Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng tôi lúc đó rất kích động, lại bởi vì giọng nói của cậu ấy quá nhỏ nên tôi không nghe rõ được lời cậu ấy nói, tôi theo bản năng hỏi lại, "Cậu nói gì cơ?"

Ngu Vân Tri cười một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn tôi. Ánh mắt cậu ấy có chút mê say, cũng có chút trấn tĩnh, "Tôi nói là, tôi đúng là khờ hết thuốc chữa, ngu ngốc đến mức không thể tha thứ nổi..."

Tôi hoang mang, không hiểu lời cậu ấy nói lắm, chỉ nghĩ đây là do say rượu nên cậu ấy mới nói linh tinh như vậy.

Ngu Vân Tri nói xong, tay cậu ấy ôm tôi càng chặt, thậm chí đầu của cậu ấy cũng chôn vùi vào gáy cổ của tôi.

Tôi có thể cảm nhận được lực tay của cậu ấy trên lưng tôi, khiến tôi không thể giãy dụa, cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng trên gáy cổ của mình, cũng có thể cảm nhận được mùi hương bạc hà riêng biệt kia.

Tất cả đều là của Ngu Vân Tri. Chỉ cần nghĩ đến đây, tôi lại như được chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Có điều cho dù tôi có lưu luyến Ngu Vân Tri đến mức nào, lý trí thanh tỉnh vẫn luôn nhắc nhở tôi rằng, quan hệ của chúng tôi cùng lắm cũng chỉ có thể là quan hệ bạn bè mà thôi, không thể nào tiến thêm một bước nữa. Cho nên giờ phút này, sự thân mật chặt chẽ này quả là không thích hợp với chúng tôi.

Vì thế sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi cũng mạnh mẽ dùng lý trí áp đảo tình cảm, bắt chính mình không được nghĩ đến khát vọng trong lòng mà thoát khỏi vòng tay ấm áp của cậu ấy. Sau đó tôi đỡ cậu ấy ngồi lên ghế sofa.

Lúc sau vì để che dấu cảm xúc của mình, dù biết rõ Ngu Vân Tri đã say rượu nhưng tôi vẫn nói một câu giấu đầu hở đuôi, "Cậu dựa gần vào tớ như thế để làm gì? Cảm giác rất kỳ quái."

Nói xong tôi gượng gạo nhếch khóe miệng lên, muốn lộ ra một nụ cười trêu đùa, nhưng lại không thành công. Tôi cười không nổi.

"Kỳ quái à?" Ngu Vân Tri đột nhiên mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo men say.

Nghe cậu ấy nói thế, trong lòng tôi khẽ động, nhất thời gần như là bản năng mà lo lắng cậu ấy nhìn ra được cái gì đó.

Nếu nói là kỳ quái thì không biết có xúc phạm tới cậu ấy không nhỉ? Nhỡ cậu ấy giận thì sao? Rồi lại khiến cậu ấy nghĩ ngợi, rồi lại không vu, rồi lại hiểu lầm...

Trong đầu tôi lo lắng đủ kiểu. May mà cuối cùng tôi cũng lấy lại được lý trí, khống chế được cảm xúc của mình.

Sắp chết đến nơi rồi, tôi và cậu ấy tuyệt đối không có khả năng. Đã thế thì không cần để cậu ấy biết được tâm tư của mình, không được để lộ ra một chút manh mối nào.

Tôi cười nhạt một cái, ra vẻ tự nhiên bảo, "Đương nhiên là kỳ quái. Hai thằng con trai tự dưng lại dựa sát vào nhau như thế."

Thấy cậu ấy ngồi trên sofa tử tế rồi, tôi liền vội vàng đứng lên, muốn tạo khoảng cách với cậu ấy.

Kết quả là tôi bị cậu ấy tóm lấy tay.

Trời đất rung chuyển, tôi bị cậu ấy kéo nên mất thăng bằng, ngã lên người cậu ấy.

Khoảng cách quá gần, tôi gần như còn cảm nhận được hơi thở khe khẽ của cậu ấy đang phả vào mặt mình.

Toàn thân tôi cứng ngắc, trái tim như dừng đập.

