Chương 36: Trượt cỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, mới sáng sớm hai người đã bị morning call ở khách sạn đánh thức, Mục Nhiên rối rắm bắt lấy góc chăn, mắt buồn ngủ mông lung nhìn Lương Viễn Triết.

Hoàn toàn không tỉnh ngủ...

"Nếu không chúng ta đừng đi nữa?" Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu. "Em cứ ngủ đi."

"... Nhưng em muốn lên núi." Mục Nhiên do dự.

"Vậy rời giường thôi." Lương Viễn Triết kéo cậu ra khỏi chăn. "Nếu không sẽ trễ mất."

Mục Nhiên thu người thành một đoàn nho nhỏ, vừa vặn để Lương Viễn Triết có thể ôm cả người cậu vào trong ngực, cảm thấy rất thoải mái, vì vậy cũng không chịu mở mắt tỉnh.

Lương Viễn Triết bật cười, trực tiếp ôm cậu đi rửa mặt. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Mục Nhiên rốt cục tỉnh táo hơn, vì thế vui sướng hài lòng thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.

"Bảo bối, chờ anh với." Lương Viễn Triết một bên đánh răng một bên kêu.

"Anh chậm quá nha." Mục Nhiên thầm oán.

Lương Viễn Triết muốn phun ngụm máu tươi vào trong bồn, vừa rồi cũng không biết ai là heo con, cả rửa mặt cũng không chịu tự mình rửa.

Sửa soạn xong hai người liền xuống lầu, các học sinh khác đều đã ăn xong bữa sáng, vì thế Mục bảo bảo lại dùng một loại biểu tình "hoàn toàn là vì anh chậm chạp nên chúng ta mới muộn đó" nhìn Lương thiếu gia, ánh mắt vô tội.

"... Anh sai rồi được chưa?" Lương Viễn Triết vẻ mặt huyết lệ, vội vàng mua bánh mì và sữa hộp cho cậu ăn trên đường.

Tuy rằng là thời tiết giữa hè, nhưng mọi người xuất phát rất sớm, bởi vậy cũng không cảm thấy nóng. Mục Nhiên cầm bánh mì cắn một chút, lại đoạt lấy sữa của Lương Viễn Triết uống mấy ngụm, rất nhanh liền rơi xuống đội ngũ sau cùng.

"Nhanh lên nào, bằng không lát nữa mặt trời lên cao, trên đường sẽ rất nóng." Lương Viễn Triết vỗ vỗ đầu cậu.

"Mệt lắm, em không đi nổi." Mục Nhiên bình thường ít khi rèn luyện, lại ngủ không đủ giấc, đi hai ba bước đã bắt đầu mỏi chân.

"..." Lương Viễn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, biết ngay là sẽ vậy mà!

"Chúng ta nghỉ ngơi một lúc nhé?" Mục Nhiên có hứng thú với một khối đá to bên đường, nhìn qua ngồi có vẻ khá thoải mái...

Mới đi nửa tiếng đã nghỉ ngơi? Lương Viễn Triết thở dài, đưa túi xách cho cậu. "Lưng?"

"Sao vậy?" Mục Nhiên khó hiểu.

"Anh cõng em." Lương Viễn Triết hơi ngồi xổm trước mặt cậu. "Lên đây đi, tiểu lười biếng."

"Em tự mình đi được, núi cao lắm." Mục Nhiên tuy rằng rất muốn leo lên, nhưng mà vẫn nhịn xuống... Chính mình tự đi đã mệt như vậy, hắn còn cõng mình nữa, chẳng phải càng thêm mệt?

"Nhanh lên, nhìn em than thở như vậy anh càng mệt hơn." Lương Viễn Triết thúc giục.

Từ chối thì bất kính nha... Mục bảo bảo tự an ủi, cười tủm tỉm nằm úp sấp trên lưng hắn.


Khung xương Mục Nhiên rất nhỏ, người cũng không béo, cõng lên một chút không mấy lao lực. Lương Viễn Triết vừa đi vừa cân nhắc, đang suy nghĩ biện pháp gì để nuôi béo cậu một chút. Tuy rằng bây giờ cũng rất tốt, nhưng nếu có thể mập mạp hơn, ôm vào lại càng thoải mái nha... Không có chuyện gì làm thì cũng có thể niết niết bụng!

