3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BETA : niccce

Lâm Nguyên đột nhiên không kịp phòng bị liền cùng người đàn ông đối mặt, nhất thời xấu hổ từ bàn chân xông thẳng đỉnh đầu.

Hoảng hốt hai giây, cậu nhấc xoay người chân muốn chạy.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến "Đứng lại!"

Hai chân Lâm Nguyên run lên, lòng bàn chân như là bị keo dính chặt, không nhấc ra được nữa.

"Lại đây." Viêm Đình tay kẹp điếu thuốc, lười biếng nói.

"..."

Lâm Nguyên im lặng, cậu nào dám đi qua.

Năm phút trước, là ai bằng một giọng điệu vô cùng kiên quyết cùng Viêm Lang nói chú hắn ta không cứng được.

Ừ, là chính mình.

Điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay Viêm Đình đã cháy hơn phân nửa, chứng tỏ rằng người này đã ở chỗ này rất lâu.

Cuộc nói chuyện vừa rồi ...

Lâm Nguyên rất muốn tự an ủi chính mình rằng người đàn ông này cái gì cũng chưa nghe được. Nhưng sự thật, lại là......

Thân thể cứng đờ đứng yên tại chỗ, cậu giật giật khóe miệng cười khan "Tôi, tôi còn có việc."

"Lại đây." Cơ thể Viêm Đình bị khuất một nửa trong bóng tối, không thể nhìn rõ vẻ mặt.

Chỉ hai chữ, Lâm Nguyên theo bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi, bả vai run lên một chút, run rẩy đi qua.

Giờ phút này, cậu giống một con nai nhỏ đang nhảy nhót trong núi, liền biến thành con mồi bị sói lớn xấu xa nhắm đến.

"Tôi......" Lâm Nguyên chần chừ, dừng ở trước mặt Viêm Đình, vừa mở miệng đã bị sặc một lượng lớn khói thuốc. Cậu ho khan vài tiếng, lui về phía sau một bước, nhíu mày.

Viêm Đình ném nửa điếu thuốc còn lại xuống đất, dùng giày da giẫm lên.

"Em vừa nói cái gì?" Nam nhân dựa trên vách tường, khóe miệng hơi hơi nhếch lên mang theo ý cười.

Lâm Nguyên nhấp nhấp môi, nói lắp "Tôi, tôi nói......"

"Tôi không thể?" Viêm Đình nhướng mày, con ngươi đen sâu thẳm và nặng trĩu.

Không không không, chỉ là nghe lầm, tôi cái gì cũng chưa nói.

"Lại đây, trốn cái gì, tôi còn có thể ăn thịt em hay sao."

Cầu thang không có đèn, chỉ có một cửa sổ nhỏ ở góc lộ ra một tầng ánh sáng yếu ớt.

Có thể thấy những hạt bụi thật nhỏ bay lơ lửng

Trong góc cách đó không xa, lưng Lâm Nguyên tựa vào bức tường lạnh lẽo, trước mặt là lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.

Cậu chớp chớp mắt, hàng mi dài và rậm khẽ rung lên

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Lâm Nguyên cảm giác như có thể nghe được nhịp tim của người đàn ông.

"Đừng dựa gần như vậy." Cậu nhỏ giọng ngập ngừng, giọng run run.

Viêm Đình nhìn nhìn đứa nhỏ đang xoay trái xoay phải trong vòng tay mình, dùng ngón tay véo vào vành tai mềm mại của cậu, cười nhẹ nói: "Có vấn đề gì với tôi sao? Em không phải đã thử rồi sao?"

Nghe vậy, Lâm Nguyên sửng sốt, hai má đỏ bừng.

Mọi thứ xảy ra vào đêm hôm trước ......ngay lập tức xuất hiện trong đầu của cậu.

Xen lẫn với hơi thở gần gũi của người đàn ông vào thời điểm này, dường như được tái hiện một lần nữa.

Lâm Nguyên hô hấp trong phút chốc liền rối loạn.

Cậu mím khóe miệng, quay mặt đi, giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi quên mất rồi."

"Quên?" Viêm Đình phát ra âm thanh trầm thấp, vang vọng trong hành lang tối tăm,giống như ngọn lửa nóng bỏng bao trùm lấy Lâm Nguyên, không đường thối lui, cũng không có cách nào chạy thoát.

Từ góc nhìn của Viêm Đình, vừa vặn có thể thấy đôi tai đỏ bừng và khóe mắt ướt đẫm của đứa nhỏ.

Hơi thở của hắn chùng xuống, trong cơ thể như có thứ gì đang chui ra. Đôi môi mỏng và sắc bén của Viêm Đình cong lên, nhỏ giọng nói: "Quên nhanh nhỉ, không bằng chúng ta làm lại một lần nữa."

"Hả?" Lâm Nguyên hoảng sợ nhìn lên.

