31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Beta : niccce

Lâm Nguyên không khóc.

Cậu sẽ không thừa nhận mình đã khóc.

Vẫn luôn mạnh miệng là do cát bay vào mắt nên mới rơi nước mắt mà thôi , tất cả là do cơn gió chết tiệt này.

Ngọn gió thổi nhẹ qua những ngọn cây, không biết vì lý do gì đã làm chao đảo một cái cây trong một cái chậu lớn màu đen.

Những ủy khuất, sự phiền muộn, bàng hoàng, sợ hãi đang âm ỉ trong lòng được tích tụ lâu  ... Sau khi trút hết ra ngoài, Lâm Nguyên không cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào, ngược lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Như là bị đào rỗng mảng lớn , gió lạnh tràn vào cũng không lấp được cái hố lớn.

Lạnh như băng, lạnh như có kim châm vào thịt mang theo đau đớn.

Trong bếp lửa , củi đang bốc cháy ngùn ngụt.

Chiếc nồi sứ vỡ bên cạnh chứa đầy than củi đỏ rực, dưới cùng là tro, bên dưới món khoai lang yêu thích của Lâm Nguyên cũng bị tro vùi lấp.

Cậu bưng bát mì cà chua trứng trên tay , vừa ăn vừa canh khoai lang nướng của mình, đuôi mắt còn ươn ướt, hai má ửng hồng vì hơi của bếp lửa nóng , trông rất đáng thương.

Làm người đau lòng đến mức chịu không nổi, muốn ôm vào trong lòng ngực dỗ dành.

Nhưng Lâm Nguyên không muốn nói chuyện với Viêm Đình , cũng không để ý tới hắn, càng không cho hắn chạm vào.

Mặc kệ Viêm Đình nói cái gì, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào tô mì trong tay, chậm rãi ăn từng đũa một.

Nếu bỏ qua đống củi phía sau và những trái bắp ngô chen chúc nhau, sẽ khiến người ta có cảm giác rằng cậu không phải đang ăn một tô mì bình thường, mà là một món ăn ngon nhất trên đời.

Cũng không phải đang ở phòng bếp nhỏ lộn xộn ở nông thôn mà là đang ở một khách sạn 5 sao sang trọng.

Cả người có vẻ thoải mái tự do , có vẻ ăn uống nghiêm túc nhưng trên thực tế lại lơ đễnh, không hưởng thụ chút nào, càng giống như cưỡng ép mình ăn.

Làm người khác không đành lòng.

Bọn nhỏ giận dỗi, Lý nãi nãi làm trưởng bối, không thể can dự được, đem đậu que bỏ vào trong nồi hầm, sau đó liền đi quét tước sân.

Than trong chiếc nồi sứ vỡ trước mặt đang bùng cháy mạnh mẽ, nhưng Lâm Nguyên lại cảm thấy hơi lạnh. Cầm cái bát, cúi xuống trong vô thức tiến lại gần bếp than.

Ngay khi cậu cúi đầu một chút, đã được bao quanh bởi vòng tay rộng lớn của Viêm Đình từ phía sau.

Một chiếc áo gió dày cộp khoác lên vai cậu, vẫn giữ nguyên nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Viêm Đình , quấn chặt lấy cậu, xua tan đi giá lạnh.

Lâm Nguyên ngẩn ra, nắm chặt đôi đũa trong tay cho đến khi đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Cậu mở miệng, giọng nói không khống chế được sự run rẩy , lẩm bẩm nói: "Tại sao tôi lại mang thai?"

Giống như đang chất vấn, lại giống như tự nói chuyện với chính mình.

Đây là một câu hỏi mà không tìm ra được câu trả lời, ngay cả bác sĩ giỏi chuyên môn và giàu kinh nghiệm cũng không thể đưa ra lời giải thích chính xác.

Lâm Nguyên cảm thấy chính mình thật xui xẻo.

Xuyên vào cuốn sách một cách khó hiểu và bây giờ phá vỡ rào cản giới tính, lại đi mang thai.

Điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?

Dù muốn hay không, dù trong hoàn cảnh nào, cũng phải chấp nhận.

Không thể đoán trước được, lại càng không thể đổi.

