13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BETA : niccce

Không biết từ lúc nào bầu trời đã bị mây đen bao phủ.

Nhưng sắc mặt của Viêm Đình so sắc trời còn đen hơn, lông mày hơi nhíu lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Lâm Nguyên mắt lộ vẻ trông mong mà nhìn hắn, cãi lại nói: "Tôi không nghe thấy gì cả, chú có thể trả điện thoại cho tôi trước được không?"

Để tôi đánh xong trận này đã.

Viêm Đình nhớ tới lần trước khi ở khu nghỉ dưỡng, đứa nhỏ ôm chén không lo ăn cơm lại nhìn chằm chằm Tần Miện không chớp mắt, sắc mặt lại tối sầm vài phần.

Nghe tiếng súng nổ vang trời phát ra từ điện thoại, Lâm Nguyên lo lắng suýt chút nữa bắt lấy.

"Muốn chơi game không?" Viêm Đình hỏi.

Lâm Nguyên gật gật đầu, "Muốn."

Lâm Nguyên nhìn hắn với đôi mắt to tròn long lanh tỏ vẻ ủy khuất trông vô cùng đáng thương.

Mặc dù, chín mươi chín phần trăm là giả vờ.

"Tôi giúp em đánh." Viêm Đình cầm lấy di động tầm mắt dừng ở trên màn hình, hơi cau mày nhìn những hình ảnh kỳ quái.

"Chú có biết chơi hay không vậy?" Lâm Nguyên từ dưới thảm đứng lên ở phía sau hắn, trong đôi mắt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Viêm Đình nhướng mày, "Có cái gì mà không biết."

Thanh âm trầm ổn lại khí phách.

Lâm Nguyên nhất thời bị mê hoặc thu hồi bàn tay muốn cướp đoạt, "Được, vậy chú cứ chơi."

"Này này, chú đừng như vậy mau chạy đến đằng kia. Bên phải có người nhanh chú mau thả bom khói đi, sau đó trốn vào sau gốc cây."

Viêm Đình click mở ba lô, từ bên trong chọn bom khói ném nó ra ngoài.

Bùm!

Tiếng nổ mạnh vang lớn, khói thuốc súng tràn ngập.

Sau khi sương khói tan đi, hai cái hộp nằm chỉnh tề trên mặt đất.

Lâm Nguyên: "..."

Cậu thật sự tin vào hắn.

Mẹ nó hắn thả bom khói, lựu đạn nhưng lại không ném kẻ thù.

Viêm Đình không chỉ nổ chết chính mình, còn nổ chết đồng đội không quen biết.

Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.

Một lát sau, một âm thanh hùng hùng hổ hổ truyền đến.

"Một đám ngu!"

Sau khi đồng đội mắng xong, mang theo phẫn nộ mà lui.

Lâm Nguyên chớp chớp mắt, cho rằng người đàn ông này bị mắng thực sự rất đúng.

Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng lời nói chưa kịp thốt ra lại nuốt vào trong trở lại.

"Nhất định là trò chơi này có vấn đề." Viêm Đình vẻ mặt lạnh lùng đưa điện thoại lại cho cậu.

Lâm Nguyên nghĩ thầm hắn là người phát tiền lương cho mình, lời mà hắn nói tất cả đều đúng "Đúng vậy, chắc là trò chơi có vấn đề" cậu đáp.

Cậu đưa tay nhận lấy điện thoại, trên màn hình điện thoại chợt hiện lên một vài ký tự cực ngầu và bắt mắt: Winner Winner Chicken Dinner

Viêm Đình: "..."

Lâm Nguyên: "..."

Chớp mắt một cái, Lâm Nguyên từ trong trạng thái uể oải trở lại, ôm lấy điện thoại, hưng phấn nói: "Chu ca, anh quá lợi hại!"

"Tôi thoát ra đây." Chu Tử Mặc nói.

Lâm Nguyên: "Không tiếp tục chơi sao?"

Chu Tử Mặc: "Tôi khi nào rảnh sẽ trở lại, hiện tại tôi phải đi dạy cho người không biết giữ miệng trước."

Tần · không biết giữ miệng · Miện: "......"

Tần tiên sinh thật đáng thương.