"Anh đang cười cái gì?" Mục Nhiên ớn lạnh, hắn nhìn qua thật hạ lưu.

"Hôn anh một chút?" Lương Viễn Triết dụ dỗ. "Dù sao chúng ta cũng ở cuối cùng, không có người thấy."

Mục Nhiên giương mắt đánh giá sườn mặt của hắn một chút, như là đang tính toán hôn chỗ nào thì tiện miệng nhất.

"Em đang định ăn anh à?" Lương Viễn Triết dở khóc dở cười.

Mục Nhiên mặt đỏ lên, nhẹ nhàng cắn một chút ở vành tai hắn.

Đầu Lương thiếu gia nhất thời ầm vang một tiếng, chết người mà, biết rõ nơi đó là điểm mẫn cảm của mình, cư nhiên còn hôn phiến tình như vậy?

"Em... Á, này này, anh chạy cái gì, để em xuống dưới!" Muc Nhiên sau khi hôn, mới ý thức được hình như đã hôn nhầm chỗ, vì thế ho khan hai tiếng vừa định giải thích, Lương Viễn Triết đã giống như máu xông lên não, bắt đầu chạy trên sườn núi.

"Thả, thả em xuống, xuống dưới!" Mục Nhiên hô hấp không thuận.

Lương Viễn Triết cũng có ý trêu chọc cậu, cho nên sau khi nghe cậu cầu xin tha thứ vẫn không dừng, ngược lại còn chạy nhanh hơn. Quay đầu nhìn lại thấy Mục Nhiên thậm chí nhắm mắt, hắn còn cảm thấy chơi rất vui. Ai ngờ vui quá hoá buồn, dưới chân bị trượt một cái, cả người thẳng tắp ngã về phía trước, ngã vào một rãnh mương bên đường. Cả người Mục Nhiên cũng bị rơi xuống, nhưng mà có bờ cỏ xanh rờn làm đệm, cũng không quá đau.

"Anh không sao chứ?" Mục Nhiên bất chấp đau đớn trên người, nhanh chóng chạy qua, kéo Lương Viễn Triết ra khỏi mương.

Mùa hạ không cần phải dẫn nướt tươi tiêu, cho nên bên dưới chỉ có hệ thống thoát nước, chẳng qua là toàn hỗn hợp tro bụi bùn đất, cũng đủ làm Lương thiếu gia muốn nôn.

"Anh có bị thương không?" Mục Nhiên sốt ruột.

"Không có việc gì, trầy da một chút thôi." Lương Viễn Triết khập khiễng đứng lên. "Em thì sao?"

"Em không sao." Mục Nhiên đỡ lấy hắn. "Chúng ta trở về đi."

"Em không tức giận sao?" Lương Viễn Triết thử thăm dò.

"Vì sao em phải tức giận?" Mục Nhiên giúp hắn lau bụi trên mặt. "Sao có thể nhỏ nhen vậy được, huống hồ cũng không phải lỗi của anh."

Lương thiếu gia vui mừng, bảo bối nhà mình thật hiểu chuyện, vì vậy nghiêng qua, hôn một cái rõ to.

Mục Nhiên né tránh hắn, lấy điện thoại ra gọi.

"Dạ, thầy ơi, em là Mục Nhiên... Cái kia, em vừa rồi không cẩn thận bị ngã, đầu gối cũng bị thương, muốn trở về... Không có việc gì không có việc gì, chỉ là trầy da một chút thôi, trở về băng bó một chút là ổn ạ... Không cần, có Lương Viễn Triết đưa em về rồi ạ... Cảm ơn thầy, bọn em cùng nhau trở về... Dạ, gặp lại thầy sau!"

Lương Viễn Triết ở một bên chảy nước miếng, giọng nói bảo bối nhà mình thật dễ nghe!

"Đi thôi." Mục Nhiên dở khóc dở cười, vừa mang túi vừa đỡ hắn, đi đường vòng rồi bắt xe.

Đường quốc lộ trên núi rất ít xe, hai người đợi lâu lắm mới bắt được một chiếc. Khi trở lại khách sạn, đã là 12h trưa.