Nhìn thấy nụ cười từ khóe miệng của người đàn ông, cậu nhận ra rằng mình đã bị lừa.

"Không diễn." Lâm Nguyên mặt ủ rũ trừng hắn "Không có hứng thú."

Viêm Đình không nói lời nào, ánh mắt sâu rơi vào trên mặt Lâm Nguyên, trong lòng cậu đã sởn cả gai ốc, lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu áp sát người vào tường như một con mèo sợ hãi với cái đuôi vểnh, cảnh giác hỏi: "Chú nhìn tôi làm gì?"

Đây là trong cầu thang, một nơi mà mọi người có thể đến bất cứ lúc nào.

Mặc dù Viêm Đình không nói gì, nhưng đôi mắt sâu thẳm và đường cong sắc nét vẽ ra từ khóe môi vẫn khiến người ta bất giác hoảng sợ.

Trái tim của Lâm Nguyên đập thình thịch cậu hận không thể chạy đi ngay lập tức.

"Tôi nói cho chú biết, tôi chính là bạn trai của cháu trai chú, đừng có nói chú đối với bạn trai của cháu trai có hứng thú." Lâm Nguyên lấy ra sát chiêu cuối cùng của mình, đang chần chờ tìm kiếm đột phá trốn thoát.

Nhưng mà cái gì cũng không có tác dụng..

Khóe miệng Viêm Đình cong lên, như là đang cười "Ừ, tôi có hứng thú."

Lâm Nguyên: "......"

Này!

Chú mẹ nó là biến thái à!

"Cút đi." Lâm Nguyên nổi giận đùng đùng nhấc chân đá vào đầu gối người đàn ông.

Ngoài hành lang có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, động tác của cậu dừng lại một giây và mất cơ hội.

Viêm Đình tiến lên một bước, đem người áp ở trên vách tường, cười nói:" Vẫn là trên giường tương đối ngoan."

Ngoan cái rắm!

Lâm Nguyên trừng mắt.

Tiếng bụng cồn cào bỗng vang lên.

Trong hành lang tối tăm và yên tĩnh này đặc biệt rõ ràng.

Viêm Đình giật mình trong một giây, sau đó buông tay ra, "Đói bụng?"

Lâm Nguyên nghiêng đầu mím môi, ngoan cố im lặng.

Từ sáng đến giờ, một miếng cơm cậu cũng chưa ăn. Trong túi cũng chỉ có mười tệ, một bát mì thịt bò thậm chí không mua nổi.

"Theo tôi."

Lâm Nguyên vẫn còn ngơ ngác cho đến khi theo Viêm Đình đi vào văn phòng.

Đến khi hoàn hồn thì mông của cậu đã chạm vào đệm mềm mại của ghế sô pha.

Viêm Đình đem một ly sữa bò nóng đưa cho cậu "Uống trước cái này lót bụng."

Lâm Nguyên nhìn sữa bò, lại nhìn người đàn ông trước mặt.

"Làm sao, sợ tôi hạ độc?"

"Không phải." Lâm Nguyên duỗi tay tiếp nhận ly, nhỏ giọng nói, "Chính là cảm giác thần kỳ thôi."

Giọng của cậu rất nhỏ, nhưng Viêm Đình vẫn nghe thấy, cười hỏi: "Thần kỳ cái gì?"

Lâm Nguyên cúi đầu uống một hớp sữa lớn, không ngẩng đầu trả lời: "Sao tôi phải đi cùng chú, đồ biến thái?"

Viêm Đình nhướng mày, từ chối trả lời .

Chú mơ ước bạn trai của cháu trai, quả thực là không bình thường.

"Trước khi làm, em có nói cho tôi đây là lần đầu tiên của em."

"Phụt......" Lâm Nguyên phun ra ngụm sữa còn chưa kịp nuốt xuống.

Có thể vui lòng ngừng nói chuyện này trong lúc này!

"Đừng lo lắng, từ từ uống."

Lâm Nguyên ho khan hai tiếng, cầm lấy khăn giấy mà người đàn ông đưa cho, lung tung lau miệng, nhướng mi nhìn hắn chằm chằm "Chú câm miệng."

"Chẳng lẽ không phải em nói......" Viêm Đình khóe miệng ngậm ý cười, tiếp tục trêu ghẹo bạn nhỏ.

"Là tôi nói, thì sao?" Lâm Nguyên thu lại vẻ bướng bỉnh, cáu kỉnh

Đôi lông mày cau lại, đôi mắt giận dữ và đôi má ửng đỏ, tất cả đều để lộ ra một biểu hiện sinh động của sự sống động.

Ai mà không thích trẻ con năng động xinh xắn, ngay cả những ông già kiêng cữ nhiều năm cũng không thoát.

Một khi khai trai, một lần lại một lần mong muốn nếm lại tư vị ấy.