Lâm Nguyên âm thầm thương tiếc cho Tần Miện năm giây, vừa nghiêng đầu liền bị dọa giật mình.

Sắc mặt Viêm Đình có vẻ nặng hơn so với mây đen bên ngoài, mí mắt Lâm Nguyên nhảy lên do dự đưa điện thoại "Của chú đây."

Không cho chơi game thì giận, bao nhiêu tuổi rồi không biết.

Cũng đâu phải còn là trẻ con, nếu muốn chơi chỉ cần tải trò chơi vào điện thoại của mình là được rồi.

Lâm Nguyên giơ cách tay lên đến mỏi mà cũng không thấy lão lưu manh cầm lấy, vừa định hỏi liền nghe thấy hắn nói: "Em cho rằng Chu Tử Mặc rất lợi hại?"

Đương nhiên là vô cùng lợi hại!

Một mình gánh cả trận, trong khi đồng đội đều chết hết, hoàn toàn là dựa vào thực lực để chiến thắng.

Như vậy mà không lợi hại sao?

Miệng mấp máy muốn nói ra nhưng Lâm Nguyên lại bị vẻ mặt u ám của người nào đó dọa sợ nói không ra tiếng.

Lão nam nhân cũng muốn giữ thể diện, hắn muốn được khen mấy câu sao?

Nhưng vừa nhớ tới lúc nãy hắn tự nổ chết chính mình cùng đồng đội, Lâm Nguyên lại khen không được, thật sự quá trái lương tâm lỡ đâu nói ra sẽ bị sét đánh xuống...

Sau một hồi im lặng Lâm Nguyên khẽ nói: "Không tệ."

Sắc mặt Viêm Đình lại đen vài phần, có thể so với nhọ ở đáy nồi.

Mí mắt đột nhiên giật mạnh Lâm Nguyên theo bản năng che mông mình lui về phía sau hai bước "Tôi nói cho chú biết đánh người là phạm pháp, chú muốn động thủ......"

Viêm Đình phát ra một tiếng khịt mũi lạnh lùng.

Năm phút sau, Lâm Nguyên lại là người duy nhất còn lại trong văn phòng.

Mông cậu vẫn ổn không bị đánh.

Nhưng di động đã bị lão nam nhân tịch thu rồi, game cũng không có để chơi.

Hơn nữa cậu phát hiện ra Viêm Đình có gì đó không ổn, cuộc họp vẫn chưa kết thúc hắn lại trở về văn phòng giữa chừng chỉ vì lấy cây bút.

Hắn có thể trực tiếp tìm cấp dưới mượn một cây, hoặc là nhờ thư ký đến lấy?

Lại còn tự mình chạy đi một chuyến quá rảnh rỗi.

Khẳng định đầu óc có bệnh, bệnh cũng không nhẹ.

Lâm Nguyên ngồi ở trên thảm ôm gối thở phì phò tức giận đến đầu bốc khói miệng dẩu đến độ có thể làm móc câu.

Cây bút mà Viêm Đình đích thân mang đi khỏi văn phòng đang nằm lẻ loi trên bàn trong phòng họp hoàn toàn bị bỏ quên.

Lấy bút chỉ là cái cớ, người nào đó chỉ là nửa ngày không nghe tin tức của đứa nhỏ, chỉ muốn trở về nhìn xem đứa nhỏ đang làm gì mà thôi.

Cuộc họp kết thúc, các giám đốc điều hành cấp cao lần lượt rời đi với các tài liệu dự án mà họ đã xử lý.

Tôn Khinh làm việc với Viêm Đình đã được vài năm, sau giờ làm việc cũng giúp hắn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày.

Trước khi tới công ty của Viêm Đình, Tôn Khinh làm thư ký cho Tần Miện. Khi đó Tần Miện chơi bời hỗn độn cách năm ngày liền đem thiếu niên xinh đẹp vào phòng đời tư vô cùng hỗn loạn.

Sau đó, Tôn Khinh từ chức chuyển từ Tần Miện sang bên Viêm Đình, lúc đầu còn tưởng rằng mình phải giải quyết những chuyện đó như trước nhưng không ngờ cuộc sống sinh hoạt cá nhân của Viêm tổng đơn giản đến không tin được.

