Chương 14: Cậu đi ngủ sô pha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm ăn đến một nửa, Mục Nhiên đột nhiên nhớ rõ đến một việc, vì vậy thật chờ mong nhìn Lương Viễn Triết.

"Cậu có muốn ăn sườn lợn không?"

"Tôi không ăn, cậu muốn ăn hả? Tôi đi mua nhé." Lương Viễn Triết buông đôi đũa.

"Không phải không phải." Mục Nhiên nhanh chóng giữ chặt hắn. "Vậy cậu muốn ăn cái gì, tôi giúp cậu mua."

"Tôi cái gì cũng không muốn ăn." Lương Viễn Triết buồn bực, sao lại đột nhiên nhiệt tình như vậy.

"Vậy cậu muốn uống gì hay không?" Mục Nhiên chưa từ bỏ ý định, liều mạng lấy lòng chàng.

"A." Lương Viễn Triết nhìn ra manh mối, nhíu mày ngồi xuống ghế. "Có chuyện gì phải không?"

Hả? Dễ dàng bị nhìn ra như vậy? Tiểu Mục Nhiên xấu hổ, vươn tay che mặt.

"Đứa ngốc này." Lương Viễn Triết bật cười, xoa bóp mũi cậu. "Nói đi."

"Ừ, ôn uống i ại ể ục." Mục Nhiên miệng hàm hàm hồ hồ.

"Cái gì?" Lương Viễn Triết hoàn toàn không nghe ra.

"..." Mục Nhiên thực hoài nghi nhìn hắn. "Thật sự không có nghe ra?"

"Cậu nói thành như vậy, có thể nghe ra được mới là lạ." Lương Viễn Triết vô lực. "Nói chuyện đàng hoàng."

"Chính là, chính là, tôi không muốn thi lại môn thể dục!" Mục bảo bảo lần đầu tiên trong đời vô cùng xấu hổ, cả cổ lẫn khuôn mặt đều đỏ bừng. "Tôi lần trước chạy 3000m không đạt tiêu chuẩn, ngày mai phải thi lại."

"Ặc, vì cái này sao?" Lương Viễn Triết dở khóc dở cười. "Chân cậu còn đang bị thương mà, làm sao tôi có thể cho cậu chạy được."

"Nhưng nếu ngày mai không thi lại, học kỳ sau phải tham gia giáo dục thể chất chạy 3000m trong bốn tuần." Mục Nhiên bi phẫn. "Tôi không muốn tham gia."

"Vậy cậu muốn thế nào?" Lương Viễn Triết hỏi cậu.

"À, ông thầy kia bình thường không để ý chuyện thị lại, đều uỷ thác cho uỷ viên thể dục sắp xếp."

"Sau đó thì sao?"

"Thì là, cậu chính là uỷ viên thể dục."

"Ừ."

"Nghe nói ngày mai toàn khối có hơn ba mươi người thi lại!"

"Đúng vậy." Lương Viễn Triết buồn cười, vật nhỏ này, đã hỏi thăm rõ ràng vậy rồi.

"Vậy, tôi trộn lẫn trong đó, cậu giúp tôi, giúp tôi viết đã đạt tiêu chuẩn, được chứ??" Mục Nhiên hắc hắc cười, ánh mắt sáng long lanh nhìn hắn.

"Không được." Lương thiếu gia một ngụm cự tuyệt.

"!!!"

Bong bóng thổi lên hồi lâu bị một kim chọc phá, Mục Nhiên thực sinh khí, cúi đầu há to mồm ăn cơm cho hả giận.

"Bảo bối nhi, nguội rồi, đừng ăn nữa." Lương Viễn Triết ngăn cậu lại.

"Tôi cứ ăn!" Mục Nhiên lau lau cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy. "Tôi ngày mai còn phải chạy 3000m, phải ăn no một chút!"

"Không được đi." Lương Viễn Triết trầm mặt xuống. "Chân còn chưa khỏi, cậu sao có thể chạy được."

Mục Nhiên tức giận. "Nhưng cậu lại không giúp tôi!"

"Tôi nói không cho cậu chạy, lại chưa nói không cho cậu thông qua mà." Lương Viễn Triết trong lòng buồn cười.

