10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BETA : niccce

Lâm Nguyên ôm di động chơi game cứ cách vài phút liền ngẩng đầu nhìn Viêm Đình một cái, như là sợ cánh tay cột thạch cao của hắn lộn xộn.

Viêm Đình hưởng thụ ánh nhìn chăm chú của cậu nhóc, nhưng cũng cẩn thận không để lộ suy nghĩ của mình.

Nhưng hiện tại đã năm phút trôi qua, Lâm Nguyên vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, cũng không thèm nhấc mi.

Viêm Đình chau mày, kêu: "Tiểu Nguyên."

"Hả?" Lâm Nguyên ngẩng đầu, sự hung dữ trong mắt vẫn chưa thu lại. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Viêm Đình, cậu chớp chớp mắt để che giấu sự cáu kỉnh của mình.

"Em đang xem cái gì?" Viêm Đình hỏi.

Lâm Nguyên đem màn hình di động đã chuyển trở lại giao diện trò chơi, đưa cho người bên cạnh nhìn "Đang chơi game."

Có điều gì đó đang giấu hắn.

Trước mặt Viêm Đình, Lâm Nguyên vẫn quá ngây thơ không thể che giấu điều gì.

Viêm Đình suy nghĩ một lát nhưng không hỏi "Em tiếp tục chơi đi."

"Được." Lâm Nguyên hoàn toàn không ý thức được mình đã bị lộ tẩy, cúi đầu chơi game, thấy Viêm Đình không chú ý chính mình, mới mở ra hộp thư tiếp tục nghiên cứu ảnh chụp.

Dựa vào khung cảnh trong bức ảnh thì nó được chụp tại khu nghỉ dưỡng. Hơn nữa, xét theo góc độ thì hẳn là ở tầng hai căn đối diện.

Khi đó rèm trong phòng còn chưa đóng hẳn còn khe hở nên có người lợi dụng đó chụp được.

Lâm Nguyên suy nghĩ một chút, chỉ có một ít người có thù hận với cậu.

Viêm Lang, Lâm Kỳ còn có Từ Đàm An.

Không phải là Viêm Lang.

Như vậy, cũng chỉ còn lại Lâm Kỳ cùng Từ Đàm An.

Lâm Nguyên không chắc là ai trong hai.

Vì để không bị Viêm Đình phát hiện, Lâm Nguyên cũng không nghiên cứu bao lâu, liền đóng hộp thư tiếp tục chơi game.

Cho dù đó là ai, cậu chỉ cần chờ xem.

Bữa trưa là một bữa ăn dành cho bệnh nhân được giao từ khách sạn, nguyên liệu nấu ăn đắt tiền nhưng hương vị thật sự chẳng ra gì, thậm chí gia vị cũng không có.

Lâm Nguyên vô cùng ghét bỏ.

Sau đó, cậu cưỡng ép Viêm Đình ăn hết toàn bộ, chính mình lại ăn một lát liền nói ăn no.

Nắng chiều thật ấm áp và dịu nhẹ khiến người ta mơ mơ màng màng buồn ngủ.

Nhưng Viêm Đình lại đang dựa vào đầu giường nghiên cứu báo cáo tài chính của công ty, một chút cũng không hề có cảm giác buồn ngủ.

Lâm Nguyên ngồi ở bên cạnh gục đầu xuống, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, bực bội mà nhăn mày "Chú không ngủ trưa sao?"

"Còn chưa buồn ngủ." Viêm Đình lật từng trang văn kiện trên tay, tiếng giấy sột soạt.

Chú không buồn ngủ, nhưng tôi đói!

"Vậy thì khi nào chú sẽ ngủ?" Lâm Nguyên yếu ớt hỏi, bụng đói cồn cào.

"Chút nữa." Viêm Đình cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

Lâm Nguyên cảm thấy hắn cố ý chỉnh mình, nhưng lại không tìm thấy chứng cứ.

"Nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi." Viêm Đình nói rồi thuận thế vén chăn bông bên cạnh ra.

Ai có thể ngủ khi đói?

Lâm Nguyên mím môi, quyết định không giống người tham công tiếc việc này, trong đầu nhanh chóng bịa ra một cái cớ "Tôi đi ra ngoài hít thở."

Viêm Đình nhướng mắt.

Lâm Nguyên mỉm cười tùy ý hắn đánh giá.

"Được rồi, đi đi." Viêm Đình nói.

Lâm Nguyên gật gật đầu, bình tĩnh xoay người, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi cửa đóng lại, Viêm Đình nghe thấy tiếng vội vã chạy ra ngoài, môi hơi cong lên.

Trong quán ăn nhỏ bên ngoài bệnh viện Lâm Nguyên gọi một bát mì chua cay nóng hổi, ăn đến mồ hôi nhễ nhại, miệng đỏ bừng.

Một chén mì chua cay xuống bụng, cậu cảm thấy chính mình như sống lại.