Trừ bỏ xã giao cần thiết, hầu như không uống rượu cũng chưa bao giờ nhìn thấy bên cạnh hắn có những người khác.

Tôn Khinh thu dọn máy chiếu cùng máy tính của chủ tịch, nhưng khi anh quay lại thì thấy chủ tịch vẫn đang ngồi trên ghế.

Anh ngây người một chút, nhỏ giọng gọi: "Viêm tổng, ngài còn có phân phó gì sao?"

Viêm Đình đem điện thoại của Lâm Nguyên mở lên chỉ vào một biểu tượng ứng dụng trên đó, khẽ hỏi: "Cậu biết chơi trò chơi này chứ?"

Tôn Khinh gật gật đầu.

"Giúp tôi tải một cái về điện thoại của tôi." Viêm Đình ném chiếc điện thoại dùng xử lý việc cá nhân cho anh, rồi đứng dậy đi ra ngoài và nhấn mạnh: "Đưa cho tôi một bản hướng dẫn bao gồm cả hiệu quả và cách sử dụng của từng biểu tượng."

"???"

Tôn Khinh cầm điện thoại vẻ mặt đờ đẫn.

Lí nào trợ lý lại phải tải game hướng dẫn cách chơi game?

Có thể thêm tiền lương được không?

Thêm một trăm tệ cũng được......

Viêm Đình trở lại văn phòng đẩy cửa đi vào lại thấy trong phòng trống rỗng không có bóng dáng của Lâm Nguyên.

Hắn cau mày, nghiêng người hỏi thư ký ngoài cửa "Người đi rồi?"

Thư ký nghi hoặc nói: "Không, vẫn luôn ở bên trong, vẫn còn chưa đi ra."

Vừa nói, thư ký theo bản năng nhìn vào trong phòng, còn chưa kịp thấy rõ thì cửa đã bị Viêm Đình đóng lại.

Gối bị ném trên thảm có chỗ lõm ở giữa là hình dạng của phần mông.

Viêm Đình nhìn thấy nó, tự động hình dung hình ảnh Lâm Nguyên tức giận ngồi lên khóe miệng hơi cong lên, lạnh giá giữa mày tản đi một chút.

Trong phòng nghỉ cũng không có ai.

Lâm Nguyên dường như đã biến mất trong không khí .

Viêm Đình bước lại bàn muốn mở máy tính để kiểm tra camera trong văn phòng, khi ngón tay hắn vô tình chạm vào chuột, máy tính đột nhiên sáng lên.

Một vài dòng chữ lớn ở phía trên màn hình: 《Kiều thê mang thai con của tổng tài cố chấp bỏ chạy》

Những dòng chữ được sắp xếp gọn gàng bên dưới trông như một cuốn tiểu thuyết.

Nội dung chương hiển thị trên màn hình tình cờ lại là phần mà tiểu kiều thê bị bắt lại sau khi bỏ trốn.

Từ ngữ miêu tả ra hình ảnh cực kỳ hương diễm hình ảnh như hiện ra trước mắt.

Viêm Đình sau khi xem xong, cảm xúc và biểu cảm trên khuôn mặt không có bất kỳ dao động nào.

Hắn ngồi trên ghế da, ngã người ra sau một tay cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, hoàn toàn mất đi vẻ thờ ơ và lạnh nhạt xa cách khi đối mặt với những người khác, đuôi lông mày hơi nhướng lên tư thế lười biếng.

Hắn nhấc mũi giày da màu đen lên, hơi đá về phía trước:" Em muốn trốn dưới đó bao lâu?"

Lâm Nguyên cuộn mình dưới gầm bàn, ôm đầu gối ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút hoang mang khó hiểu, "Làm sao chú biết tôi ở đây?"

"Ngửi được." Viêm Đình cong môi, "Hôm nay trước khi ra khỏi cửa em trộm dùng nước hoa của tôi."

Lâm Nguyên: "..."

Mũi thính như mũi chó.

Lâm Nguyên trước đó cho rằng mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt trên người của Viêm Đình rất thơm, giống như mùi sương tuyết, nhưng cũng giống như mùi thông lạnh.

Cậu nhất thời tò mò, thấy lọ nước hoa trên kệ trong phòng tắm của bệnh viện nên cầm lên xịt một chút.

