy nửa lần, suốt ngày chết đi sống lại dưới tay bao nhiêu người, rốt cuộc cô coi tính mạng mình là cái gì đây?

Những dòng chứ của God hiện ra trước mắt, lấy đi toàn bộ sự tập trung của Vương Vy.

"Julia này, là ta không biết rõ quyền lực của mình, hay là ta đã cho cháu quá nhiều thứ?

Cháu có thể coi mình là người đã chết, nhưng không thể tự hành hạ bản thân. Bởi tính mạng này không phải do cháu sinh ra. Vì vậy, cháu không có quyền hủy hoại nó.

Cháu có thể đau khổ, nhưng không thể khiến những người yêu thương cháu cũng phải đau khổ. Có thù, đương nhiên phải trả. Nhưng trả thù rồi, cháu sẽ làm gì tiếp đây?

Ta đã cho cháu tất cả những gì cháu cần để thực hiện những điều cháu muốn. Ta nghĩ, nó có thể đem đến cho cháu niềm vui và hạnh phúc. Nhưng có lẽ, ta đã nhầm.

Thực sự đã nhầm!

Đáng lẽ ra, ngay từ đầu, ta nên kiên quyết không đưa cháu vào con đường này. Con đường chỉ toàn bóng tối và không có lối thoát. Để bây giờ, cháu phải ngập trong sự thù hận và khổ đau. Để đến nỗi cháu phải giằng xé sự sống của mình. Cháu làm như vậy, có thể bản thân cháu đã chai lì với những cơn đau. Nhưng còn những người khác, cháu có thể hiểu được cảm giác của họ không ?

Cháu là một cô bé ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho riêng mình.

Nếu như trước kia, ta để cháu sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, thì dù cháu có hận ta, cháu cũng sẽ không bao giờ phải chết trong tay của chính mình

Chắc chắn đấy!

Ta, có lẽ đã sai thật rồi.

Nếu như bây giờ cháu muốn quay lại, dù có còn kịp hay không, ta cũng sẽ cố gắng giúp.

Ta chỉ muốn nói với cháu một điều: cái gì cũng có giới hạn của nó.

Sức chịu đựng của con người cũng thế. Vì vậy, cháu đừng tự giết chính mình lần nữa.

Nhớ nhé! July Hạ!

God."

Hạ bức thư xuống, những câu hỏi vẫn vờn quanh trí óc Vy.

Trả thù xong rồi, cô sẽ làm gì tiếp đây?

Cô, đang tự giết chính mình sao?

Sự sống của cô, tràn ngập đau khổ và chết chóc đến vậy à?

Hóa ra, mọi người chỉ là đang thương hại cô sao?

Tiểu Vy cười nhẹ, nụ cười chua chát. Dường như cô đang tự cười vào mặt mình.

"Thì ra là mình rất đáng thương. Thì ra là thế!"

Nhưng mà...

Cô thà chết cũng không cần người khác thương hại!

Mắt Vy đanh lại, nỗi đau đã cố gắng dồn nén chuẩn bị vỡ òa.

Cô có cố gắng đến mức nào, cũng chỉ đáng để người khác thương hại thôi sao?

Thế thì, việc cô tự giết mình đâu có liên quan đến bất kì người nào chứ? Cô đau là việc của cô, mọi người không đau là việc của mọi người. Sao lại cứ phải đau theo nhau? Cô đâu có ép buộc ai! Là họ tự nguyện rồi lại quay sang thương hại cô sao?

Cuộc đời này, thật không đáng sống!

Nỗi đau bất chợt dồn lên đỉnh đầu, lấy đi nhận thức của Vương Vy. Bức thư trên tay nhẹ nhàng rơi xuống. Bức thư mà God đã gửi cho July.

Phải! Julia chính là July Hạ. July Hạ và Vương Vy... là một.

 

 

* * *



- Nếu có một ngày Tiểu Hạ không được gặp bố nữa, con có buồn không?