Con thú nhỏ vươn bàn tay định cào cấu người ta, nhưng lại bị tiếng gõ cửa phòng cắt ngang.

Thư ký bước vào với hộp cơm trên tay, sợ hãi đặt lên bàn rồi nhanh chóng chuồn đi.

Người chính trực thì không xin ăn, ăn ké thì lại chột dạ.

Lâm Nguyên liếm liếm khóe miệng, lời từ chối bị kẹt trong cổ họng

Mùi thơm của thức ăn tràn ra khỏi hộp và đọng lại trên chóp mũi, khiến cậu thậm chí còn thấy đói hơn.

Viêm Đình cười đem hộp cơm đẩy đến trước mặt cậu, "Ăn đi, ăn no mới có sức trốn."

Đúng là đói bụng không chạy nhanh được.

Lâm Nguyên cầm lấy đôi đũa do người đàn ông đưa, vùi đầu ăn cơm mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng so với đói, không có gì khác quan trọng hơn.

Ăn uống xong đã nửa tiếng rồi.

Viêm Đình đang giải quyết công việc phía sau bàn làm việc, Lâm Nguyên giơ tay lên liếc nhìn hắn. Ở trong lòng yên lặng nghĩ, Viêm Lang là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này, tướng mạo của hắn đã rất đẹp trai rồi.

Nhưng so cùng với lão già này, tên kia vẫn là hơi kém hơn một chút.

Vẻ quyến rũ trưởng thành và chững chạc của đàn ông lớn tuổi, làm sao có thể so sánh được với loại thiếu niên lông lá chưa mọc đủ như  Viêm Lang.

Chậc chậc chậc ... thưởng thức qua loại rượu ngon như Quỳnh Tương, có ai còn nguyện ý đi uống một chai nước khoáng mười mấy tệ?

Lâm Nguyên vừa nghĩ, vừa cuộn mình trên sô pha dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, đã qua hai tiếng.

Văn phòng chỉ còn lại một mình cậu và điện thoại di động của cậu, đã tắt âm lượng nằm ở trên bàn nhỏ sáng lên một cách không ngừng nghỉ.

Lâm Nguyên mơ mơ màng màng mà duỗi tay cầm lấy, khi nhìn thấy cả chục cuộc gọi nhỡ, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Phòng môi giới ở tầng sáu.

Triệu Tình đem hợp đồng đưa cho Lâm Nguyên, "Cậu chỉ cần ký vào đây."

Cô làm việc ở công ty được hai năm, cũng coi như là lão làng trong công ty. Hai ngày trước, công ty dự định tổ chức cuộc thi livestream, đối tượng chính là những người nghiệp dư.

Sau khi thi đấu kết thúc hạng nhất sẽ nhận được giải thưởng 10 vạn tệ, vị trí thứ hai là 6 vạn tệ và vị trí thứ ba là 2 vạn tệ.

Hôm đó, cô lang thang trên phố và bắt gặp một chàng trai đang lười biếng tựa vào cột.

Đôi lông mày thanh tú, sự đẹp trai khiến người ta khó mà quên.

Khoảnh khắc Triệu Tình nhìn thấy, thứ mà cô nhớ tới chính là giáo thảo mà thời học sinh mình từng yêu thầm.

Chiều nắng, đôi mắt lười biếng. Sơ mi trắng, quần đen, tóc lòa xòa trước trán.

Tạo thành cảm giác thanh xuân tựa như nai con bang bang nhảy trong lòng, còn có chút ngây ngô của thiếu niên.

Triệu Tình cơ hồ không nghĩ tới hôm nay mình được nghỉ ngơi, trực tiếp tiến lên đưa danh thiếp của mình.

May mắn thay, cô đã nắm bắt cơ hội.

Lâm Nguyên dựa vào bàn ký tên, lông mi hơi rũ phản chiếu bóng dáng trên làn da trắng nõn.

Chiếc áo sơ mi được xắn lên, để lộ cánh tay nhỏ mịn màng.

Triệu Tình nghĩ, chỉ dựa vào gương mặt này thi đấu chắc chắn có thể thắng.

Lâm Nguyên cũng muốn giành chiến thắng, là vì số tiền thưởng.

10 vạn tệ đủ để cậu sống tốt trong một thời gian dài

Giao lại bản hợp đồng đã ký, Lâm Nguyên nhịn không được tò mò hỏi: "Chủ sở hữu 'Star Entertainment ' là họ Viêm?"

"Đúng vậy." Triệu Tình ánh mắt rơi vào trên trang hợp đồng để kiểm tra.

Lâm Nguyên nhíu mày "Tên là Viêm Đình?"

Ngay sau khi lật tờ giấy ra, Triệu Tình hoảng sợ nhìn xung quanh, mới hạ giọng nói: "Cũng không thể tùy tiện kêu tên đầy đủ của Viêm tổng, lỡ như bị ngài ấy nghe thấy, liền thảm."