"Có nghĩa là gì?" Tinh thần Mục Nhiên rung lên, có thể đạt tiêu chuẩn sao?

"Buổi tối ngoan một chút, tôi cho cậu đạt tiêu chuẩn." Lương thiếu gia đùa giỡn lưu manh.

Mặt Mục Nhiên nháy mắt như thiêu như đốt...

Lương Viễn Triết nghiêng đầu qua, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ vài câu.

Đầu Mục Nhiên bắt đầu bốc khói.

"Cho cậu một phút suy nghĩ." Lương Viễn Triết tựa lưng vào ghế ngồi, ung dung nhìn cậu.

"Không dùng điều kiện khác được sao?" Mục Nhiên thực gian nan mở miệng.

"Có thể a." Lương Viễn Triết thực sảng khoái.

Mắt Mục Nhiên sáng lên.

"Cho tôi làm xong toàn bộ."

Ánh mắt sáng lên lại nhanh chóng tối thui.

Bởi vì 3000m quá mức kinh khủng, cho nên dù không muốn, Mục bảo bảo vẫn là nước mất chủ quyền, cùng người nào đó ký hiệp ước không bình đẳng.

"Ngoan." Lương thiếu gia thực vừa lòng.

Mặt Mục Nhiên huyết lệ, đồ tư bản!

Ban đêm, Mục Nhiên ở thư phòng xem xong môn toán rồi môn lý, xem xong môn lý rồi môn Anh, xem đến 12h còn chưa chịu nghỉ ngơi, cuối cùng bị Lương Viễn Triết mạnh mẽ ôm đến phòng tắm.

"Tôi không cần!" Mục Nhiên bi phẫn giãy dụa.

"Ban ngày là chính miệng cậu đáp ứng." Lương Viễn Triết đè cậu lên tường. "Cho cậu một cơ hội nghĩ lại, cùng tôi tắm rửa hoặc là kỳ sau bốn tuần chạy 3000m, muốn cái nào?

"..." Mục Nhiên gần khóc, cái nào cũng khủng bố hết.

Thừa dịp cậu do dự, Lương thiếu gia cúi đầu hết hôn lại cắn, trong tay cũng không nhàn rỗi, thuần thục lột sạch người.

"Tôi chạy 3000m!" Mục Nhiên rốt cuộc từ trong nức nở mà lựa chọn.

"Không còn kịp rồi." Lương Viễn Triết cởi áo của mình, lộ ra cơ thể xinh đẹp.

Trong phòng tắm hơi nước bốc lên cao, Mục Nhiên bị hắn đặt ở trong bồn tắm không động đậy được, lại khẩn trương, vì thế dùng sức đẩy hắn.

"Ngoan, không sợ." Lương Viễn Triết ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, hơi thở nóng ẩm bên gáy, khiến trong lòng cậu run rẩy chấn động, thân thể trắng nõn trong nháy mắt cũng hồng hồng.


Quả thực là đòi mạng... Lý trí Lương Viễn Triết nháy mắt biến mất, ôm người đè cậu xuống.

Một màn tắm rửa này thật thảm thiết, Mục Nhiên vẫn muốn chạy, Lương thiếu gia lúc mới bắt đầu còn kiên nhẫn dụ dỗ, sau khi bị từ chối, chỉ đơn giản là tháo thắt lưng, trói tay cậu lại ở phía sau.

"Buông!" Mục Nhiên sợ tới mức hét lên.

Không để ý người trong lòng giãy dụa, Lương Viễn Triết cúi đầu hôn nước mắt của cậu, sau đó một đường uốn lượn xuống, ở trên thân thể trắng nõn kia, lưu lại dấu vết màu đỏ chỉ thuộc về mình.

Thân thể ngây ngô không chống cự được sự vỗ về chơi đùa, Mục Nhiên muốn cong hai chân lại, lại bị hắn cầm trụ hai cổ chân, mạnh mẽ mở ra hai bên, rồi một giây sau đó, địa phương yếu ớt nhất đã bị ấm áp bao trùm.

