3, Khoảng trống trong tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đời này yêu anh không hối tiếc. Chỉ hối tiếc rằng... em đã không gặp được anh sớm hơn. Vì yêu anh nên em sẽ ra đi, vì yêu anh nên em sẽ hy sinh. Em vẫn yêu anh nhiều lắm nhưng cho em xin lỗi... Cái khoảng trống người đến trước để lại cho anh quá lớn khiến em không thể lấp đầy. Luôn có một bức tường vô hình khiến em thấy xa cách anh. Tưởng chừng như gần nhau lắm nhưng khoảng cách thì xa vời vợi. Luôn có một cái gì đó khiến anh hờ hững và lạnh nhạt. Nhiều đêm, em thấy anh phả từng làn khói trắng, đứng trên ban công nhìn ra dòng người tấp nập, vội vã, bon chen mà nước mắt anh cứ chảy dài. Lúc đó, em biết anh đang nghĩ về chị ấy. Em thấy đau và thương thay cho anh, nhìn anh như thế mà tim em như bị bóp nghẹn, không thể làm gì được để giúp anh,... em cảm thấy mình thật vô dụng!

Em không cần biết là người ta cần phải có bao nhiêu thời gian để quên đi một người nữa. Chỉ biết là... có lẽ anh sẽ cần rất lâu để quên đi... chị ấy. Đừng níu giữ em lại khi trái tim vụn vỡ chưa lành. Bởi cho đến cuối cùng, người nhận về đau đớn lại là em và anh thôi. 'Người đến sau đôi khi chỉ là nhất thời theo cảm xúc, mặc nỗi đau phá nát cả bầu trời...'*

Em mong rằng, sau khi em đi, sẽ có một người tốt hơn em. Một người khiến anh vững lòng, người sẽ lấp đầy khoảng trống đó... Và cũng là người đi cùng anh đến cuối đời!

Cho em xin lỗi! Âu cũng là do ý trời, duyên tơ đã đứt, em sẽ không giữ anh nữa. Em biết là đau khổ đó, mệt mỏi đó. Nhưng gì thì gì, thời gian sẽ giúp anh hay em làm mờ vết thương thôi ~

Thà để nhau đau một lần...

...Chứ đừng để nhau đau đớn...

Một đời...~

*: Màu nước mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net