37 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người đàn ông khi say rượu sẽ không thừa nhận rằng mình say.

Hai mắt Viêm Đình trong veo sáng ngời, bước đi vững vàng nhìn không ra một chút gì là say rượu, vui vẻ tiếp tục uống rượu với hai người anh em của mình.

Nhưng tay nắm lấy tay Lâm Nguyên thì không chịu buông để cậu đi, nhất quyết để cậu ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đưa hai hạt đậu phộng trên bàn.

Vốn dĩ khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nhưng khóe miệng lại không kìm nén được, trong mắt Lâm Nguyên lại ngây ngô ngốc nghếch.

Giống như một con chó săn vàng lớn đang vẫy đuôi.

Anh cả cũng hơi say, mặt mũi đỏ bừng lời qua tiếng lại càng lôi kéo đứa em thứ ba uống rượu cùng mình.

Chỉ duy nhất người anh thứ hai, không say rượu đóng vai trò thuyết phục, rồi bị lấn át bởi người anh cả và đứa em thứ ba say xỉn.

Trong phòng khách rất ồn ào, Lâm Nguyên yên lặng ngồi ở bên cạnh Viêm Đình, tay phải bị hắn siết chặt, chỉ có thể dùng tay trái ăn.

Mỗi khi Viêm Đình đút đậu phộng đã bóc vỏ, cậu nhóc sẽ há miệng ăn một cách ngoan ngoãn, hai má béo ú của đứa bé sẽ phồng lên cùng với hành động nhai, không ngừng nghỉ trong giây lát.

Trình Tịch ngồi đằng xa cứ nhìn qua đây mà không qua, cô ấy có vẻ là một người vợ rất bao dung và độ lượng cho chồng , không xen vào chuyện anh có uống rượu hay không.

Cô đang ngồi bên cạnh bồn hoa, xung quanh là những bông hoa lan lộng lẫy và những ngọn cỏ xanh tươi. Một vầng hào quang nhẹ chiếu vào khuôn mặt dịu dàng của cô, giống như một bức tranh thời trung cổ và ngay cả mái tóc của cô ấy cũng mềm mại.

Nếu như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, Lâm Nguyên hẳn là thích một người chị dâu dịu dàng duyên dáng như vậy.

Trình Tịch thực sự diễn xuất rất tốt, che giấu hoàn hảo mọi suy nghĩ phiến diện, bẩn thỉu và nham hiểm dưới lớp da xinh đẹp.

Lừa dối mọi người.

Lâm Nguyên nhai đậu phộng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, thầm nghĩ nếu có một người phụ nữ như vậy bên gối của mình, chắc chắn nửa đêm sẽ gặp ác mộng làm cho sợ chết khiếp.

Cậu không biết, anh thứ hai của Viêm Đình có biết là vợ anh ta là người hai mặt .

Ngay cả vợ của anh cả đã nhiều lần đến cằn nhằn và yêu cầu chồng bớt uống rượu.

Chị dâu cả, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, là một người vợ giàu có điển hình. Hơi mũm mĩm, trên tay đeo một chiếc nhẫn kim cương rất lớn và một chiếc vòng cổ bằng đá saphire to bằng móng tay cái đeo trên cổ.

Trên người đều là nhãn hiệu nổi tiếng, tựa hồ không thể chờ đợi được viết lên trán hai chữ "Tôi giàu có".

Khuôn mặt bầu bĩnh chẳng thân thiện chút nào, mà ngược lại vẻ kiêu ngạo và hợm hĩnh hiện rõ trên khuôn mặt.

So với Trình Tịch dịu dàng và ít nói, chị dâu cả thực sự không phải là một người có vẻ ngoài dễ gần.

Sau khi thuyết phục chồng vài lần không uống quá nhiều, bà chỉ đơn giản ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Lâm Nguyên.

Hai người cách nhau một thước, vừa ngồi xuống Lâm Nguyên đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, lông mày lập tức nhíu lại.

