Chap 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn theo ánh mắt Long. Thiệu Phong ngạc nhiên. Là cô ta, người ngồi ngủ ở sân sau hôm đó. Nhưng sao cô ta lại ra nông nỗi này? Cậu bất giác gọi:

- Vương Vy.

- Cậu quen cô ấy à? - Long nheo mắt.

- Một chút. Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Đánh nhau với đàn em của Thụy Dung. - Thiệu Phong sốc tập một. - Khoảng 20 người. - Thiệu Phong sốc tập hai.

- Thế mà... cô ta... vẫn còn sống sao?

- Hay đúng không?

Đình Long cười thích thú. Cậu bước ra ngoài, hòa mình vào nắng. Đã lâu lắm rồi cậu không vui như vậy. Long miết nhẹ chiếc nhẫn trên cổ: "Rất giống em, Tiểu Hạ."

Tan học, không biết được ai báo tin, Lộ Nhi vội chạy xuống phòng y tế thăm Vương Vy. Lúc này, cô cũng vừa mới tỉnh.

- Tiểu Vương, cậu không sao chứ? - Lộ Nhi ập vào.

- Không sao. - Vương Vy giơ cánh tay lên. - Ai băng cho mình vậy?

- Chắc là cô y tế.

Phiền phức!

Từ bé đến giờ, Vy đã đánh nhau khá nhiều, bị thương cũng không ít. Nhưng cô chưa bao giờ băng bó cả. Có hay chăng, thì cũng chỉ là lão quản gia già - người thương cô như con gái - làm việc đó thôi. Ông không bao giờ đồng tình việc Vương Vy đánh nhau, nhưng cũng chẳng đủ sức ngăn cản. Không chỉ vậy, lần nào thua, cô đều khiêu chiến đối thủ một lần nữa, quyết phải thắng bằng được. Lão quản gia chỉ biết nhân lúc cô ngủ, lén băng bó cho cô, rồi tháo ra trước khi cô tỉnh dậy. Vy không bao giờ tỏ ra đau đớn, nhưng hơn ai hết, lão thừa biết cô đã cố gắng đến mức nào. Bởi vì mỗi lần lặng thầm băng bó, lão đều thấy cô khóc trong giấc mơ, và gọi tên người cha đã quá cố của mình. Đương nhiên, những lần như vậy, Vy đều biết việc làm thầm lặng ấy, vì những vết thương chưa bao giờ để lại sẹo.

- À, Tiểu Vương này. - Lộ Nhi vui mừng. - Thụy Dung bị đuổi học rồi.

- Nhạt nhẽo. - Vương Vy buông một câu chán nản. Cứ tưởng ở trong trường này sẽ có một điều gì đó giúp cô cảm thấy thú vị. Nhưng nó đã không cánh mà bay mất rồi. - Chúng ta về thôi.

Khi hai người vừa ra đến cửa thì thấy trên chiếc bàn bên cạnh, một túi thuốc đã được gói cẩn thận kèm theo lời nhắn: "Nhớ uống thuốc đầy đủ. Trong này có cả chỉ dẫn và bông băng cứu thương dùng để thay cho lần sau đấy."

- Ai mà tỉ mỉ thế nhỉ? - Lộ Nhi vừa nói vừa định cầm túi thuốc lên thì bị Vương Vy ngăn lại:

- Không cần đâu.

- Sao thế? - Lộ Nhi ngạc nhiên. - Chắc là cô y tế đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu mà.

-  Không phải là cô ấy. - Tiểu Vy khẳng định rồi kéo Lộ Nhi ra ngoài. Dù rất thắc mắc nhưng Tiểu Lộ cũng không dám hỏi lý do vì gương mặt Vương Vy bây giờ hiện đang rất nghiêm trọng.

Quả thật, chữ viết đó đã được bóp méo rất tài tình để tạo sự khác biệt lớn so với bản gốc nhưng con mắt tinh tường của cô đã nhìn thấu tất cả.

Đó là chữ con trai.

Ngay từ nhỏ, Vương Vy đã rất nổi tiếng với biệt tài giả mạo chữ kí. Nhờ đó, cô đã làm một số việc "hơi hơi" bất chính (đương nhiên là không liên quan đến pháp luật) để truy tìm tung tích kẻ thù. Qua chữ viết, cô có thể đoán được giới tính và tính cách của khổ chủ. Nhưng lần này là trường hợp hy hữu, Vy chỉ có thể làm được điều thứ nhất mà thôi. Cô cảm thấy thất vọng về bản thân.

Nhưng Vy cũng biết, cô sẽ phải đối mặt với một kẻ vô cùng bí hiểm.

Rốt cuộc, hắn là ai? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net