Lúc trước biết được chính mình đang mang thai , trong lòng Lâm Nguyên xuất hiện ý nghĩ mãnh liệt , muốn phá bỏ nó!

Thuốc phá thai cũng do bác sĩ kê cho.

Nhưng sau đó vào lúc cậu định uống viên thuốc vào bụng, Lâm Nguyên đã từ bỏ.

Cậu muốn sinh đứa nhỏ này ra.

Quyết định là do chính mình đưa ra, chẳng sợ bởi vì nhất thời xúc động .Tất cả những trái đắng tồn tại ở phía sau, Lâm Nguyên đều sẽ một mình chịu đựng.

Ban đầu cậu định sống một mình ở thị trấn hẻo lánh này và lặng lẽ sinh con.

Sau này nếu có ai đó hỏi , cậu sẽ nói rằng mẹ của đứa trẻ đã bỏ trốn.

Cậu có tay có chân, làm ba ba đơn thân cũng không đáng sợ đến như vậy .

Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị trải qua nỗi đau của mười tháng mang thai một mình, thì Viêm Đình lại xuất hiện.

Trái tim được bao bọc bởi gang cứng ấy, lại một lần nữa rung động khi đối mặt với sự dịu dàng của Viêm Đình

Một khi con người ta trải nghiệm sự dịu dàng, sự ấm áp và tận hưởng tình yêu thương, họ sẽ không bao giờ buông tay được.

Bị người đàn ông từ phía sau bế vào trong lòng, Lâm Nguyên không hề trốn tránh, nhìn xuống tô mì lạnh, hơi nhíu mày.

Một thứ gì đó mềm mại và ấm áp dính vào phần cổ cậu đang lộ ra ngoài không khí.

Lâm Nguyên biết rằng Viêm Đình đang hôn mình.

Người đàn ông này dường như không vô tình như vậy.

Dùng đũa khuấy mì trong bát, Lâm Nguyên không có ý định muốn tiếp tục ăn.

Một lớp váng dầu đông đặc nổi lên trên mặt tô mì nguội khiến người ăn không khỏi buồn nôn.

Trong bụng có một cơn khó chịu trào lên, chưa kịp nhổ ra thì đã vội vàng cúi người đặt cái bát lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, không nhìn tới nó.

Khi còn nóng, món canh trứng cà chua ngon ngọt có màu sắc tươi tắn và hương vị hấp dẫn khi để nguội sẽ mất đi hương vị .

Lâm Nguyên đột nhiên cảm thấy việc cậu mang thai có thể hay không giống như là đồ ăn không ngon sẽ bị bỏ rơi. 

Hơn nữa, trong bụng của cậu còn mang thứ mà Viêm Đình ghét .

Lông mi như lông quạ run lên, Lâm Nguyên rũ xuống mi mắt mỏng, sờ sờ bụng, nói nhỏ: "Bác sĩ Ngụy nói, chú không thích trẻ sơ sinh."

Đôi mày phẳng lặng của Viêm Đình cau lại, "Tên đó nói bậy về tôi ."

Người đàn ông vẫn luôn trầm ổn và ưu tú đột nhiên bật ra tiếng xấu xa, khiến Lâm Nguyên nhướng mi đột nhiên, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.

Hai cánh môi bị chính mình cắn để lại một vết hằn hình chữ  O, "Vừa rồi chú nói cái gì?"

Là một người đàn ông tốt, làm sao hắn có thể nói những câu thô tục trước mặt đứa nhỏ nhà mình? Viêm Đình mím môi nhất quyết không thừa nhận.

Chỉ cần hắn không thừa nhận, hình tượng của hắn trước mặt tiểu gia hỏa sẽ không sụp đổ.

Viêm Đình nghiêm túc nói: "Ngụy Minh cứ nói quá lên, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ là tôi không thích trẻ sơ sinh, nhất là những đứa trẻ bò khắp sàn và chỉ biết khóc."

"..." Lâm Nguyên sững sờ, "Khi tôi sinh đứa nhỏ ra, nó sẽ bò khắp sàn nhà, thậm chí có thể tè cả ra giường."

Người này lớn như vậy, cũng quá không có phong độ, phân biệt đối xử với trẻ sơ sinh như vậy.