Toàn thân nháy mắt như bị rút đi khí lực, Mục Nhiên không nhịn được lắc đầu, muốn đem tiếng rên rỉ nuốt vào bụng, lại vẫn vào thời khắc lên đỉnh, vô thức kêu thành tiếng.

Nhìn bộ dáng động tình của cậu, cổ họng Lương Viễn Triết khô khốc, miễn cưỡng giúp cậu lau khô tóc, trực tiếp ôm về phòng ngủ.

Tay thả dọc từ thắt lưng xuống phía dưới, còn chưa đến điểm đó, Mục Nhiên cũng đã bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

"Nhiên Nhiên..." Lương Viễn Triết có ý trấn an cậu.

"Tôi không muốn làm, tôi xin cậu đừng làm..." Nước mắt Mục Nhiên không ngừng rơi, sợ hãi khẩn trương cùng uỷ khuất, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn.

Nhìn đôi môi tái nhợt của cậu, Lương Viễn Triết thở dài thật sâu, lấy bôi trơn từ trong ngăn kéo.

Mục Nhiên khóc đến thở không nổi, đột nhiên liền cảm giác được hai chân mình bị khép lại cùng nhau, sau đó một vật thể nóng bỏng liền chen vào...

Sau khi ý thức được đó là cái gì, thân thể Mục Nhiên cứng đờ, một chút cũng không dám động.

Lương Viễn Triết nhẹ nhàng hôn nước mắt cậu, sau đó động tác nhanh hơn, cuối cùng trong một cú đẩy mạnh mẽ, rốt cuộc ở giữa hai chân non mịn, phóng xuất dục vọng tích góp từng tí một.

Trên giường sớm bừa bãi một mảnh, Lương Viễn Triết dùng chăn bao lấy Mục Nhiên đặt ở sô pha, sau khi dọn sạch giường mới đến ôm cậu. Mục Nhiên lại hoảng sợ run rẩy lên.

"Bảo bối?" Nhìn đôi mắt không có tiêu cự của cậu, Lương Viễn Triết trong lòng hoảng hốt, thử chạm vào cậu.

Mục Nhiên không có phản ứng gì, tuỳ ý để hắn ôm mình đến giường, trên mặt vẫn không có tí huyết sắc nào như cũ.

Lương Viễn Triết tự biết mình đuối lý, thật cẩn thận giúp cậu mặc áo ngủ, kéo cánh tay ra mới phát hiện trên thắt lưng có chút thô ráp, tay Mục Nhiên bị cột đến đỏ bừng, có nơi còn bị chợt da, vì vậy vừa ảo não lại đau lòng tìm thuốc xoa cho cậu, vừa vụng về dùng băng gạc bao lấy, vừa ôm Nhiên Nhiên nói thật xin lỗi.

Nghe giọng nói quen thuộc lại dịu dàng, Mục Nhiên rốt cục hoàn hồn, nước mắt lã chã rơi xuống, cúi đầu hung hăng cắn bờ vai của hắn.

Lương Viễn Triết cau mày không nhúc nhích, cuối cùng thật sự nhịn không được mới kêu lên.

Trong miệng Mục Nhiên có mùi máu tươi, sau khi thả ra, trên vai Lương Viễn Triết xuất hiện dấu răng nhỏ nhỏ, còn bị chảy máy.

"Thở không được?" Lương Viễn Triết thật cẩn thận nhìn hắn.

"Cậu lưu manh!" Mục bảo bảo chỉ nói tục được có hạn, phương thức trừng phạt có thể nghĩ ra được cũng rất ít. "Cậu đi ngủ sô pha... Không đúng, ngủ phòng bếp!"

"Được được được!" Lương Viễn Triết ôm cậu. "Chỉ cần cậu không giận, cái gì đều được."

"Còn nữa, không được nói chuyện này ra ngoài!"

Lương Viễn Triết dở khóc dở cười. "Loại chuyện này tôi làm sao nói cho người khác được? Cũng không phải biến thái mà."

"Cậu chính là biến thái!" Mục Nhiên dùng gối đập hắn. "Cậu cũng không được nhớ rõ!"