Sau khi mang thai, Lâm Nguyên đặc biệt nhạy cảm với mùi.

Mùi trên người chị cả Viêm không thể tả là khó chịu, chỉ là quá nồng.

Sau khi ngồi vào chỗ, bà ta ngang nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyên, vẻ khinh thường trong mắt không chút nào che giấu trong mắt hiện lên một chút vui mừng.

Là chị dâu, bà cảm thấy thân phận của Lâm Nguyên không xứng với em chồng trong mắt càng ngày càng kiêu ngạo.

Nhưng nếu Viêm Đình thích một người đàn ông, cơ hội có con sau này sẽ giảm đi rất nhiều.

Do đó, toàn bộ tài sản của Viêm gia rất có thể sẽ được thừa kế bởi con bà.

Ngay cả khi Viêm Đình say rượu, khẩu khí của hắn vẫn rất mạnh mẽ cánh tay đặt trên ghế sô pha phía sau Lâm Nguyên, đặc cậu gọn dưới cánh của chính mình đầy tính chiếm hữu.

Chị dâu cả không dám manh động, nhìn Lâm Nguyên một cái không nói lời nào, đứng dậy rời đi lần nữa.

Bà cũng tỏ vẻ khinh thường người em dâu hiền lành, liếc xéo Trình Tịch vài cái rồi đi lên lầu.

Lâm Nguyên vẫn tò mò tại sao nhị ca của Viêm Đình lại kết hôn với một người phụ nữ như vậy.

Hơn nữa, cô ta rõ ràng là thích Viêm Đình vậy làm sao có thể gả cho nhị ca nhà họ Viêm?

Nhưng đây là chuyện riêng tư của người nào đó, Lâm Nguyên cảm thấy không nên quá quan tâm đến chuyện này nhưng thực sự rất tò mò, trái tim gần như nghẹt thở.

Bữa tiệc của ba anh em kết thúc bằng việc anh cả nhà họ Viêm uống rượu say và gục ngã.

Viêm Đình cũng rất say, khi bước đi còn loạng choạng .

Hắn quá cao và đầy cơ bắp, Lâm Nguyên hoàn toàn không thể chống đỡ được, suýt chút nữa đã bị đè lên.

May mắn thay, đã được nhị ca giải cứu kịp thời.

"Tiểu Nguyên, A Đình rất say. Lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi một lát. Khi em ấy tỉnh lại, em có thể đưa em ấy về nhà, được không?"

Người anh thứ hai giống mẹ, khác với vẻ ngoài góc cạnh và hung dữ của Viêm Đình, đôi lông mày của anh ấy có phần hiền lành và pha chút khác biệt và cách cư xử của anh ấy cực kỳ lịch thiệp.

Đây là lần đầu tiên Lâm Nguyên kết thân với một người lịch lãm như vậy.

Cậu nghĩ anh ấy giống như một người anh lớn khiến người ta muốn đến gần.

Chỉ là mắt của anh ấy không tốt lắm, lại lấy một cô trà xanh.

Sau khi nhị ca dìu em trai mình vào phòng khách, anh bỏ đi mà không nghi ngờ gì.Trong khoảng thời gian này anh hiếm khi gặp Lâm Nguyên, điều này cũng rất bình thường.

Viêm Đình say rượu nằm trên giường ngủ rất sâu, đôi mắt đen lạnh lẽo bị mí mắt mỏng che lại, sự dữ tợn nhất thời bị kiềm chế.

Nhưng ngay cả khi hắn ngủ gật và bớt hung hãn hơn, nhưng vẫn khiến người ta nghĩ rằng hắn là một con hổ ngủ gật, đầy nguy hiểm và chỉ cần sơ ý một chút là nanh sẽ cắn đứt cổ.

Lâm Nguyên lấy khăn lau tay và mặt, cởi vài cúc áo sơ mi để hắn ngủ thoải mái hơn.