Ngu Vân Tri gần như vậy, cho dù lý trí tôi vẫn luôn không ngừng kêu gào thì tôi cũng không còn hơi sức đâu để đẩy cậu ấy ra nữa.

Tôi không thể không thừa nhận, tôi không thể kháng cự sự hấp dẫn này.

Đôi mắt Ngu Vân Tri đen nhánh, lộ ra vẻ thanh tỉnh.

Tôi trơ mắt nhìn cậu ấy hơi rướn người lên, lại gần tôi hơn nữa.

Mùi bạc hà nhàn nhạt càng lúc càng đậm mùi, bao phủ toàn bộ mũi tôi.

Tôi không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngồi yên quan sát hành động của cậu ấy, nhìn đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy. Tôi từ từ nhắm mắt lại.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Ngu Vân Tri dừng động tác lại.

Tôi giống như bừng tỉnh mà mở mắt ra, kích động đẩy cậu ấy ra.

Ngu Vân Tri nhận điện thoại.

Tôi không còn lòng dạ nào ngồi lại nữa, trong lòng phức tạp khó tả, nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn vì điện thoại đổ chuông đúng lúc, hay là...tiếc nuối.

Đến nước này mà vẫn còn cảm thấy tiếc nuối được thì tôi đúng là cái loại bất trị rồi.

Tôi thầm hít sâu một hơi, lại một lần nữa ý thức được, trước mặt Ngu Vân Tri tôi quả nhiên không thể chống cự dù chỉ là một chút.

Tôi không thể ở đây thêm nữa. Kỳ thật mục đích tới đây hôm nay của tôi đã đạt được rồi, hiểu lầm giữa tôi và Ngu Vân Tri đã được cởi bỏ.

Tôi đã không còn lý do gì để nán lại nữa rồi.

Hơn nữa, nếu tiếp tục ở lại, tôi không biết mình còn có thể chống cự được bao lâu nữa.

Tuy tôi lo lắng vì Ngu Vân Tri uống rượu nhiều, nhưng dẫu sao thì cậu ấy cũng là chủ của nhà hàng này, ở trong này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Nghĩ vậy, tôi không còn do dự nữa, nói tạm biệt một tiếng với cậu ấy rồi vội vàng rời đi.

Lúc bước đi, tôi thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn phản ứng của Ngu Vân Tri.

Ngồi trên xe, tôi nhịn không được cười khổ một tiếng. Tôi đúng là chật vật mà, vừa rồi quả đúng là chạy chết trối.

Về tới nhà, tôi nằm lên giường, không kìm được lại bắt đầu nhớ lại phản ứng của Ngu Vân Tri tối nay.

Nghĩ đến hành động kỳ lạ của cậu ấy, nghĩ đến nụ hôn gần như sắp thành của cậu ấy khi ôm tôi lúc say, lòng tôi lại trở nên hoảng hốt.

Hành động của Ngu Vân Tri là sao nhỉ? Là do uống rượu say, hay là...

Tôi lập tức đập tan vọng tưởng của mình.

Chuyện tôi đã có ý nghĩ không an phận với cậu ấy, cũng coi như thôi đi, đằng này tôi lại còn mơ tưởng Ngu Vân Tri có ý gì đó với mình nữa chứ. Si tâm vọng tưởng, buồn cười đến cực điểm.

Con người ta khi sắp chết có phải đều có những ý nghĩ mơ mộng như vậy hay không?

Đổi lại là tôi trong quá khứ, cho dù có là nằm mơ tôi cũng sẽ không mơ đến chuyện như vậy đâu, bởi vì tôi biết chuyện này là tuyệt đối không có khả năng.

Tôi thở dài một hơi, ép mình không được nghĩ nhiều nữa.

Chẳng qua chỉ là do Ngu Vân Tri say rượu thôi mà. Nói không chừng sáng mai sau khi tỉnh rượu rồi cậu ấy sẽ chẳng còn nhớ được cái gì nữa.

Chùm chăn lên đầu, tôi đắm mình trong bóng đêm.

Chỉ là bóng đêm cũng không thể giúp tôi bình tĩnh được nhiều lắm.

