Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha tôi...chết rồi?

Tin tức này giống như một đạo thiên lôi đánh thẳng vào người tôi. Toàn bộ sức lực như bị rút hết đi, ngay đến cả mấy tờ giấy mỏng dính trong tay tôi cũng không cầm nổi.

Tầm mắt mờ nhòa, tôi chớp mắt vài cái, cảm nhận được dòng chất lỏng nóng bỏng chảy xuống hai bên má.

Tuy rằng cha luôn nghiêm khắc với tôi, nhưng cho tới tận lúc này tôi vẫn còn nhớ rõ, hồi còn nhỏ cha đã cho tôi cưỡi lên cổ mình thế nào, đưa tôi đi khắp nơi, cũng nhớ rõ ngày sinh nhật của tôi, cho dù thế nào cha cũng sẽ tặng quà cho tôi, còn cả nụ cười vui mừng lúc khen ngợi tôi, còn có cả lúc còn nhỏ, sau khi biết được tôi bị bắt nạt ở trường, cha đã dẫn tôi tìm ra mấy đứa đã bắt nạt tôi, bảo tôi không phải sợ mà xông lên đánh bọn chúng.

Lúc ấy, "cha" ở trong lòng tôi là một từ khiến tôi cực kỳ kiêu ngạo.

Cho dù là sau này khi đã lớn rồi, mỗi khi tôi gặp phải chuyện đau khổ, cảm thấy tủi thân nhất, kỳ thật tôi vẫn luôn biết rằng, không phải là cha không thương tôi, chỉ là có một số chuyện trong lòng cha không hề coi đó là chuyện quan trọng mà thôi.

Tôi vĩnh viễn nhớ rõ, có một buổi tối cha uống rượu say, sau đó đi tới trước giường tôi, cha luôn luôn nghiêm túc bảo thủ thế mà lại rơi nước mắt, cha xin lỗi tôi, sau đó vuốt đầu tôi, nói với tôi rằng tôi chính là niềm kiêu hãnh của cha.

...

Thế mà không ngờ, giờ đây tôi lại đột nhiên nhận được tin cha đã chết.

Bóng dáng mà tôi vẫn luôn dõi theo từ nhỏ đến lớn lại cứ như vậy mà biến mất trong cuộc đời này. Lại có thể đi trước cả người đang nguy kịch hơn là tôi đây.

Đại não của tôi như có một bàn tay vô hình không chút lưu tình mà bóp lấy, khiến tim tôi đau trở nên quặn đau. Tôi túm chặt phần áo trước ngực mình, thở hổn hà hổn hển, cảm thấy thở không thông.

Tôi lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Tống Tử Trác, còn có cả giọng nói như bị vỡ ra thành từng mảnh của bác sĩ và Ngu Vân Tri nữa.

"Cấp cứu!"

.....

"Cậu đã làm gì với bệnh nhân rồi?!"

"..."

"... Mẹ nó, ông cứu sống cậu ấy đi, nếu không cứu được ông đây hôm nay sẽ giết ông!"

"Cậu cứ làm vướng chân vướng tay tôi như thế, kể cả cậu có giết tôi thì cậu ta cũng chẳng thể cứu sống được nữa đâu!"

Ý thức của tôi như đang dần chìm vào biển sâu. Xung quanh tối đen, cha như đang đứng cách đó không xa để chờ tôi, dáng vẻ của cha không còn nghiêm túc như trước kia nữa, ngược lại còn mang theo một nụ cười dịu dàng.

Tôi cười lại với cha, đi về phía đó, nhưng ngay tại thời điểm tôi sắp tới được bên người cha, đột nhiên tôi lại nghe được tiếng kêu gào ở phía sau mình.

Tôi nhìn cha, cuối cùng lại do dự mà quay đầu lại, sau đó tôi thấy, đằng sau tôi là Ngu Vân Tri và Trịnh Khải Anh, bọn họ đang nhìn tôi, ánh mắt bi thương, giống như đang cầu xin tôi đừng rời đi.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, cuối cùng vẫn quay trở lại, đi về phía bọn họ...

Lúc tỉnh táo lại, trời đang là ban ngày, ánh nắng rọi chiếu qua cửa sổ. Tôi nằm trên giường, còn nghe được cả tiếng chim rinh rích kêu ngoài kia.

Ngu Vân Tri ngồi bên cạnh tôi, tầm mắt cả hai giao nhau, cậu ấy miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Dù đã cố gắng ngụy trang, nhưng sự tuyệt vọng bi thương của cậu ấy lại quá nồng đậm, nồng đậm đến nỗi có làm thế nào thì cậu ấy cũng không thể áp chế nó, cho nên nụ cười của cậu ấy trông rất u sầu.

Tôi nhìn cậu ấy, cực kỳ bình tĩnh mà nhìn.

"Tôi biết hết mọi chuyện rồi."

Ngu Vân Tri chật vật né tránh ánh mắt của tôi. Sau một lúc trầm mặc, cậu ấy lại gượng cười, dường như muốn tránh đề tài này, "Trước mắt đừng nói tới chuyện này, được không? Hiện giờ cậu cần nghỉ ngơi cho khỏe đã."

Tôi cũng muốn trốn tránh, nhưng mạng sống của tôi sắp không còn nữa tôi, không muốn qua loa chuyện gì nữa, tôi nhất định phải giải quyết vụ này.

"Vân Tri, tôi thừa nhận, sau khi xem được đống tài liệu đó, tôi quả thực rất sợ hãi. Thật sự...không thể chấp nhận nổi, bởi vì con người thật sự của cậu hình như không hề giống như những gì tôi đã nghĩ."