Hai người không ăn cơm mà về thẳng phòng mình. Mục Nhiên hỏi người phục vụ hộp y tế, sau đó khóa cửa ngồi xổm xuống, vươn tay cởi quần Lương Viễn Triết - vừa rồi nhìn hắn đi đường không ổn, cũng không biết vết thương như thế nào.

"Bảo bối đừng có gấp." Lương thiếu gia vẫn còn tâm tình đùa giỡn lưu manh.

Mục Nhiên không đếm xỉa tới hắn, cả đôi mắt đều đỏ lên, chân Lương Viễn Triết trầy một mảng da lớn, máu chảy đầm đìa.

"Đồ ngốc này, bị thương ngoài da mà thôi." Thấy bộ dáng cậu sốt ruột, Lương Viễn Triết ngừng trêu đùa, có chút ấm lòng nhìn cậu.

Mục Nhiên cầm khăn ấm giúp hắn lau sạch bùn đất, sau đó cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương, nhẹ tay nhẹ chân sợ làm đau hắn.

Lương Viễn Triết từ nhỏ đã thích đánh nhau, cũng không phải chưa từng bị thương, vết thương như bây giờ căn bản chẳng tính là gì, chẳng qua được Mục Nhiên hầu hạ như vậy, liền cảm thấy thật đúng là miệng vết thương bắt đầu rát rát đau đau...

Ầy, đúng là tự làm tự chịu mà... Lương thiếu gia một bên tự phỉ nhổ chính mình, một bên rất thống khổ nhíu mày.

"Em làm anh đau sao?" Mục Nhiên áy náy.

Lương Viễn Triết trầm mặc không nói.

"Chúng ta đến bệnh viện đi!" Mục Nhiên bắt đầu lo lắng, đừng có bị thương đến xương cốt nha!

"Xoa một chút thì tốt rồi." Lương Viễn Triết lôi kéo tay cậu, đặt lên đùi mình.

"Nơi này cũng bị thương hả?" Mục Nhiên nghi hoặc, không phải đầu gối bị thương sao?

"Bong gân." Lương Viễn Triết bình tĩnh đáp.

Đầu óc Mục Nhiên có đôi khi phản ứng rất chậm, ví dụ như hiện tại, vừa nghe nói đùi hắn bị bong gân, lập tức "ừ" một tiếng, sau đó rất nghe lời mà vuốt ve.

Lương Viễn Triết âm thầm nắm chặt tay, tay Mục Nhiên vừa mềm vừa nhỏ, xoa chân mình vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức bộ vị nào đó lại bắt đầu rục rịch...

Vừa rồi Mục Nhiên vì kiểm tra miệng vết thương đã cởi sạch Lương thiếu gia, chỉ còn lại cái quần lót, cho nên khi địa phương nào đó bắt đầu không ngoan, Mục Nhiên tất nhiên là liếc mắt một cái đã thấy được.

"Ngoan, nơi này cũng xoa một chút." Dù sao cũng đã bị nhìn thấy, Lương Viễn Triết đơn giản cũng phá bình phá suất (bình sứt cũng chẳng cần giữ gìn), lôi kéo tay cậu đặt lên hạ thân của mình.

Trên tay truyền đến xúc cảm quá mức nóng bỏng, thậm chí còn có thể cảm thấy được mạch đập nảy lên từng cái... Mục Nhiên "bùm" một cái mặt đỏ hồng, giật tay lại dùng mền đập hắn.

"Đau!" Lương Viễn Triết bị đánh hai cái, kêu thảm thiết.

"Được lắm!" Mục Nhiên thở phì phì. "Đêm nay anh ngủ phòng tắm, không được gặp mặt em!" Tối hôm qua rõ ràng đã làm... Vì sao lại dễ dàng phát tình như vậy?!

"Không phải chứ?" Lương Viễn Triết làm mặt đau khổ. "Phòng tắm khách sạn nhỏ như vậy, anh phải ngủ thế nào?"

"... À, vậy, cho phép anh dời ra bên ngoài một chút!" Mục Nhiên suy xét một lát, nhượng bộ.