Tuy tôi đã tận lực không nghĩ linh tinh, nhưng trong đầu lại cứ không nhịn được mà xẹt qua một ý nghĩ: Nếu Ngu Vân Tri thực sự thích tôi, dù chỉ là một tí tị tì ti, vậy thì quan hệ của chúng tôi sẽ ra sao?

Hư ảo quá mức đẹp đẽ như vậy, tôi cũng không dám nghĩ nhiều.

Sáng hôm sau tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn mờ mịt.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 5 giờ sáng. Vậy là tôi ngủ chưa được 4 tiếng.

Gần đây thời gian ngủ của tôi càng lúc càng ngắn, cũng không được sâu giấc, thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm.

Lúc này thân thể của tôi tuy vẫn rất mệt mỏi nhưng lại không hề buồn ngủ một chút nào.

Tôi nằm trên giường một chút rồi mới ngồi dậy, bắt đầu thu dọn hành lí.

Sắp xếp xong, tôi ăn qua loa bữa sáng rồi ra ngoài.

Mọi thứ đều xong rồi, chỉ cần đợi đến ngày mai là tôi có thể rời khỏi đây rồi. Rời khỏi thành phố mà tôi đã sống suốt 20 năm, rời khỏi những người mà tôi quen thuộc, rời khỏi cuộc sống quá khứ, rời xa tất cả.

Cho nên hôm nay tôi muốn quan sát nơi này thật kỹ càng.

Mặc dù đã tính toán như vậy, lúc bước ra ngoài, nhìn khung cảnh xung quanh, tôi vẫn có chút mờ mịt.

Thành phố to như thế, những chỗ tôi muốn tới nhìn cũng có rất nhiều, mà thời gian thì chẳng còn lại là bao nhiêu. Tôi nhất thời không biết mình nên đi đâu.

Tôi đứng nguyên tự hỏi mình, vẫn không ra được kết quả gì, vì thế tôi quyết định không nghĩ nữa, cứ đi dọc theo con phố này là được.

Tôi vô thức bước đi, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, bất tri bất giác tôi nhận ra mình đã đi tới một chỗ cực kỳ quen thuộc.

Đây là một công viên nhỏ, tôi cũng không biết nó tên là gì nữa. Chỗ này khá hẻo lánh, nhưng cách Tống gia cũng không xa lắm.

Trước đây Tống Tử Trác và Ngu Vân Tri vẫn thường trộm tới đây chơi, tôi cũng là vì bất an nên mới đi theo sau khuyên bọn họ trở về nhưng cả hai đều nhất quyết không chịu về.

Mỗi lần bị phát hiện, cả hai cùng lắm cũng chỉ bị phạt một tí, nhưng tôi thì sẽ bị cha phạt cực kỳ nặng.

Có một lần, lúc đấy đang là mùa đông cực kỳ lanh, tôi bị phạt quỳ gối ngoài nhà, nước mắt chảy ra cũng gần như bị đóng thành băng.

Tôi hơi mỉm cười, bước vào trong công viên.

Kỳ thật chỗ này cũng không phải chỉ là toàn kỷ niệm xấu đối với tôi.

Tôi nhớ có hôm Tống Tử Trác vì nghịch ngợm nên bị gãy một tay, bị Tống gia bắt nằm yên trên giường.

Ngu Vân Tri biết chuyện liền trộm kéo tôi tới công viên này.

Hôm đó công viên cực kỳ yên ắng. Tôi cẩn thận đi theo sau Ngu Vân Tri, trong lòng mặc dù có chút cảm giác bất an vì việc lén đi ra ngoài nhưng cũng đã bị niềm vui được ở một chỗ với Ngu Vân Tri át đi hết rồi.

Ngu Vân Tri lúc ấy có vẻ không được vui cho lắm, cậu ấy lạnh mặt tới chỗ đu dây ngồi xuống, không nói một lời.

Tôi quan sát một lúc lâu, nghĩ là cậu ấy giận vì tôi không đứng lên đẩy dây đu cho cậu ấy. Tôi do dự mãi mới có dũng khí nói, "Cậu đừng giận. Để tớ đẩy dây đu cho cậu nhé."

