38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nguyên chăm chú lắng nghe.

Nếu người phụ nữ này nói cô ta sinh ra đứa con của Viêm Đình, không quan tâm là thật hay là giả, cậu nhất định sẽ lập tức đi đánh bay đầu chó Viêm Đình !

Chết tiệt!

Cậu đến đây là để phòng ngừa gia đình của Viêm Lang xuống tay với Viêm Đình, nhưng hiện tại Viêm Lang không thấy, thì một người phụ nữ từ đâu xuất hiện khiêu khích .

Lâm Nguyên rất nghi ngờ rằng mình đã đọc một cuốn tiểu thuyết hào môn cẩu huyết.

Cũng đúng, nam nhân còn có thể mang thai, thì còn có cái gì cẩu huyết hơn nữa không thể viết .

Lâm Nguyên dựa vào khung cửa, ánh mắt hơi lạnh nhóc con đang náo loạn dường như cảm thấy được ba ba không vui, cũng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.

Cảm giác khó chịu trong người dần dần tan biến, sắc mặt tái nhợt như có huyết sắc trở lại.

Trình Tịch người ở cách đó hai mét, vẫn cười như một kẻ mất trí.

Đang nghịch mái tóc đen rủ xuống của mình, cô tiến lên một bước ngồi lên tay vịn của đệm sofa, chỉnh lại chiếc váy nhăn nhúm trước khi tiếp tục mỉm cười và nói: "Khi tôi kết hôn với anh hai của A Đình, tôi đã có một cái bụng lớn trông không đẹp chút nào trong bộ váy cưới. Nhưng điều đó không quan trọng, tôi sẽ mặc lại chiếc váy cưới một lần nữa trong đời, vì A Đình. "

Người phụ nữ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vẻ mặt lộ ra biểu tình hờn dỗi, e thẹn cúi đầu khẽ chạm vào bụng mình, ánh mắt đầy dịu dàng tràn ngập tình mẫu tử.

Lâm Nguyên xem đến tim đập hoảng hốt.

Không phải tức giận, mà là sợ hãi.

Ngay từ đầu, Trình Tịch chỉ hành động như một người phụ nữ đầy mưu mô với một trái tim đen tối hai mặt.

Nhưng giờ phút này, hình ảnh trong ánh mắt phi thường xa lạ, phá lệ quỷ dị thoạt nhìn khiến người ta khiếp sợ đến hoảng hốt.

Trình Tịch vuốt bụng, khóe miệng cong thành một vòng cung kỳ quái  trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Bảo bảo không sợ, mẹ mang con trở về tìm ba ba."

Kẻ điên!

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Nguyên.

Sống lưng toát mồ hôi lạnh, cậu vô thức lùi lại hai bước dùng ngón tay siết chặt khung cửa.

Đầu óc không bình thường.

Đây là suy nghĩ thứ hai của Lâm Nguyên.

Mang thai cách đây năm sáu năm trước, hiện tại đã sớm sinh ra. Thậm chí Na Tra cũng chỉ mang thai ba năm.

Lâm Nguyên càng nghĩ tới, càng thêm bối rối lòng bàn chân lạnh lẽo.

May mắn thay, đây là ban ngày ban mặt nơi nơi đều có ánh sáng nếu không đã bị hù chết.

Cậu đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, trước khi người phụ nữ không để ý, lặng lẽ đi lên cầu thang.

Mới vừa đi được hai bước, phía sau liền vang lên một tiếng quát chói tai: "Đứng lại!"

Cả người Lâm Nguyên run lên.

"Chạy cái gì, lại đây đứng nghe tôi nói." Trình Tịch mệnh lệnh nói.

Lâm Nguyên: "???"

Đây là kiểu phát triển cốt truyện kỳ ​​lạ gì vậy?

Sống lưng cậu cứng đờ, nhấp môi dưới chậm rãi xoay người "Nghe chị nói cái gì?"

