Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết tiết, cô chủ nhiệm ra ngoài. Thấy mỗi mình Lộ Nhi, cô ngạc nhiên hỏi:

- Lộ Nhi! Vương Vy đâu?

Nghĩ cho cùng, Vương Vy dù sao cũng là bạn của cô. Hơn nữa, hai người còn ở cùng phòng. Cô không thể bán rẻ bạn bè thế được.

- Dạ, em...

- Tôi hỏi lại, Vương Vy đâu? - Chất giọng đanh thép của cô chủ nhiệm càng làm Lộ Nhi thêm hoảng sợ.

- Thực sự, em... em...

- Vương Vy đây ạ.

Đúng lúc Lộ Nhi đang rối trí thì Vương Vy về giải cứu cho cô bạn. Chứ nếu không cứ để như thế này thì chắc Lộ Nhi chết vì sợ mất.

- Em đi đâu vậy? - Cô hỏi.

Thực ra, chẳng qua là vì Lộ Nhi quá sợ. Chứ nếu nghĩ kĩ thì cũng chẳng thiếu lý do để nói. Ví dụ như:

- Em đi vệ sinh ạ.

- Tại sao không xin phép tôi?

- Lúc đó cô đang giảng bài, em không muốn chen ngang vì những chuyện như thế.

Không còn cách nào khác, cô chủ nhiệm đành phải cho qua:

- Được rồi! Lần sau nhớ xin phép đấy.

- Vâng ạ.

Bóng cô chủ nhiệm vừa đi khuất, Vương Vy quay sang hỏi:

- Cậu không sao chứ?

Thở phào nhẹ nhõm, Lộ Nhi cười:

- Ừ, không sao. May mà cậu đến kịp. Mà cậu đi đâu vậy?

- Ngủ. - Vy hờ hững đáp.

Đằng xa, có một người nhìn cô, cười khểnh:

- Ngủ và đi vệ sinh giống nhau sao? Vương Vy, cô thông minh hơn tôi tưởng đấy.

Buổi tối, tại ký túc xá.

Lộ Nhi đang học bài, bất giác quay sang hỏi Vy.

- Tiểu Vương, cậu đang nghĩ gì vậy?

Vy nheo mắt.

- Tiểu Vương?

- Mình rất thích gọi tên đệm của người khác mà. - Lộ Nhi cười. - Cậu cũng có thể gọi mình là Tiểu Lộ.

- Nhưng Vương là...

- Chắc chắn không phải họ của cậu đúng không? - Lộ Nhi khẳng định. Không chờ Vy trả lời, cô nhanh chóng quay vào học tiếp.

Không cần nói, Vương Vy cũng biết Lộ Nhi không phải là người nguy hiểm, không nhất thiết phải liệt vào danh sách cần "đề cao cảnh giác". Cô chỉ hơi nhạy cảm một chút mà thôi. Nhưng bên cạnh đó, lại có một số người rất giỏi che giấu cảm xúc mà Vương Vy nhất định phải hết sức đề phòng.

- Anh là Vương Thiệu Phong? - Giọng cô gái cất lên nhẹ nhàng, trong trẻo kết hợp với vẻ mặt thờ ơ nhưng lông mày vẫn nhướn lên một cách hiếu kỳ.

- Phải! - Cậu ta đáp lại. - Tôi là Vương Thiệu Phong. Thì sao?

- Chẳng  sao cả. Chỉ có điều. - Vy nhếch môi. - Anh muốn kỷ luật tôi?

- Bây giờ thì không. - Thiệu Phong cười khểnh. Một điệu cười quen thuộc.

- Tại sao?

- Vì cô không sợ.

Một chút ngạc nhiên, Vy nhướn mày. Nụ cười mỉa mai ngày càng rõ.

- Anh làm tôi thất vọng đấy.

Thiệu Phong nghiêm mặt lại. Không khí bị sự lạnh lùng bao phủ. Vương Vy ngay lập tức hiểu sự im lặng tỏ vẻ không hiểu của cậu.

- Vậy nếu như tất cả mọi người trong học viện này đều không sợ. - Vy nhìn thẳng vào mắt Phong. - Thì anh sẽ bỏ qua tất cả sao?

- Đương nhiên là không. - Phong dứt khoát. - Cô là ngoại lệ.

Vy nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời tiếp theo.

- Vì cô là người đầu tiên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net