Rất ít người có thể nhìn thấy Viêm Đình say xỉn, ngay cả Tôn Khinh trợ lý đã làm việc với hắn mấy năm cũng chưa từng nhìn thấy một lần.

Viêm Đình thường đi xã giao và hắn biết cách kiểm soát số lượng, khi cảm thấy cơ thể say thì sẽ dừng lại.

Và chỉ uống thêm vài ly khi vô cùng thư thái và vui vẻ.

Như ngày hôm nay.

Ba anh em đã không gặp nhau trong nhiều năm, đây là lần thứ hai  Viêm nhị ca trở về sau khi anh ấy ra nước ngoài.

Khi còn nhỏ, Viêm Đình thân thiết nhất với anh trai thứ hai của mình.

Hôm nay hắn thực sự rất vui và vô tình uống  say khướt.

Lâm Nguyên cũng có chút buồn ngủ, mệt mỏi ngáp dài xuống giường chuẩn bị ngủ một giấc, đầu óc có chút mê man.

Hắn tỉnh dậy ngay lập tức và ngồi dậy.

Thủ phạm cắn người như một con chó, nhưng lại không mở mắt.

Lâm Nguyên tức giận muốn thu lại bàn chân đang gãi của mình, dùng lòng bàn tay xoa xoa gò má bị cắn của mình, ghé tai vào miệng để lắng nghe Viêm Đình xem hắn đang nói gì.

"Nước, tôi muốn uống nước."

Lâm Nguyên: "..."

Hãy xem hắn có thể làm gì, đúng là nên cần có một chăm sóc khi say mà.

Lâm Nguyên tức giận tát nhẹ vào mặt hắn một cái, lăn lộn xuống giường đi ra ngoài rót nước.

Phòng ngủ dành cho khách nằm trên tầng hai và nhà bếp thì ở tầng một.

Hành lang yên lặng, chỉ có tiếng bước chân chạy lon ton của Lâm Nguyên vang lên.

Không có ai trong bếp, nước nóng thì phải tự đun sôi.

Lâm Nguyên rót nước uống vào ấm, đặt lên đế cảm thấy nước sôi mất mấy phút, quyết định đi đến bàn trà trong phòng khách lấy một quả táo để ăn.

Khi quay lại, cậu giật mình vì bóng người đứng ở cửa bếp.

Trình Tịch đứng đó với mái tóc bù xù, vẫn bộ váy dệt kim dịu dàng ấy, nhưng dường như có một số điểm khác biệt.

Lùi lại một bước, Lâm Nguyên nín thở, dựa vào bệ kính, nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, lông mày của cậu giật giật rồi nhanh chóng buông lỏng ra.

Váy dài trên người Trình Tịch rất nhăn nhúm, tóc dài có chút lộn xộn không giống như cô vừa mới ngủ say, mà giống như vừa bị ai đó làm nhàu nhĩ.

Lúc này xung quanh không có ai, Trình Tịch tự mình xé bỏ lớp mặt nạ, không còn giả bộ ôn nhu nữa, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc và chế nhạo, : "Lẽ ra tôi phải trở về sớm hơn nếu tôi trở lại sớm hơn, sẽ không có chỗ cho một con điếm lợi dụng ."

Làm ơn, bà chị có vui lòng tôn trọng giới tính của người khác không?

Mặc dù mắng chửi là một chuyện rất bình thường cậu cũng có thể chửi mà, nhưng cậu vẫn không nghĩ nó phù hợp với tính cách của mình.

Lâm Nguyên nâng mắt liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh trầm mặc nói: "Thật sự là không tốt khi mà phá mộng mơ của người khác, nhưng tôi vẫn muốn nói với chị cho dù chị có quay lại sớm hay không thì cái gì là của mình thì mãi mãi là của mình, còn cái không phải của mình thì cho dù sứt đầu mẻ trán cũng không phải của mình"

"Mười năm trước, chị và Viêm Đình là thanh mai trúc mã, nhưng anh ấy không thích chị, thì chị nghĩ mười năm sau anh ấy sẽ thích chị sao?" Lâm Nguyên xòe tay ra cười nhẹ, "Đương nhiên là tình yêu thuở nhỏ mà. Con người luôn có một suy nghĩ tốt đẹp trong tương lai. "

Lâm Nguyên thực sự không thích tranh luận với người khác.