"Cậu lo lắng cái gì?" Trình Tịch dường như đã bình thường trở lại, nụ cười kỳ quái trên mặt biến mất, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh, cô ưu nhã nâng chân lên, bắt chéo đôi chân dài, nhẹ nhàng nói: "Cậu muốn biết đứa con mà tôi đang mang trong mình. Bố là ai? Tôi nói cho cậu biết, đó là ... "

"Này, dừng lại! Đừng nhúc nhích, cứ đứng đó!" Một tiếng hét đột ngột cắt ngang lời nói của Trình Tịch, Lâm Nguyên đã ngừng nhìn cô từ lâu sự chú ý đều đổ dồn vào Viêm Đình ở lối vào cầu thang, lo lắng và khẩn trương.

Say rượu rồi còn chạy lung tung, lỡ té cầu thang thì sao?

Cậu không muốn ba của con mình què quặt bàn tay và bàn chân bị gãy!

Viêm Đình đột nhiên bị la, chân tay luống cuống đứng ở lối vào cầu thang, nhìn cậu nhóc đang ngây thơ chạy về phía mình, trong tiềm thức muốn nghênh đón.

Mới vừa duỗi chân ra, lại bị la.

"Em đã nói anh đừng nhúc nhích!"

Viêm Đình ủy khuất mà thu hồi chân, không dám lại lộn xộn.

Một người đàn ông to cao khoảng 1,8m  co lại, ủy khuất rất đáng thương.

Nhưng Lâm Nguyên không hề tỏ ra thương hại, cậu lao lên lầu nắm lấy tay áo Viêm Đình , bắt đầu giáo huấn hắn.

"Ai cho anh chạy lung tung? Không thể nghe lời mà ngủ sao?"

Lâm Nguyên hung dữ, Viêm Đình tay chân co quắp rõ ràng hắn còn đang say rượu, không dám nắm tay đứa nhỏ, vì vậy nói nhỏ: "Anh không tìm được em."

"Không phải em rót nước cho anh sao?" Lâm Nguyên nói xong, đột nhiên nhận ra hình như mình đã quên cái gì đó.

Nước của cậu vẫn đang đun, nếu tràn nước thì có bị rò rỉ điện không?

Lâm Nguyên co chân muốn chạy xuống lầu, trước khi bước đi còn quay lại cảnh cáo: "Anh cứ đứng đây, đừng nhúc nhích, em quay lại ngay."

"Được." Viêm Đình gật gật đầu, lưng dựa vào tường không dám cử động.

Lâm Nguyên nhanh chóng chạy xuống lầu, lao vào phòng bếp.

May mắn, nước đã được bật lên nhưng không có rò rỉ và hỏa hoạn như tưởng tượng.

Lâm Nguyên rút phích cắm điện, rót một cốc nước nóng, bước ra khỏi phòng bếp đang cầm trên tay vừa lúc nhìn thấy Trình Tịch đang đi lên lầu.

Trong lòng khó chịu cau mày, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Viêm Đình đang đứng ở lan can nhìn mình, ngây ngốc.

Cậu nhanh chóng chạy nhanh lên lầu trước mặt người phụ nữ, đứng trên mặt đất bằng phẳng, ra hiệu với Viêm Đình , "Lại đây."

Người đàn ông say rượu vô cùng nghe lời và nhanh chóng bước đến gần .

Có vẻ như hắn cảm thấy đứa nhỏ sẽ không thoải mái khi phải ngẩng đầu lên nói chuyện với mình, vì vậy hắn ngồi xổm trên mặt đất với đầu gối của mình.

Lâm Nguyên: "......"

Ôi đừng như vậy, làm cậu có cảm giác cho một chú cún ăn.

Lâm Nguyên dứt khoát ngồi xổm xuống, cúi đầu thổi nước nóng trong cốc cho nguội một chút, mới cầm qua tay đưa qua "Cẩn thận nóng"

Hai người ngồi xổm mặt đối mặt, Lâm Nguyên rất cẩn thận khi đút nước.

Viêm Đình đã say, và có lẽ hắn còn không biết nước có nóng hay không.

Lâm Nguyên nghiêng chiếc cốc rất cẩn thận, vì sợ làm bỏng tên ngốc lớn tướng này.

