17, Quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nay đã là 31/12/2021 rồi nhỉ, ngày cuối cùng của năm 2021 rồi, nhanh nhỉ mai đã là tết dương rồi. Liệu rằng trong năm nay các bạn đã làm được những gì? Bỏ qua những gì? Hay chưa thể thực hiện được kế hoạch nào không? Cơ mà đó không phải việc của tôi nên... tôi không quan tâm lắm và tôi nghĩ các bạn nên lập một cái gọi là to do list hoặc kế hoạch cụ thể ra để giải quyết.Oke nói chuyện phiếm vậy thôi, nay tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhé. Cùng chill với Nhymm nào!Lại một mùa đông nữa tràn về, kể từ khi chúng tôi xa nhau đến giờ cũng đã được 8 năm. 8 năm cho một cuộc tình chẳng có hồi kết, nghĩ lại tôi cảm thấy bất lực. Cũng đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc kể từ lần cuối tôi gặp anh. Nghe nói, năm ngoái anh mới lấy vợ (đấy là hàng xóm đồn thế), tôi nghe vậy thở dài, chẳng phải buồn, cũng chẳng phải khó chịu, nó chỉ là một cảm giác lạ lẫm, từng chút từng chút len lỏi vào tâm hồn tôi. Sau đó, cả đêm mất ngủ. Thật ra, tôi vẫn còn yêu anh không kể xiết. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe từ ngày chúng tôi quen nhau. Đó là vào mùa đông như mọi năm, tôi xuống đường dạo chơi, đi mua chút đồ cho bản thân để mặc (đừng để thời tiết đánh lừa rằng mình không có người yêu nên lạnh nghen ^^). Trời tối sầm, rét run, tôi chọn cửa hàng thân thuộc để ngồi và thưởng thức chút café cho ấm người. Đẩy nhẹ cửa bước vào, chọn chỗ ngồi như mọi hôm, nghe giai điệu quen thuộc, phục vụ quen tôi đến nỗi, giờ chẳng cần hỏi cũng biết tôi muốn uống gì luôn rồi haha.Ai mà ngờ được hôm đó xui rủi thế nào, thay vì tập trung đọc sách như mọi hôm, kể từ tiếng chuông cửa đầu tiên khi anh bước vào, tôi liền bị thu hút bởi vẻ ngoài điển trai của anh ấy (tự dung ngồi viết mà đầu vang lên giai điệu: Ánh mắt ta chạm nhau, chỉ muốn nói cho anh một câu...). Anh ấy ngồi đối diện tôi, khuôn mặt góc cạnh, bờ môi mỏng mà dày, mái tóc bồng bềnh, phong cách ăn mặc sang chảnh đúng chuẩn Tây Âu (ume luôn á). Chẳng biết do nhìn lâu hay là sao mà ảnh quay ra nhìn tôi rồi mỉm cười (ặc ặc) có khác gì truyện ngôn tình đâu cơ chứ. Tôi ngại ngùng quay đi, cố gắng tập trung đọc sách nhưng hình ảnh của anh cứ bay trong đầu tôi, một chữ cũng không lọt vào, mơ mơ hồ hồ. Mấy ngày liền như thế tôi đến quán vào tất cả các ngày, ngồi lì từ sáng đến tối và biết được giờ giấc cũng như thứ anh ấy hay uống rồi. Anh ấy thường xuất hiện vào tầm 7-9h tối không sai một khắc, anh ấy thích uống cappuchino, còn tôi thích café cơ haha. Thế là từ hôm đó cứ 7-9h tôi lại ra đó ngồi, vừa làm việc vừa ngắm anh, cả quán chỉ có hai chúng tôi, cứ như thế giới riêng thôi vậy. Dần dà, một hôm anh nhân viên mang thêm cho tôi miếng bánh chocolate, tôi mới hỏi:- Nay quán có chương trình tặng miễn phí hả?