Viêm Đình vốn dĩ muốn đứa nhỏ yên tâm, nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt ngay tại chỗ, không những không dỗ được mà còn bị phản tác dụng, ánh mắt có chút bối rối, nhưng vẫn cố giữ thể diện và tiếp tục giải thích "Con tôi sẽ thông minh và nhạy bén hơn những đứa khác".

"Ồ." Lâm Nguyên gật đầu làm như không hiểu, nhướng mày, "Khi còn bé chú không bò khắp nơi sao?

Viêm Đình: "......"

Tiểu tổ tông của tôi ơi, mồm mép em từ khi trở nên sắc bén như vậy ?

Nhất định là đi theo Tần Miện học hư.

Cách đó ngàn dặm, Tần Miện đang bị đè trên sô pha cũng bị dính đạn.

Người này đúng là dỗ không được , hai lần liên tiếp đều chọt trúng điểm yếu, làm người ta không biết tiếp tục như thế nào.

Viêm Đình chọn cách đầu hàng, đem thân thể vẫn luôn run rẩy của Lâm Nguyên , ôm vào vòng tay của mình và sưởi ấm cậu bằng chính nhiệt độ cơ thể của mình.

Lòng bàn tay ấm áp phủ lên quần áo mềm mại của cậu, ôm lấy phần bụng hơi nhô ra của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Mỗi một cái vuốt ve đều rất cẩn thận , không dám dùng quá nhiều sức.

Lâm Nguyên nhìn xuống mu bàn tay của người đàn ông, cảm giác hắn không giống như đang sờ bụng, mà giống như đang nhào bột.

Xoa đi xoa đi, nặn ra cục tròn vo, cán thành bột, thậm chí có thể làm bánh bao để ăn.

Bụng mang thai có cảm giác khác với bụng lúc bình thường.

Viêm Đình bình thường mỗi ngày đều dành thời gian tập thể dục cơ bụng săn chắc rõ rệt.

Trước đây bụng Lâm Nguyên chỉ có một lớp cơ mỏng, thỉnh thoảng ăn quá no, bụng hơi phồng lên mềm nhũn.

Mà hiện tại, da bụng căng phồng bởi một sinh linh bé bỏng đang lớn dần lên, đó là một cảm giác rất mới lạ.

Viêm Đình ở trên bụng căng phồng của Lâm Nguyên, cách lớp quần áo sờ tới sờ lui một hồi, đột nhiên hưng phấn nói: "Con trai của tôi động."

Vốn dĩ người đàn ông này cho rằng chính mình cả đời đều không thể có con , đột nhiên lên chức ba , còn cậu trẻ hơn một, hai, ba tuổi ...... Hai mươi mấy tuổi, trông cậu như một đứa trẻ lên ba trong chiếc quần hở hang. 

Lâm Nguyên bĩu môi, ghét bỏ nói: "Đó là bụng tôi kêu."

"Hử?" Viêm Đình không tin.

"Đói...... Đói." Lâm Nguyên giơ tay sờ sờ cái mũi, có chút hơi xấu hổ.

Ăn một chén mì hay nửa chén mì, mà vẫn còn đói, cảm giác chính mình giống heo.

Viêm Đình im lặng, lòng bàn tay đặt trên bụng Lâm Nguyên một lúc lâu vẫn không nhúc nhích

Có thể là cảm thấy hình tượng trầm ổn của chính mình sụp đổ, một lần nữa đang tìm về.

Thật mất mặt.

Lâm Nguyên thực sự còn chưa no, ngửi thấy mùi thơm của sườn heo hầm đậu trong nồi, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.

Còn về vấn đề có con thì sau khi ăn no lại thảo luận.

Tại bàn ăn trưa, Viêm Đình nhìn anh chàng nhỏ bé đang tự mình ăn một, hai, ba ... năm bát cơm, vẻ mặt hắn im lặng lại nghiêm túc bưng bát cơm của mình lại không động đũa.

Lâm Nguyên cảm thấy hắn ghét bỏ chính mình giống thùng cơm , trong lòng đột nhiên không vui.

Khi mang thai, người mang thai có nhiều lúc tâm trạng thay đổi thất thường, dễ cáu gắt và nhạy cảm.