Cô bé ngước mắt lên, đôi mắt trẻ con ngây thơ và trong sáng. Cô không hiểu, bố đang nói gì vậy?

Người đàn ông lặng lẽ ngồi xuống, thu hẹp khoảng cách về chiều cao với cô bé, ôn tồn hỏi:

- Nếu có một ngày bố không còn ở bên Tiêu Hạ nữa, con sẽ không khóc chứ?

Cô bé cất tiếng, giọng nói chứa đựng sự hiếu kì:

- Sao bố lại hỏi thế?

Người đàn ông từ tốn đáp:

- Bố chỉ hỏi vậy thôi, con trả lời thử xem nào!

Đôi mắt to nhíu lại, kiên quyết phản đối bằng những cái lắc đầu thật mạnh.

- Không ạ!

Người đàn ông cười hiền, nhẹ nhàng xoa đầu con gái.

- Tốt! Bố biết Tiểu Hạ rất ngoan mà.

Nhưng cô bé ngay lập tức thêm vào phần sau của câu trả lời.

- Con đương nhiên sẽ không phải khóc, bởi vì con sẽ không bao giờ rời xa bố đâu. - Nói rồi, cô còn bặm môi, gật đầu một cái rất chắc chắn, như để tăng thêm tính xác thực bằng hiệu ứng hình ảnh. - Bố đi đâu thì con sẽ theo đấy, làm sao mà không ở bên cạnh nhau được? Con hứa!

Người đàn ông lập tức đưa ngón trỏ lên miệng, ra dấu hiệu "suỵt" rất bí ẩn. Ông cẩn thận nhắc nhở:

- Nghe này Tiểu Hạ, đừng hứa bất kỳ điều gì với bất cứ ai. Nhớ nhé!

Cô bé không hiểu, ngây thơ hỏi lại:

- Tại sao ạ?

- Vì có những lúc con không thể thực hiện được lời hứa của mình, dù con không hề muốn thế.

- Nhưng mà con sẽ đi theo bố thật mà. - Đôi mắt to tròn vẫn chứa đầy những dấu hỏi chấm. - Con không nói đùa đâu.

Người đàn ông dịu giọng, nhẹ nhàng khuyên bảo:

- Nơi mà bố có thể sẽ phải đến, là nơi con chưa được phép đặt chân tới. Tiểu Hạ ngoan, lần này bố không thể dẫn con theo được.

- Đó là nơi nào ạ? - Giọng cô bé chùng xuống, đáy mắt ánh lên sự thất vọng.

Người đàn ông mỉm cười, trả lời với chất giọng ấm áp:

- Là nơi có mẹ con.

Nơi có mẹ?

Ngày trước, mỗi lần cô hỏi, bố đều nói rằng mẹ đã đi đến một nơi rất xa rồi. Nơi đó chỉ tràn ngập những tháng ngày an lành và hạnh phúc. Mẹ đến đó, sẽ không bao giờ phải buồn, không bao giờ phải khóc. Đó là nơi bình yên nhất trên thế gian này.

Đến tận bây giờ, cô mới biết, chốn thần tiên đó hóa ra lại chính là...

- Thiên đường, phải không bố?

Ông mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu:

- Đúng rồi! Tiểu Hạ quả nhiên rất thông minh.

Nếu như những đứa trẻ khác, khi được khen sẽ phổng mũi tự hào và mơ đến viễn cảnh về một nơi chỉ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc thì trí thông minh vượt trội của một cô bé 5 tuổi lại chính là ngoại lệ. Thiên đường, có thể rất đẹp, có thể rất vui. Chỉ có điều, một khi đã đến đó thì sẽ không thể trở về nữa.

Tại sao cô biết ư? Đơn giản vì...

Mẹ chưa một lần trở về đây. Chưa bao giờ!

Bố đi, rồi cũng sẽ như vậy phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net