- Dạ không chị, cái anh đằng trong góc mời chị đó ạ.- Chị cảm ơn.Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Anh ấy mời tôi á??? Ủa thân quen gì mà mời... hay bửa giờ mình để ý ổng nên ổng mời để đuổi mình đi :_)Bận suy nghĩ vẩn vơ, tôi chẳng để ý anh ấy đã ngồi xuống bên cạnh tôi từ lúc nào.- Này, nãy giờ em có nghe thấy anh nói gì không?- D...Dạ hơ em xin lỗi, em mải nghĩ quá...- Không sao. Em hay đến đây nhỉ?- À dạ. Anh cũng vậy mà. Hì, anh hay uống cappuchino nhỉ?- Ừm, anh thích vị này. - Dạ, à mà anh tên gì nhỉ?- Anh tên Minh- Ồ Hôm đó, chúng tôi hàn huyên đến tận khi cửa hàng đóng cửa, kì diệu nhỉ? Không ngờ anh ấy lại chủ động trước, kể ra giáng sinh cũng tuyệt đó chứ .Từ buổi tối đó, chúng tôi thường xuyên đi chơi với nhau, gặp gỡ nhau rồi đi ăn check-in các thứ. Bạn bè nhắn tin trêu là "Ghệ mày hả, kinh kiếm được anh ngon zai ghê ta. Bạn mình là nhất rồi, bạn thì kinh rồi. Bạn là số hai không ai số một. Haha".Cho đến một hôm, bữa mai là tết dương đó, tôi với hắn đi sắm đồ tết chung, chọn quần áo cho nhau, trùi ui hắn mặc cái gì cũng đẹp mê lắm lun ý. Cuối cùng là lại thành chọn đồ đôi, xong lại check-in, ổng thì ổng chụp đẹp lắm luôn mà đến tôi chụp cho ổng thì :_).Ra đến giữa đường hồ gươm, tết có khác, hết lồng đèn ngôi sao, bong bóng bay ngập trời, trẻ em nô đùa, rồi ông bà già tập thể dục, chơi cờ trông yên bình đến lạ. Tôi mải ngắm, anh ấy gọi:- Huyền ơi.Tôi bất giác quay lại, cả dòng người nhìn tôi. Từ khi nào mà anh ấy đã quỳ gối xuống, trên tay cầm một bó hoa và một hộp nhẫn màu xanh ngọc.Tôi ứa nước mắt, vui vẻ, bất ngờ, hạnh phúc, mọi cảm xúc hỗn độn trào lên. Dạ dày tôi quặn thắt liên tục, liệu tôi nên đồng ý hay từ chối đây?Từ các cặp đôi cho đến các bô lão đều hô đồng ý đi đồng ý đi. Tôi xúc động, nhưng anh ấy chưa nói lời nào thì đồng ý cái gì?Tôi nhìn chằm chằm hắn. Anh ấy dứt khoát nói:- Anh không biết liệu em có chấp nhận lời tỏ tình này hay không. Nhưng mà hãy để anh nói em nghe. Anh muốn mùa đông năm nay, chúng ta không ai cô đơn khi đêm về, không muốn em lạnh khi trời nổi gió, không muốn thấy em ốm mà không ai chăm. Chúng ta chơi với nhau lâu rồi, coi như đây là thời gian anh tìm hiểu em. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy em, em chính là cô gái đặc biệt trong mắt anh rồi.Vừa nói, không nghỉ chút nào, hắn nói xong liền thở hổn hển, hết hơi ý mà. Tôi có chút xúc động, đứng yên một lát, tôi bước đến nhưng quay mặt đi. Sau đó liền quay lại, khoảnh khắc đó tôi cười rất tươi, ánh nắng chiếu vào làm mặt tôi càng rạng rỡ:- Em không biết sau này chúng ta thế nào, cũng không biết liệu anh và em sẽ đi được bao lâu. Vì vậy em đồng ý ^^.Chúng tôi ôm chầm lấy nhau trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Liêm sỉ gì tầm này nữa, haha.Sau đó tôi chuyển luôn về ở với hắn. Được mấy năm, chúng tôi nhìn nhau quen rồi, chẳng còn cảm giác mới lạ nữa. Nhiều khi mệt chẳng nói câu nào, mỗi người một việc. Càng ngày càng nhạt, chúng tôi cãi nhau cũng nhiều, chia tay, rơi nước mắt, đau khổ cũng đủ cả. Ngày tôi nhận giấy du học, anh ấy đột nhiên là tôi muốn khựng lại, anh ấy hôn tôi như chưa bao giờ được hôn, nụ hôn ngọt ngào nhưng muôn phần đắng cay vì chúng tôi xa nhau, anh khóc, anh xin lỗi vì thời gian qua làm tôi buồn. Hình như anh định níu tôi lại nhưng anh cười, chỉ chúc tôi học tốt, vui vẻ, gặp nhiều bạn mới rồi quay về. Dáng vẻ trầm uất, lẻ loi rơi xa, nhưng tôi nhất quyết đi.Môi trường mới rồi nhiều thứ khiến tôi bận rộn và không nhớ tới anh nữa. Nhớ mấy hôm đầu, hết khóc rồi dằn vặt, bảo anh đừng đợi tôi, sau đó cả hai im lặng. Tôi quên luôn anh rồi.......Ai mà ngờ được, buổi sáng hôm đó tôi đi mua café, tự dung tôi thấy bóng dáng quen thuộc đến lạ. Tôi chạy đến... Ôi trời đất ơi quỷ thần ơi, là ảnh. Bình tĩnh, bình tĩnh, anh ấy có vợ và con rồi. Tôi chuồn lẹ. Nhưng chưa ra tới cửa, ảnh đứng sau tôi lúc nào thì thầm nói:- 3 năm rồi, anh đều ngồi ở đây chờ em, em cứ thế mà bỏ anh đi saoTôi liền giả bộ không quen biết, ngây ngốc hỏi:- Ủa anh là ai?- Em còn tính giả vờ?- ... Anh có vợ rồi chờ làm gì?- Hả? Ai bảo em vậy, đồn gì ác thế?- ...Tầm này đi làm chi nữa, ở nhà. Queo và sau bao năm gặp lại, chúng tôi lại thức cùng nhau, ân ân ái ái như thủa ban đầu.......Nói chung là khi tôi đang viết những dòng này, hắn ngồi ôm tôi như con mèo, nũng nịu nằm trên đùi, tôi nhâm nhi tách café ưa thích, hihi, chúng tôi quyết định không sinh con vì tôi biết tôi chưa đủ khả năng làm mẹ, lo toan hay chìm đắm trong gia đình. Chúng tôi định sẽ đi khắp thế giới, vài tháng đi lần. Cuộc sống mà, một lần tới nhân gian nhất định sẽ không để cuộc sống trở nên tẻ nhạt ^^.P/s: Năm mới đến rồi, những chuyện cũ trong năm chúng ta hãy bỏ qua và đón chào một năm mới đầy vui vẻ bạn nhé. Chúc bạn trước màn hình hãy luôn sống hết mình, xinh đẹp hơn, không đơn côi nữa nà. Những điều may mắn sẽ luôn ở bên bạn. Ước gì được nấy nha. Nay kết HE đó hic không có SE đou. Vui vẻ nha mí bồ.Bản quyền thuộc sở hữu của tác giả Âu Dương Lâm Tịch (Nhymm) vui lòng reup ghi nguồn.Reup không lợi nhuận nhé các bạn.

Aiza, tôi thường đăng truyện trên facebook đầu tiên nên nếu muốn đọc các bạn có thể add tôi, mà vì tôi không hay add người lạ nên nếu là fan của tui thì hãy nhắn tin cho tui hoặc cmt dưới một bài viết để tôi acp nhé ^^.

https://www.facebook.com/lamtich.auduong/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net