Với bài học rút ra từ việc la hét trong sân trước đó, Lâm Nguyên cũng không muốn chịu đựng nữa, xới thêm bát cơm thứ sáu và nói: "Nhìn lượng cơm tôi ăn thấy sợ rồi sao, hiện tại chú hối hận vẫn còn kịp."

Nhìn thấy cậu rõ ràng cảm thấy thực ủy khuất nhưng không nói gì, Viêm Đình vui mừng khôn xiết, đẩy phần cơm còn nguyên trong bát đến trước mặt cậu, "Tôi không ăn cũng không sao, không thể bỏ đói em tiểu Nguyên"

Lâm Nguyên: "......"

Người đàn ông này, cái bộ dáng này là như thế nào ?

Nhìn thấy tôi khóc chú rất vui phải không?

Lâm Nguyên rất cảm động, nhưng cậu không khóc, còn đem cơm trong bát Viêm Đình ăn sạch hết.

Sau giờ ngọ, nắng chói chang , cả một vùng quê ngập trong sắc vàng vàng.

( Giờ Ngọ là khoảng thời gian từ 11h - 13h trưa. )

Có tiếng chim hót trên cành.

Tuy rằng Lâm Nguyên không biết chúng nó hót gì , nhưng vẫn rất vui khi nghe nó.

Vào buổi trưa, cậu đã ăn quá no, sợ ăn không tiêu, nên cần phải tiêu thực.

Liền chỉ huy Viêm Đình mang ghế tựa ở nhà chính , đem ra sân trong.

Thập phần nhàn nhã và thoải mái, vừa phơi nắng, vừa đợi thức ăn trong bụng từ từ tiêu hóa từng chút một.

Bốn hoặc năm giờ đã trôi qua kể từ cuộc đọ sức giữa hai người họ. Lâm Nguyên cảm xúc hưng phấn

Từ lúc hai người ngả bài đến bây giờ, đã qua bốn năm giờ. Cảm xúc kích động của Lâm Nguyên, cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Nhưng cậu không dám đặt câu hỏi đó về việc liệu Viêm Đình có tiếp thu đứa trẻ hay không.

Nếu không nghe câu trả lời chính xác của Viêm Đình , cậu sẽ không bao giờ hoàn toàn yên tâm.

Máy chém treo trong tim cậu đã lung lay sắp rơi.

Lâm Nguyên luôn cảm thấy rằng một ngày nào đó, cậu sẽ đột ngột ngã xuống chỉ với một cú nhấp chuột và cắt đứt mọi thứ đang có bây giờ.

Nhưng cậu không dám hỏi.

Sợ nghe được câu trả lời mà cậu sợ hãi.

Cảm giác chắc bụng có thể khiến cơ thể buồn ngủ. Sau khi ăn trưa, đó là thời điểm tốt nhất trong ngày để chợp mắt.

Lâm Nguyên nằm trên ghế tựa, đắp chăn lông cừu, trên tay còn ôm một con heo màu hồng.

Đây là thứ được tìm thấy trong tủ của phòng ngủ dành cho khách của Viêm Đình trước đây, người quản gia nói là một món quà từ một người bạn của tiên sinh.

Lâm Nguyên khá thích, lúc rời đi liền ôm đi theo.

Thời gian trôi qua, càng nhìn cậu càng cảm thấy Viêm Đình và con heo này lớn lên giống nhau.

Đều ngu ngốc như nhau.

Khi Lâm Nguyên đang chợp mắt ngủ trưa, Viêm Đình ở cách đó không xa, nhìn ánh mặt trời vàng óng chiếu trên đôi lông mày và đôi mắt xinh đẹp của anh chàng nhỏ nhắn, tạo nên một quầng sáng trên làn da trắng nõn, giống như đậu phụ vừa mới ra khỏi nồi, trơn bóng. và ngon miệng.

Trong lòng đang dao động suy nghĩ, Viêm Đình nhẹ nhàng bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ghế tựa, nghiêng người đặt lên khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng trước mặt một nụ hôn nhẹ.

Ánh mắt ôn nhu của Viêm Đình quét qua lông mày của Lâm Nguyên, trong giấc ngủ khóe miệng mang đầy vẻ phòng bị , lại dừng trên chiếc chăn lông cừu, không còn nhìn thấy cái bụng căng phồng nữa

Độ cong của khóe miệng từ từ biến mất từng chút một.