Nói xong tôi cũng không dám nhìn cậu ấy. Chỉ khẩn trương mà chăm chăm nhìn vào góc áo của mình, đợi cậu ấy lên tiếng.

Lúc sau tôi lại nghe thấy tiếng cậu ấy nói khẽ "thật là tốt".

Tôi nhịn không được mà nở nụ cười.

"...Trông ngốc quá." Cậu ấy nhìn thấy nụ cười của tôi, sửng sốt một chút, sau đó vươn tay chọc vào má lúm đồng tiền của tôi. Rồi cậu ấy lại xoay mặt đi, khẽ hừ một tiếng, "Muốn đẩy thì đẩy nhanh đi."

Tôi vui vẻ chạy ra đằng sau dây đu, dùng sức mà đẩy.

Kết quả là tôi chỉ có thể đẩy dây đu cách mặt đất cao một chút chứ không thể đẩy cậu ấy lên cao tít được.

Sức lực của tôi quả là rất yếu. Ý thức được chuyện này, tôi bắt đầu cảm thấy uể oải.

"Cậu đẩy kiểu này thì chi bằng để tôi tự đẩy cho rồi." Ngu Vân Tri quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt lạnh băng đã hòa hoãn được một chút. Thấy được vẻ mặt của tôi, có vẻ như là thấy rất buồn cười nên cậu ấy bỗng cười nhạt một cái, "Tôi vẫn chưa chán mà cậu đã chán rồi à?"

Mặt tôi đỏ bừng lên, đứng nguyên tại chỗ hết nửa ngày, khẽ cắn môi, bắt đầu thề thốt, "Về sau nhất định tớ sẽ tập luyện thật chăm chỉ, sẽ uống nhiều sữa, nhất định sẽ đẩy được cậu lên cao! Tớ hứa đấy!"

Ngu Vân Tri càng cười to hơn. Cậu ấy nhìn tôi, rồi đột nhiên nhảy xuống, kéo tôi ngồi lên trên bàn đu dây, "Được rồi. Vậy hôm nay để tôi đẩy cho cậu trước. Về sau chờ đến lúc cậu có thể đẩy cho tôi thì lúc đấy sẽ để cậu làm."

Tôi ngồi trên bàn đu, thụ sủng nhược kinh mà nắm lấy dây đu, lắp bắp không nói nên lời.

Sau đó Ngu Vân Tri bắt đầu đẩy dây đu cho tôi.

Dây đu bị đẩy lên cao, tôi ngồi trên bàn đu đón gió, trộm nhìn mặt Ngu Vân Tri ở phía sau. Vẻ mặt của cậu ấy có chút mơ hồ, nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy thật dịu dàng.

Lúc đu dây xong thì sắc trời cũng đã tối. Cậu ấy kéo tôi cùng ngồi xuống bên cạnh dây đu.

Tôi nhìn một bên mặt của cậu ấy, chỉ hận thời gian ở bên cậu ấy không thể kéo dài thêm chút nữa, vì thế tôi chẳng thể mở mồm nói lời thúc giục cậu ấy về nhà nữa.

Ngu Vân Tri hơi dựa gần vào tôi, mắt ngắm nhìn hoàng hôn, ngồi thật yên lặng.

Sau một lúc lén nhìn cậu ấy, vì sợ bị phát hiện nên tôi không dám nữa. Mắt chuyển hướng nhìn phía trước, chỉ là trong đầu lại thầm nghĩ tới dáng vẻ mà mình vừa ngắm được của cậu ấy.

Ngồi đây, nương theo một chút ánh sáng hoàng hôn, tôi phát hiện một bí mật nhỏ trên bàn đu dây.

Bàn đu dây này làm từ gỗ, có một khe hở rất dài, bên tron có một khe hở rỗng có thể nhét giấy vào trong.

Tôi tò mò nhặt một chiếc lá mảnh mà đẹp, sau đó thử nhét vào thì thành công.

Phát hiện này làm cho tôi lúc đó rất hưng phấn.