Ngay cả khi vác ông cụ trên lưng đi qua đường cũng không thành vấn đề.

Trước bệnh viện là một ngã tư, xe cộ qua lại đông đúc.

Lâm Nguyên đứng ở ven đường đợi xe buýt, điện thoại trong túi rung lên.

Lại là một email nặc danh khác.

"Nếu cậu tiếp tục dây dưa Viêm Lang, tôi liền đem toàn bộ ảnh chụp cho ba cậu."

Một vài từ đơn giản nhưng lại tiết lộ rất nhiều thông tin.

Lâm Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình di động, nhẹ nhàng mỉm cười.

Bây giờ cậu chắc chắn rằng bức ảnh này là do Lâm Kỳ chụp, tin nhắn uy hiếp này viết không được thông minh cho lắm.

Lâm Nguyên cất di động, không trả lời.

Người gửi email rất sốt ruột đợi nửa ngày không nhận được phản hồi, lại tiếp tục gửi thêm vài tin nhắn nữa.

"Nếu tôi đem ảnh chụp đăng lên mạng, tất cả mọi người biết cậu là đồng tính."

"Cậu nghĩ xem Star Entertainment vẫn sẽ ký hợp đồng với cậu?"

"Còn ba cậu, có thể chấp nhận một đứa con trai là đồng tính luyến ái hay không?"

Lâm Nguyên phiền chán chọc chọc màn hình, hờ hững trả lời ngắn gọn: "Không quan tâm."

Nói cậu là đồng tính luyến ái, hành động như thể cậu ta không phải.

Sau khi dừng một lát, người nọ lại bắt đầu gửi mail dồn dập.

Lần này, Lâm Nguyên cũng không thèm nhìn tới,  xóa hết những email chưa đọc.

Cậu càng bình tĩnh bao nhiêu thì bên kia càng lo lắng bấy nhiêu.

Đối phương càng lo lắng thì cậu càng bình tĩnh.

Lâm Nguyên xuyên qua hành lang, chuẩn bị trở về phòng bệnh.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi thang máy, cậu đã bị một cô y tá trẻ chặn lại, "Đây là hoa của anh."

Một bó hoa hồng được đưa tới trước mặt Lâm Nguyên, tổng cộng có mười một bông.

Số lượng nhìn qua có vẻ rất tình cảm.

Lâm Nguyên không trả lời, nhẹ giọng hỏi: "Ai đưa vậy?"

"Một người đàn ông cao ráo và đẹp trai." Cô y tá trẻ nhớ lại: "Anh ấy nói họ Từ."

Lâm Nguyên đồng tử co rụt lại, lui về phía sau hai bước, "Cô xác định là tặng cho tôi?"

Họ Từ...Từ Đàm An, sao lại đưa cậu thứ này?

Lâm Nguyên cảm thấy Từ Đàm An thật sự có bệnh, câu chưa gặp qua trường hợp tặng hoa cho tình địch.

"Đúng vậy." Cô y tá trẻ cũng bị giọng nói ngạc nhiên của cậu làm cho bối rối, từ trong túi lấy ra một tờ giấy "Anh xem, đây là tên anh phải không?"

Đúng là tên của Lâm Nguyên, nét chữ không quen thuộc.

"Hoa cô có thể giữ lại, tôi không cần." Lâm Nguyên xoay người chạy đi thật nhanh, trước khi cô y tá đẩy bó hoa tới.

Ai biết trong hoa có độc hay không, người đầu óc có bệnh đều không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Nguyên một hơi vọt vào trong phòng bệnh, dựa vào cánh cửa thở dốc.

Giường trống không, Viêm Đình không biết đã đi đâu.

Laptop vẫn còn ở trên giường.

Sau khi điều chỉnh hơi thở, Lâm Nguyên đi tới sờ sờ phía dưới máy tính vẫn còn nóng, có lẽ là mới ra ngoài không bao lâu.

Cậu không định ra ngoài tìm, ngồi ở bên giường chán nản lắc chân.

Không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra.

Lâm Nguyên nghiêng đầu nhìn sang.

Viêm Đình đang đi vào phòng bệnh, phía sau còn có Từ Đàm An đi theo.

Mí mắt Lâm Nguyên giật giật, lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng.

Ngược lại, Từ Đàm An mỉm cười với Lâm Nguyên khi Viêm Đình không chú ý.

Đó là một nụ cười rất thân thiện, Lâm Nguyên có thể nhìn ra được sự âm hiểm trong sự thân thiện đó.

Lâm Nguyên nhíu mày, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó.

Cậu nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Viêm Đình : "Để đồ xuống, cậu có thể đi rồi."

Từ Đàm An buông hộp trong tay, xoay người rời đi.

Còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Viêm Đình ngồi xuống mép giường, thấy đứa nhỏ đang liếc mắt nhìn mình.