"Keo kiệt bủn xỉn, tôi chỉ dùng có một chút." Lâm Nguyên bĩu môi, duỗi tay đẩy đẩy cẳng chân Viêm Đình, "Chú tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài."

Viêm Đình không chỉ không tránh, mà còn đem chân phải duỗi qua một bên, hoàn toàn đem Lâm Nguyên chặn dưới gầm bàn.

"Trốn một lát nữa."

Lâm Nguyên chớp mắt ngơ ngác, trong lòng thầm nói đây là sở thích kỳ lạ gì vậy trời, cậu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, thư ký đứng ngoài cửa:"Viêm tổng, Vương tổng của tập đoàn Định Phong tới rồi."

"Cho vào."

Chẳng mấy chốc, tiếng của giày da chạm vào mặt sàn vang lên.

Lâm Nguyên vừa chuẩn bị đi ra ngoài lại lùi về gầm bàn, cuộn tròn người lại.

Một lúc sau, cậu mới nghe tiếng hai người trò chuyện. Đều là thuật ngữ chuyên môn, Lâm Nguyên nghe không hiểu.

Cậu chán nản ngồi xổm ở dưới gầm bàn, nhìn ngón tay của Viêm Đình đặt trên đầu gối, cậu nheo mắt lại trong lòng nhanh chóng nổi lên ý nghĩ xấu xa.

Lâm Nguyên nín thở vểnh tai lên nghe kỹ, chắc chắn rằng vị Vương tổng đang ở bên kia bàn không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra ở đây, cậu mạnh dạn nắm lấy ngón tay của Viêm Đình và siết chặt.

Viêm Đình rũ mắt nhìn xuống cậu một cái không nói gì.

Lâm Nguyên cong đôi mắt trong veo, đáy mắt hiện lên vài tia xảo trá, chậm rãi nghiêng đầu qua.

Trong miệng bị nhét đầy, Lâm Nguyên hô hấp có chút khó khăn nức nở ra tiếng.

Vương tổng ngồi ở đối diện nghe thấy động tĩnh, nghi hoặc hỏi: "Đây là tiếng gì?"

Viêm Đình cười sờ sờ đầu Lâm Nguyên dưới gầm bàn, trả lời: "Tôi có một bé thú cưng có chút không nghe lời chạy xuống dưới gầm bàn cắn loạn."

Nghe miêu tả thì có lẽ là hamster, Vương tổng cũng không mở miệng hỏi nữa.

Hơn mười phút sau Vương tổng rời khỏi văn phòng.

Viêm Đình kéo ghế sang một bên ngồi xổm xuống bế đứa nhỏ thân thể mềm nhũn ra ngoài.

Lâm Nguyên bị đặt ở trên bàn làm việc với đôi mắt đỏ hoe, đang cố gắng tắt trang web trên màn hình máy tính nhưng lại bị người đàn ông khóa chặt trong vòng tay.

Gõ nhẹ lên bàn, Viêm Đình hỏi: "Vừa rồi là học từ trên đó?"

Lâm Nguyên mím môi, đỏ mặt không nói lời nào.

Nhìn thấy cậu hoàn toàn khác hẳn với vẻ táo bạo và kiêu ngạo vừa rồi, lại là khuôn mặt đỏ tai hồng lộ vẻ ngượng ngùng Viêm Đình khẽ cười, "Học không giống lắm, gần như có chút khác biệt."

Lâm Nguyên giương khóe mắt ướt "Có gì khác biệt?"

Viêm Đình cách quần áo xoa xoa bụng cậu, "Khác là em không mang thai cho tôi một đứa nhỏ."

"......"

Lâm Nguyên tức giận liếc hắn một cái, "Vậy chú vẫn là nằm mơ đi, trong mơ đều sẽ có."

Tôi là nam, mang thai cái rắm!

Vừa rồi chỉ là nhất thời hứng thú giải trí mà thôi, làm sao có thể.

Lớn bụng...... Tuyệt đối không có khả năng.

--------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Miện: Nhớ năm đó, Tần gia ta cũng là hoa danh bên ngoài phong lưu phóng khoáng.

Sau lại...... Ai mẹ nó làm hồi "0", còn tưởng tiếp tục đương "1" đâu?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net