Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Vy mệt mỏi ngồi dựa vào khuôn viên bao quanh gốc cây. Thảm cỏ ở bên dưới rất sạch (nói thẳng ra thì chỗ nào trong trường này mà chả sạch) nên không cần phải câu nệ tiểu tiết. Cô thở khó nhọc:

- Đau quá!

- Không sao chứ? Bị thương à? - Đình Long bước đến, ngồi cạnh cô.

- Không liên quan đến anh. - Vy lạnh lùng.

- Tôi là người của hội học sinh. Về cơ bản, trách nhiệm của tôi là phải quan tâm đến các học viên trong trường. Cô không ngoại lệ.

Tiểu Vy thật sự không muốn cãi nhau lúc này, cô đã mất khá nhiều sức cho cuộc chiến vừa rồi. Vy cắn chặt môi, cố nén nỗi đau lại, khắp người đầy thương tích. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Tiếc là, Đình Long cũng chẳng phải tầm thường. Anh đã nhanh chóng nhìn ra vết thương trên tay cô.

- Tiểu Vương, tay cô chảy máu kìa, sao không băng lại đi? - Nghĩ một lúc, cậu nói tiếp. - Nhưng sao có thể chảy máu được nhỉ?

- Đừng có lải nhải Tiểu Vương nữa. - Vy mệt mỏi, tên này cứ như là bản sao của Lộ Nhi vậy. Phiền quá!

Nhưng cũng không thể trách Đình Long được, đây là cái tên duy nhất mà cậu được nghe. Không gọi thế thì gọi thế nào? Cậu nhăn mặt:

- Đấy không phải tên cô à?

- Vương Vy. - Cô nói khó nhọc.

- Hả? - Mặt Đình Long vẫn nghệt ra chưa hiểu gì. Thật ra là cậu chẳng nghe thấy gì vì cô nói bé quá.

Vy tức! Đã không nói được mà còn cứ thích hỏi nhiều. Cô gắt:

- Tên tôi là Vương Vy!

- À! - Đến bây giờ thi dù có muốn cậu cũng không thể không nghe thấy được. Như chợt nhớ ra vấn đề, Đình Long hỏi lại:

- Nhưng sao tay cô lại chảy máu?

- Bọn bì ổi. - Vy nói khó nhọc. - Bọn chúng có dao.

Đã đánh hội đồng, đánh lén, lại còn mang dao. Đình Long bắt đầu tức giận. Thụy Dụng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu rồi. Ngay lập tức, cậu rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm số và gọi. Vừa thấy đầu dây bên kia bắt máy, Đình Long nói ngay:

- Thiệu Phong à? Lần này không nhịn tiếp được rồi. Đuổi học Thụy Dung ngay. - Vừa thấy Thiệu Phong "Ừ" một tiếng, Đình Long nhanh chóng cúp máy.

Rồi cậu có chút lo lắng, quay sang Vy:

- Này, Vương Vy. Cùng tôi đến phòng y tế đi.

- Không! Kệ tôi. - Vy khùng lên.

- Tôi không đùa đâu. Một là phòng y tế, hai là bệnh viện. Cô chọn cái nào?

- Tôi không đi đâu cả. - Vy vẫn cố chấp.

- Cô điên à? Cứ thế này cô sẽ chết vì mất máu đấy. Đi theo tôi.

Nhưng Vy không trả lời. Cô đã ngất.

- Vương Vy! Vương Vy! - Đình Long hơi hoảng hốt. - Cô ta chắc không phải là...chết rồi đấy chứ???

Cậu vội vàng bế cô chạy đến phòng y tế. Sau nửa tiếng sơ cứu, cô y tế nói với Đình Long:

- Em đừng lo, cô bé không sao đâu. Chỉ bị ngất vì mất sức thôi. Cô đã tiêm một mũi kháng sinh rồi. Đây là đơn thuốc. Nhớ uống đầy đủ theo chỉ định đấy. Và phải coi chừng cái tay.

- Vâng ạ! - Long đáp.

Cậu chưa bao giờ lo lắng cho ai như thế. Phải! Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày cô bé ấy ra đi.

Tại sao vậy? Phải chăng vì Vương Vy cũng giống như người con gái đó. Ngang ngược, bướng bỉnh, cứng đầu nhưng cũng rất ấm áp.

Chỉ có điều, Vương Vy... lạnh lẽo quá.

Thiệu Phong đẩy cửa bước vào. Cậu nghiêm mặt hỏi Đình Long:

- Chuyện gì vậy? Sao phải đuổi học Thụy Dung gấp thế?

- Cô ta có chịu đi không?

Thiệu Phong thở dài:

- Có. Sau khi tặng tôi một biển nước mắt.

- Haha. - Đình Long cười nhẹ. - Thế là tốt.

- Nhưng lý do là gì?

Đình Long hất mặt lên giường:

- Là cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net