Lâm Nguyên khó hiểu nhìn cô

"Tôi sẽ nói cho cậu biết." Triệu Tình vỗ vỗ bờ vai của cậu, dùng giọng điệu của người đi trước nói: "Đây là nơi làm việc, Tiểu Nguyên Nguyên cậu còn phải học rất nhiều thứ."

Lâm Nguyên cũng không phải không hiểu, ai dám tùy tiện trực tiếp kêu tên người lãnh đạo ra, chỉ là cậu vừa rồi nhất thời không phản ứng lại.

Sau khi ký xong hợp đồng, Lâm Nguyên chen chúc trên tàu điện ngầm trở về nhà mới nhớ tới nội dung buổi phát sóng trực tiếp của cậu vẫn chưa được quyết định.

Hợp đồng ký như vậy, có phải quá qua loa không?

Nhưng cậu cũng không có nhiều thời gian để lo lắng chuyện này, hiện tại quan trọng hơn là kiếm tiền để ăn cơm.

Lâm Nguyên lấy năm tế còn lại mua hai cái bánh bao thịt, tùy tiện lót bụng định tìm cái quán bar khiêu vũ.

Cậu cũng không biết nguyên chủ có biết nhảy hay không, nhưng cậu có thể trước kia đã từng học qua. Đó cũng là kỹ năng mà cậu dựa vào để kiếm sống và cách kiếm tiền nhanh nhất từ trước đến nay.

Màn đêm buông xuống, thành phố nhộn nhịp dần trở nên im ắng.

Nhưng ẩn trong một con phố nào đó giữa những ngôi nhà cao tầng. Lại dần dần náo nhiệt lên.

Trong một quán bar tên là MAX, quản lí kéo kéo chiếc cà vạt xộc xệch của anh ta, nhìn từ trên xuống dưới người thanh niên đang đứng trước mặt mình "Cậu lớn lên cũng không tồi, nhưng chúng tôi không thiếu vũ công, chúng tôi cần người bán rượu, cậu có thể không?"

Lâm Nguyên liếc nhìn sân khấu phát ra âm thanh điện tử ồn ào, gật đầu nói: "Được."

Không quan tâm nhảy hay là bán rượu, chỉ cần có thể kiếm tiền là được.

Quản lý dẫn cậu ra sảnh sau để thay đồng phục

Đồng phục của quán bar đều tương đối nhỏ, mặc trên người Lâm Nguyên eo thon, chân dài cộng với khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý.

Trong phòng riêng độc lập trên tầng hai của quán bar, Tần Miện gọi điện thoại xong quay đầu lại phát hiện Viêm tổng, kẻ bị người khác miêu tả là người máu lạnh, vẫn duy trì tư thế như vậy đã lâu.

Viêm Đình dựa vào lan can, trong tay cầm một điếu thuốc thưởng thức.

Tầm mắt rơi vào đại sảnh ồn ào bên dưới, khóa chặt một bóng người khuất dạng trong đám đông.

Tần Miện rất tò mò, nhìn theo ánh mắt của hắn, rất mau liền chú ý tới thiếu niên xinh đẹp

Đó là một gương mặt mới xinh đẹp, hẳn là hôm nay mới tới.

Tần Miện vui vẻ huýt sáo "Viêm tổng cấm dục động lòng phàm?"

Trước đây, mỗi lần chế giễu như thế này, Viêm Đình nhất định đều sẽ thờ ơ nói không có. Nhưng lần này, hắn không nói tiếng nào.

Ánh mắt hắn vẫn nhìn xuống phía dưới, không rời dù chỉ nửa giây.

Tần Miện thấy lạ, trước đây trong quán bar của anh cũng xuất hiện rất nhiều trai đẹp, lại chưa từng thấy Viêm Đình quan tâm như vậy.

Cây vạn tuế mười mấy năm vẫn luôn cấm dục muốn nở hoa rồi, Tần Miện xoa xoa tay cao hứng hơn cả chính mình "Chờ, tôi cho người kêu lên đây."

Nói xong, anh đợi vài giây mà không nghe thấy tiếng từ chối của ai đó.

Dường như có một vở kịch.

Tần Miện huýt sáo, mang hứng thú bừng bừng đi ra ngoài.

Cây vạn tuế già ra hoa, đúng là ngàn năm có một.

_______________________________________________

Quỳnh Tương:Rượu quý, ngon. Quỳnh: ngọc quỳnh, Tương: nước.

Đường Thi: Nhất ẩm quỳnh tương bách cảm sanh (Uống một chén rượu quỳnh tương sanh 100 mối cảm tình), Quỳnh tương: Nước ngọc quỳnh. Nghĩa bóng: Rượu ngon.

* Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net