Nhưng bây giờ có một người phụ nữ ở trước mặt, nếu một người phụ nữ tốt thì cậu không phải tranh luận.

Nhưng người phụ nữ không biết lỗi là một rắc rối.

Lâm Nguyên đột nhiên cảm thấy bà chị dâu cả xấu tính lại càng dễ thương hơn. Kẻ giả tạo này thực sự khiến người ta khó chịu.

Những lời này nhất thời đâm vào chỗ đau của Trình Tịch, sắc mặt càng thêm nham hiểm.

Nét mặt dịu dàng ban đầu biến sắc, lửa như phun ra từ mắt cô ta.

Lâm Nguyên nghĩ cô ta muốn đánh thì cậu chuẩn bị sẵn sàng phòng bị, nhưng nhìn thấy Trình Tịch đầy tức giận vừa cười, "Mày nghĩ mày có thể ở bao lâu? Nhà họ Viêm muốn có cháu, mày có thể có con sao?"

Xin chúc mừng, bà chị đã nói đúng.

Tôi thực sự có thể.

Tuy đó không phải là ý muốn chủ quan của tôi, nhưng thực sự là tôi có thai.

Khẽ kéo khóe miệng, Lâm Nguyên im lặng không nói gì.

Trình Tịch càng cười to hơn, "Tao có thể! Tao có thể sinh con cho nhà họ Viêm, tao đã sinh rồi."

"???" Lâm Nguyên bối rối chớp mắt.

Tâm nói bà chị này bị bệnh rồi, đẻ con cho chồng rồi, còn cố lấy em chồng.

Cô muốn ba anh em nhà họ Viêm phải cúi đầu dưới váy hoa lựu của cô sao?

Lâm Nguyên nổi da gà và cảm thấy có chút buồn nôn.

Buổi trưa ăn quá nhiều đậu phộng, dạ dày sôi trào dữ dội cảm giác buồn nôn ập đến Lâm Nguyên không thèm quan tâm đến nước sôi, che miệng đẩy người phụ nữ chặn cửa ra, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.

Hơn ba tháng là thời kỳ ốm nghén đã trôi qua.

Nhưng nhãi con trong bụng vẫn không dừng lại, muốn phá Lâm Nguyên mà.

Sau khi nôn một lúc lâu thì mới hết buồn nôn.

Sau khi rửa tay, súc miệng và lau mặt Lâm Nguyên dựa vào khung cửa phòng vệ sinh với đôi chân yếu ớt mà nghỉ ngơi.

Trình Tịch giật mạnh chiếc khăn choàng cashmere* trên người, mỉm cười nhìn cậu, "Mày cho rằng tao ghê tởm sao?"

Vâng, bà chị có nhận thức tốt đấy.

Lâm Nguyên không trả lời Trình Tịch lại càng cười "Không phải tao, mà chính là người nhà họ Viêm đáng ghê tởm đó . Nếu không phải vì tên Viêm Đồng phiền phức ấy, tao đã cùng A Đình bên nhau từ lâu rồi."

Lâm Nguyên nhíu mày, vỗ vỗ bụng cố gắng xoa dịu tên nhóc ồn ào kia.

"Cậu có biết tại sao tôi lại muốn kết hôn với anh hai của A Đình không?" Trình Tịch che môi cười, "Bởi vì tôi mang thai."

Lâm Nguyên trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt. 

Vải cashmere có nguồn gốc từ lớp lông tơ của dê Kashmir (tên gọi khác là Cashmere). Loại vải này có đặc tính siêu nhẹ, mềm mại, có khả năng giữ ấm gấp 6 lần các loại vải len thông thường. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net