"Sau khi xem xong, tôi thậm chí...thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, tôi có thật sự yêu cậu sao?"

"Đừng nói nữa!" Ngu Vân Tri ngắt lời tôi, ánh mắt cầu xin nhìn tôi, "Không nói nữa, được không?"

Tôi vẫn tiếp tục, "Đáp án của tôi là, tôi vẫn không biết. Nhưng tôi biết một điều, tôi không hận cậu, cho dù chính cậu đã hại cha tôi...chết. Tôi vẫn như cũ, không có cách nào hận cậu cho nổi." Tôi cười khổ, "Tôi có phải rất vô dụng hay không?"

Ánh mắt Ngu Vân Tri tràn đầy thống khổ.

"Tôi cũng chẳng sống được mấy ngày nữa. Cho nên tôi muốn nói ra tất cả mọi chuyện với cậu." Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy, "Tôi không hận cậu, cho nên tôi hi vọng cậu cũng không cần phải cảm thấy áy náy với tôi. Sau khi tôi chết đi, cậu nhất định phải sống cho thật tốt. Nhất định phải sống thật hạnh phúc, biết chưa? Đây chính là nguyện vọng của tôi, giúp tôi hoàn thành nó, nhé?"

Ngu Vân Tri nhìn tôi không chớp mắt, lông mi hơi rung rung, nước mắt chứa đầy trong mắt bắt đầu chảy xuống. Cậu ấy lại như không có cảm giác gì, chỉ ngồi yên nhìn tôi.

Mãi một lúc sau, cậu ấy mới run rẩy nói một từ "Được".

Tôi cười nhẹ nhõm.

Tôi để tay lên ngực, tự xem lại mình. Cho dù đã biết những chuyện quá đáng mà Ngu Vân Tri đã làm, tôi vẫn không oán cậu ấy, thậm chí vẫn còn quan tâm tới cậu ấy.

Nếu đã thế, tôi cũng không muốn làm khó chính mình nữa, cũng không muốn làm khó cậu ấy. Nói ra hết mọi chuyện, ngoài mục đích muốn được thanh thản ra, tôi cũng muốn cậu ấy có thể buông chuyện này ra.

Tôi muốn cậu ấy được hạnh phúc, cho dù có thế nào đi chăng nữa.

Tống Tử Trác kể từ hôm đó cũng không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Đối với Tống Tử Trác, trong lòng tôi cảm thấy rất phức tạp. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy không thể tha thứ cho cậu ta được.

Nhưng tôi cũng chẳng muốn đi oán hận cậu ta làm cái gì nữa, bởi vì hận một người quá mệt mỏi, cho nên tốt nhất là quên quách cậu ta đi cho xong.

Còn một người nữa khiến tôi rất để tâm, đó chính là Trịnh Khải Anh.

Từ ngày anh đi, tôi chưa được gặp mặt anh thêm lần nào nữa.

Mà với tình trạng của tôi lúc này, tôi cũng không muốn gặp lại anh, chỉ tổ khiến anh buồn phiền thêm mà thôi.

Nhưng dù sao, tôi cũng nên để lại một bức thư cho anh. Trong thư tôi viết rõ bệnh tình của mình ra.

Đọc được thư này, anh sẽ nghĩ thế nào đây? Chắc là sẽ tức giận lắm đây. Anh không thích nhất là bị người khác giấu diếm, tôi lại đem chuyện bị bệnh nặng gạt anh như vậy.

Nhưng tôi vẫn tin rằng, cuối cùng anh cũng sẽ tha thứ cho tôi mà thôi.

Bởi vì nội tâm của anh thật ra rất mềm mại, chỉ cần là bạn bè, cho dù có thế nào thì anh cũng sẽ tha thứ.

Có thể gặp được một người như vậy, quả là chuyện may mắn nhất đời tôi.

Viết xong bức thư, tôi bảo Ngu Vân Tri, "Sau khi tôi đi rồi, giúp tôi chuyển bức thư này cho Trịnh Khải Anh ở Trình gia, được không?"

"...Cậu quên biết anh ta từ lúc nào thế? Quan hệ của hai người là gì?"

Tôi thấy Ngu Vân Tri hình như là đang ghen, bèn mỉm cười đáp, "Bạn bè thôi."

Ngu Vân Tri gật gật đầu, "Được, tôi sẽ đưa cho anh ta."

Tôi lại nói, "Hứa với tôi, phải thật sự đưa cho anh ấy, đừng gạt tôi nữa."

Ngu Vân Tri cúi đầu, làm tôi không thấy rõ được vẻ mặt của cậu ấy lúc này, "...Được."

Tôi yên lòng, ngắm mặt trời chiều đang lặn xuống, khóe miệng mang theo ý cười, thật sự không còn gì phải tiếc nuối nữa rồi.

Dần dần, tôi cảm thấy cơn đau do bệnh tình gây nên bắt đầu biến mất, thân thể thật thoải mái. Tôi nhắm mắt lại, ý thức chìm thật sâu vào trong bóng đêm...

—- HOÀN CHÍNH VĂN —-

#VL: Định để chương này đến ngày mai mới làm vì hôm nay đánh máy cũng nhiều rồi, xong cứ cố nốt cố nốt, thế là xong bố nó chương 19 :v

Cuối cùng thì nhân vật chính cũng chết rồi, chết tức là hết truyện, mình rất mừng. Truyện vẫn còn 1 phiên ngoại nữa, mình sẽ để ngày mai làm nốt. Chúc đọc vui! :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mỹ #đam