Lương Viễn Triết nghiến răng nghiến lợi, ôm lấy cậu loạn hôn, vật nhỏ bị mình cưng chiều càng ngày càng không có đạo lý.

"Nha, buông ra, không được hôn! Ưm... Đừng cởi nút áo của em! Ư... Đừng có hôn nơi đó!... Bây giờ chỉ mới 12h trưa, a a a..."

Mình cũng phải đi tập thể hình! Phải có cơ bắp! Để có thể đánh thắng được hắn! Lúc bị người nào đó ngăn chặn, Mục Nhiên rơi huyết lệ, ở trong lòng nắm tay rít gào, đây thật sự là nỗi nhục nước mất chủ quyền!

Vì để an ủi sự cố nho nhỏ giữa trưa, bữa ăn tối của hai người cực kỳ phong phú. Mục Nhiên vừa cảm thấy lãng phí, vừa ăn thật nghiêm túc, không thể trả lại được thì cũng phải ăn hết không để lỗ vốn

"Ăn ít thôi." Lương Viễn Triết đưa cho cậu một chén canh. "Buổi tối anh mang em ra ngoài chơi, ăn no quá thì không vận động được."

"Đi đâu vậy?" Mục Nhiên tò mò.

"Đi rồi biết." Lương Viễn Triết thừa nước đục thả câu.

"... Không đi được không?" Mục Nhiên ngáp một cái, có chút buồn ngủ.

"Heo con." Lương Viễn Triết buồn cười, vươn tay xoa bóp mũi cậu. "Đi du lịch để ở khách sạn hử?"

"Thôi vậy cũng được." Mục Nhiên thỏa hiệp, bản thân mình đúng là có hơi lười.

Cơm nước xong xuôi, hai người cũng không bắt xe, liền chậm rãi đi dọc theo đường quốc lộ. Đại khái đi được 20 phút, hai người leo lên một ngọn núi nhỏ, có một bãi cỏ tươi xanh mát, cả không khí đều mang theo hơi thở bùn đất trong lành.

"Tới đây làm gì?" Mục Nhiên tò mò.

"Trượt cỏ (1)" Lương Viễn Triết lôi kéo tay cậu. "Muốn chơi không?"

Mục Nhiên nhìn một chút, phát hiện đồng cỏ nơi này không có bằng phẳng như trong phim, mà được đặt rất nhiều thanh trượt, trực tiếp ngồi xe đẩy là có thể trượt xuống, nhìn qua cũng không khó khăn, vì thế cười tủm tỉm đáp ứng.

Xe trượt có chỉ có thể ngồi hai người, Lương Viễn Triết ngồi ở phía sau, ôm Mục Nhiên vào trong lòng. "Bảo bối, xuất phát thôi!"

Tốc độ xe trượt càng lúc càng nhanh, Mục Nhiên chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh xoẹt xoẹt qua, giống như hiệu ứng phim ảnh, mang theo một chút kích thích một chút mạo hiểm, cả khuôn mặt đều đỏ bừng hưng phấn.

"Có sợ không?" Trượt đến đích cuối, Lương Viễn Triết cười hỏi cậu.

"Còn muốn chơi nữa." Mục Nhiên nghiện rồi.

Lương Viễn Triết bật cười, lôi kéo cậu đi lên núi.

Buổi tối hôm nay, hai người trượt rất nhiều lần, cho đến khi mệt không chơi nổi nữa, mới sóng vai nằm dựa vào ghế, vừa nghỉ ngơi vừa uống nước.

"Một tháng nữa, trường anh sẽ khai giảng." Lương Viễn Triết đột nhiên có chút ảo não, nếu bản thân mình không thi vào trường quân sự, nói không chừng hai người thật sự có thể vào chung một trường đại học... Học đại học tốt nhất nhưng lại tách ra với cậu bốn năm, cũng có chút tiếc nuối.

Mục Nhiên cười cười, nắm tay hắn không nói chuyện. Có vấn đề gì chứ, dù sao về sau vẫn còn cả đời để bên nhau, tính toán như vậy, bốn năm có là gì?

Chân trời đầy sao lấp lánh, màn đêm tĩnh lặng bình yên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net