"Hả?Em không vui sao?" Hắn vươn tay muốn sờ đầu lại bị Lâm Nguyên né tránh.

"Tôi cảm thấy chú thực sự là tra nam" Lâm Nguyên bĩu môi, cầm sữa lên uống hai ngụm.

Lâm Nguyên không nhận ra mình đã ghen tị như thế nào khi nói điều này.

Ngón tay đem hộp sữa niết bẹp, giống như đó là đầu Viêm Đình.

"Tôi trả lương, cậu ta làm việc cho tôi  không liên quan gì đến tra nam." Viêm Đình luôn thờ ơ, chỉ khi nói chuyện với Lâm Nguyên nói mới bộc lộ ra vẻ dịu dàng mà người khác không có được.

Chỉ là quan hệ công việc?

Lâm Nguyên còn lâu mới tin.

Một người có địa vị giống như Viêm Đình, muốn gì mà không có.

Hơn nữa Từ Đàm An lớn lên cũng không xấu, dáng người cũng tốt còn chủ động hiến thân, còn có lý do gì mà không muốn?

Lâm Nguyên càng nghĩ, trong lòng càng chua chát, giống như ăn phải mấy ký chanh.

Vị chua chát không thể kìm nén được, trực tiếp biểu hiện ra mặt.

Thay vì bực mình thì hỏi trực tiếp tốt hơn.

Vì thế, Lâm Nguyên hỏi.

Cậu cắn ống hút trong miệng, mơ hồ nói:"Chú đã ngủ với Từ Đàm An chưa?"

Nếu Viêm Đình nói đã ngủ, cậu sẽ lập tức bỏ đi.

Có thể kiếm tiền ở mọi nơi, không cần ở nơi này chịu đau.

Vừa hỏi xong đầu đã bị gõ.

"Chưa bao giờ." Viêm Đình vừa tức vừa buồn cười.

Lâm Nguyên xoa xoa đầu, cũng không giống trước kia giương nanh múa vuốt mà tạc mao, chỉ là vẻ mặt buồn bực à một tiếng.

Tuy rằng nói chưa bao giờ, nhưng cậu dường như vẫn không cảm thấy vui vẻ cho lắm.

Có lẽ, căn bản câu trả lời không quan trọng đối với cậu.

Lâm Nguyên mới vừa cảm thấy mình có chút thích Viêm Đình, nhưng hiện tại lại cảm thấy không thích.

Thích một người quá mệt mỏi, thà kiếm tiền còn hơn.

Viêm Đình dựa vào đầu giường vẫy tay với cậu, "Lại đây, giúp tôi xoa bóp bả vai."

Lâm · y tá · Nguyên tận chức tận trách mà đi qua, ngồi trên đùi Viêm Đình, dùng hết sức lực, vỗ vai hắn hai cái, nghiêm mặt hỏi: "Chú có thoải mái không?"

Viêm Đình chỉ có một cảm giác, xương cốt đều bị đấm nát.

Nhưng tâm trạng hắn không tồi, còn nhân cơ hội đem người ôm vào lòng ngực.

Lâm Nguyên còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị đè vào một lồng ngực rắn chắc.

m thanh của nhịp tim mạnh mẽ truyền vào tai cậu qua lớp quần áo.

Thịch thịch thịch...như một cái trống.

Viêm Đình không giỏi dỗ dành người khác, nên nói thật, "Nguyên Nguyên, tôi chưa ngủ với ai ngoại trừ em."

"..." Lâm Nguyên ngẩn người hai giây, kinh ngạc mà ngẩng đầu, "Hả?"

Thật là đáng thương, một người đã gần ba mươi tuổi, lại mới...

"Em trai năm ngón tay của chú, khẳng định rất mệt." Lâm Nguyên đè nén sự kinh ngạc trong mắt, nhìn thẳng vào tay Viêm Đình.

"Không sao đâu, sau này tôi sẽ không cần chúng nữa." Nhìn đứa nhỏ bị mình nói đến mặt đỏ tai hồng, ý cười trên khóe miệng Viêm Đình gia tăng.

Lâm Nguyên trợn mắt đỏ tai.

Tôi là y tá chăm sóc bệnh nhân, không phải công cụ làm ấm giường!

Sau đó, Lâm Nguyên một mình đi dạo ở sân dưới của bệnh viện.

Điện thoại đổ chuông nhiều lần nhưng cậu đều phớt lờ.

Sau khi đi dạo xong chuẩn bị trở về. Khi đang đi qua sảnh khoa nội trú, một bóng dáng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.

Lâm Kỳ đang đứng cách đó hai mét cười với cậu, nói: "Anh, đã lâu không gặp. Anh trốn giỏi thật, em vất vả lắm mới tìm được anh."

"Nếu đã gặp, thì đừng chạy."

----------------------------------

Aaaaa lì xì vui nhất tết này của mình, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. Hãy tiếp tục ủng hộ nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net