"Được được, đã quên đã quên, quên sạch rồi." Lương Viễn Triết thực không tiết tháo, vừa xin lỗi vừa dỗ dành nửa ngày, cho đến khi nhìn cậu nằm trong ổ chăn, mới ôm gối đầu rời khỏi phòng ngủ.

Mục Nhiên trong bóng đêm ôm gấu bông, khuôn mặt nóng bỏng, cổ cũng nóng bỏng, cho đến tận nửa đêm mới ngủ được. Sau khi ngủ lại mơ thấy mình đang ôm Lương Viễn Triết, vì thế ngày hôm sau khi Lương thiếu gia đẩy cửa vào, liền thấy gấu bông đang bị Mục Nhiên dẫm nát dưới chân, nhìn qua thật đáng thương.

"Nhiên Nhiên." Lương Viễn Triết gọi cậu.

Mục Nhiên lùi đầu vào chăn - còn đang tức giận.

"Bị muộn rồi." Lương Viễn Triết nhẹ tay nhẹ chân, chỉnh đồng hồ báo thức đầu giường nhanh hơn 20 phút.

Một bàn tay nhỏ bé vươn ra từ chăn, cầm lấy đồng hồ báo thức dạ quang rồi chui vào lại trong chăn.

Nửa phút sau, Mục Nhiên rốt cuộc chui từ trong chăn ra, tóc lộn xộn như cái tổ, lộ ra cái cổ cũng đầy dấu hôn.

Lương Viễn Triết thực gian nan nuốt nước miếng.

Mục Nhiên đẩy hắn ra, tự mình đi toilet rửa mặt, khi tắm thấy người đầy dấu hôn, càng thêm thở phì phò.

" "Bảo bối nhi, tôi đã ngủ trong phòng bếp, cậu cũng đừng tức giận được không?" Lương Viễn Triết khi nói chuyện tư thế có điểm quái dị.

Mục Nhiên cau mày đánh giá hắn, "Cậu làm sao vậy?"

"Bị sái cổ." Lương Viễn Triết cổ cứng ngắc.

"Xứng đáng." Mục Nhiên than thở.

Bữa sáng trên bàn ăn thơm ngào ngạt, Lương Viễn Triết rướn cổ đem bánh quẩy và sữa đậu nành cho cậu, không nghĩ động một cái lại đau đến nhe răng nhếch miệng.

Mục Nhiên nhận mệnh thở dài, đứng lên giúp hắn niết cổ.

Rõ ràng nên tức giận nha, chính mình thật sự là không có tiền đồ!

Lần đầu tiên trong đời được người khác mát xa, tay nghề của Mục Nhiên rất kỳ lạ, nơi cần nhẹ không nhẹ, nơi cần nặng không nặng. Lương thiếu gia liên tục hít khí lạnh, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.

Đây rõ ràng là đang trút giận mà.

Mục Nhiên hoàn toàn không có cảm giác đang làm bậy, lung tung nhéo nhéo một lúc lâu rồi buông tay, hỏi có đỡ hơn không?

"Đương nhiên." Lương Viễn Triết đau đến mức trước mắt đều biến thành màu đen, lại vẫn nhân cơ hội ôm cậu một cái. "Đừng tức giận nha? Nếu không nhéo vài cái nữa cho hết giận?"

"Được quá nhỉ?" Mục Nhiên lườm hắn một cái, khóe miệng lại nhịn không được mà hơi cong cong.

Nhìn miệng cười ấm áp kia, Lương Viễn Triết nhẹ nhàng thở ra, nhân cơ hội cúi đầu hôn hôn cậu. "Tôi thật sự biết lỗi rồi, tha thứ tôi lần này đi, được không?"

"Lần sau không được như thế nữa." Mục Nhiên nắm mũi hắn.

"... Vậy sau khi chúng ta kết hôn thì làm sao bây giờ?" Lương thiếu gia suy xét rất xa.

"Cậu câm miệng!!" Mục Nhiên hò hét.

Lương Viễn Triết thở dài.

Dù sao sớm hay muộn thì cũng phải gả cho tôi, bị ăn sớm một ngày thì có sao đâu chứ!

Làm sao lại khó khăn như vậy chứ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net