Tôi chỉ vào bàn đu dây nói cho Ngu Vân Tri biết, "Việc này chỉ có hai chúng ta biết thôi. Về sau chỗ này sẽ là nơi cất giấu bí mật của chúng ta nhé? Tớ sẽ giấu thứ quan trọng nhất của mình vào khe hở này."

Ngu Vân Tri cười nhạo một tiếng, "Khe này nhỏ như thế thì giấu được cái gì vào đó cơ chứ?"

Tôi cảm thấy lời cậu ấy nói rất có lý. Bởi vì món đồ chơi xe đẩy là thứ mà tôi yêu quý nhất sẽ không thể nhét vừa vào cái khe này được. Vì thế tôi nhíu mày, trở nên khó xử, "Vậy...phải làm sao bây giờ?"

Ngu Vân Tri buồn cười bảo, "Nếu đã là thứ quan trọng, giấu không nổi, lại sợ bị cướp, thế thì tốt nhất là nên phá hủy nó đi."

Tôi không hiểu lắm, "Vì sao lại làm thế? Nếu tớ phá hỏng xe đẩy, về sau sẽ không thể chơi được nữa, cũng sẽ không thể nhìn thấy đồ chơi xe đẩy nữa."

Ngu Vân Tri chỉ cười chứ không nói, tầm mắt vẫn nhìn về phía chân trời.

Phía cuối chân trời, ánh tà dương như máu, nắng chiều như lửa đỏ.

—-

Tôi tới ngồi xuống bên cạnh dây đu.

Nơi này vẫn như cũ, gần như không thay đổi gì cả.

Chỉ là bàn đu dây đã cũ lắm rồi, tấm ván gỗ đều đã mục nát.

Tôi lặng nhìn trong chốc lát rồi mới nhẹ nhàng ngồi lên bàn đu.

Tôi nhớ rõ, năm đó lúc ngồi lên trên bàn đu, hai chân đều không thể chạm đất, còn hiện giờ bàn đu này đối với tôi mà nói thì quả là quá nhỏ bé.

Tôi nhẹ nhàng đẩy dây đu, nghĩ lại lời hứa hẹn hồi nhỏ của mình, nghĩ tới quãng thời gian tôi khổ luyện để rèn thân thể, rồi từ đó bắt đầu thích quyền anh.

Thế mà khi tôi đã có đủ sức lực để đẩy cho Ngu Vân Tri, cậu ấy lại như đã quên sạch chuyện này mất rồi.

Cái chiều hoàng hôn ngày đó cứ như chỉ là ảo giác của mình tôi vậy.

Tôi khe khẽ thở dài một hơi, mở ví tiền, lấy ra từ trong đó một tấm ảnh.

Trong ảnh này chỉ có tôi và Ngu Vân Tri, chúng tôi đều mặc đồng phục, áo sơ mi trắng như tuyết, bộ dáng ngây ngô.

Đây là thời điểm lúc chúng tôi còn đang học sơ trung.

Ngu Vân Tri đứng dưới tàng cây, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, vóc dáng cao ráo, áo sơ mi trắng phẳng phiu.

Lúc học sơ trung, cậu ấy đã không còn vẻ bướng bỉnh tinh nghịch như hồi còn nhỏ nữa. Khi chụp bức ảnh này, cậu ấy đứng thẳng người, một nhánh cây xanh biếc nhô ra bên phía tai của cậu ấy, càng làm cho vẻ mặt của cậu ấy thêm lạnh lùng.

Tấm ảnh này chụp vào lúc gần đến ngày tốt nghiệp. Tôi, Tống Tử Trác và Ngu Vân Tri đều chụp chung một tấm, chỉ là hình của Tống Tử Trác đã bị tôi khéo léo cắt đi rồi, vì thế trong ảnh chỉ còn có 2 người là tôi và Ngu Vân Tri mà thôi.

Không có Tống Tử Trác, tấm ảnh này thoạt nhìn thật giống như là hình chụp chung của riêng hai bọn tôi vậy.

Tôi trân trọng ngắm lại ảnh một lần nữa, sau đó mới cẩn thận nhét nó vào khe rỗng trên bàn đu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mỹ #đam