Lông mày lạnh lùng nhăn lại, trong mắt hiện lên một tia mê mang, nhanh chóng bị màu đen bao trùm lấy.

Cằm sắc nhọn căng chặt, lộ ra vẻ lạnh nhạt, tỏ ra không muốn quan tâm đến.

Niềm vui và sự mong đợi vừa mới được giả vờ trước mặt Lâm Nguyên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự cáu kỉnh.

Viêm Đình không thích trẻ con.

Cho dù là con ruột của hắn và còn đang nằm trong bụng Lâm Nguyên, hắn cũng sẽ không có được một chút bao dung  hay yêu thương của người ba dành cho con trẻ.

Để không khiến đứa nhỏ nghi ngờ và buồn bã, Viêm Đình đã giả vờ và chịu đựng.

Ngụy Minh nói không sai, Viêm Đình có một rào cản tâm lý nặng nề đối với trẻ mới sinh.

Ngay cả khi hắn mất năm hoặc sáu năm, hắn đã dùng hết sức cho việc chữa trị của mình, nhưng cũng không thay đổi được tình hình.

Những ám ảnh từ thuở ấu thơ đã khắc sâu vào những góc tối nhất của trái tim, giống như giòi bám vào xương, không thể giết chết hay tiêu diệt được.

Theo dòng thời gian, nó không ngừng gặm nhấm máu thịt.

Cuối cùng, máu chảy đầm đìa, vết thương chảy ròng ròng.

Vào mùa thu ở miền nam, thời tiết khắc nghiệt. Nửa tiếng, trời vẫn còn nắng đẹp.

Trong nháy mắt, lại có mây đen bao phủ, gió lạnh cuồng bạo thổi qua.

Một tiếng sấm vang rền, Lâm Nguyên đột nhiên giật mình bị đánh thức. 

Trước khi cậu kịp phản ứng, cậu đã được bao bọc trong một vòng tay ấm áp. Lời dỗ dành nhẹ nhàng của Viêm Đình văng vẳng bên tai, "bảo bối, ngoan ngủ tiếp đi, không sao đâu."

Lâm Nguyên mơ mơ màng màng nghiêng đầu dựa vào vai Viêm Đình , cảm giác được mình đang được ôm lên lầu, đặt ở trên giường trong phòng ngủ.

Nửa mộng nửa tỉnh , cậu theo bản năng bắt lấy góc chăn, đem mình bọc thành một cái kén tằm , lại tiếp tục ngủ.

Ngay khi Viêm Đình di chuyển chiếc ghế tựa vào nhà chính, trời bắt đầu đổ mưa.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi trên mái ngói, đọng lại thành nước mưa, từ mái hiên rơi xuống tạo thành một bức màn nước tuyệt đẹp.

Tiếng sấm đã sớm dứt , nhưng mưa vẫn rơi không ngừng, cứ như muốn đem toàn bộ mưa của tháng sau trút xuống . Đèn trong phòng mờ ảo, Lâm Nguyên cuộn mình thành một quả bóng và ôm chăn ngủ ngon lành.

Cách đó không xa, Viêm Đình đang dựa vào bệ cửa sổ, sau lưng có ánh đèn, khuôn mặt kiên quyết của hắn nửa tối nửa sáng , bóng dáng ẩn hiện trong bóng tối.

Một điếu thuốc lá mảnh mai được kẹp giữa các đốt ngón tay, không được châm lên cũng như không được đưa vào miệng.

Chiếc điện thoại bị hắn cầm trên tay, màn hình đột nhiên sáng lên và hiện lên một thông báo.

Có một tiếng ding, phá vỡ sự im lặng, sự ngưng trọng nhanh chóng trở lại.

"Tôi nghe nói cậu đã trở về Trung Quốc. Nhớ đến gặp tôi để tái khám. Nếu quá thời gian, cũng không thể trì hoãn thêm nữa. Nếu không, rất dễ xảy ra sự cố, phải nhanh một chút."

Tin nhắn, đến từ Ngụy Minh.

Mình hết bệnh rồi, cảm ơn sự quan tâm của mọi người nhiều nha. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net