Trình Tịch đứng ở lối vào cầu thang với vẻ mặt ảm đạm, không phù hợp với bầu không khí ấm áp này.

Cô không cam lòng, tranh thủ cơ hội nói ra điều vừa rồi không nói"Tôi mang thai đứa con của A Đình!

Trình Tịch gần như rống lên thành tiếng.

Nhưng không ai để ý đến cô, Lâm Nguyên chậm rãi cẩn thận đút nước cho Viêm Đình, sau đó chậm rãi vỗ vai hắn, "Này, cô ấy nói mang thai con của anh."

"Không phải." Viêm Đình lắc đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm trên mặt Lâm Nguyên, một giây cũng không rời, nghiêm mặt nói: "Cô ấy là nhị tẩu."

Ngay cả khi Viêm Đình say rượu, vẫn kính trọng gọi cô một tiếng nhị tẩu, vậy làm sao có quan hệ nào khác.

Lâm Nguyên cảm thấy xấu hổ cho cô ta.

Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy

Trình Tịch không tức giận với câu trả lời của Viêm Đình , cô ấy xù lông lên, "Anh nghĩ tôi muốn làm nhị tẩu của anh sao? Nếu tôi không mang thai đứa con của anh trai anh, làm sao tôi có thể không kết hôn với anh ta."

Lâm Nguyên: "......"

Chà, là do cậu đem cốt truyện suy nghĩ quá cẩu huyết.

Không phải, cô đang mang thai đứa con của chồng cô, nói với tôi làm gì ?

Liên quan gì cậu đâu ! Còn dọa cậu giật mình.

Lâm Nguyên bĩu môi, đột nhiên cảm thấy không chỉ xoáy nước nhà giàu sâu, mà ngay cả những người trong gia đình quyền lực giàu có cũng vô cùng khó dò.

Nói không chừng thời điểm nào đó, liền phát bệnh.

Trình Tịch đứng ở đó huyên thuyên một mình, một tiếng A Đình rất thân mật nhưng từ đầu đến cuối Viêm Đình không hề nhìn cô, cười ngu ngốc nhìn Lâm Nguyên, "Anh còn muốn uống."

"Chờ một lát, em thổi nước cho nguội." Lâm Nguyên nhấp một ngụm đảm bảo nước không quá nóng rồi lại cầm cái cốc trước mặt hắn "Anh tự cầm đi."

"Không, anh muốn bảo bối đút." Viêm Đình cũng không duỗi tay, một mực đòi uống từ trong tay Lâm Nguyên.

Yo, còn học được cách làm nũng?

Nhưng người đàn ông mạnh mẽ làm nũng hình ảnh không quá đẹp.

Lâm Nguyên trong miệng lẩm bẩm đảo mắt, nhưng vẫn cầm cái ly trong tay cẩn thận đút cho Viêm Đình.

Miệng dao găm tâm đậu hủ.

Bên tai vang lên những lời nói huyên thuyên của Trình Tịch, Lâm Nguyên coi như nhạc đệm.

Nó có một chút ồn ào, nhưng ...

Này, tại sao không có âm thanh?

Lâm Nguyên nghi hoặc mà nghiêng đầu, thấy sắc mặt Trình Tịch trắng bệch mà nhìn phía trước, ánh mắt phức tạp khó tả.

Cậu tò mò quay đầu nhìn sang, ở giữa hành lang cách đó ba mét, anh hai nhà họ Viêm đang đứng ở ngoài một cánh cửa.

Phía sau anh ta, hẳn là phòng ngủ dành cho khách, nơi anh ta vừa nghỉ ngơi.

Khoảng cách không xa, những gì Trình Tịch nói trước đó rất có thể bị anh ta nghe thấy không xót một chữ.

Lâm Nguyên yên lặng thu hồi tò mò ánh mắt, móc ngón tay Viêm Đình, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

Viêm Đình say rượu rất uể oải, hoàn toàn không biết bầu không khí xung quanh xấu hổ như thế nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà gật đầu cười, "Được."

Nói rồi nhân cơ hội nắm tay cậu vào lòng bàn tay.

Lâm Nguyên không nói gì và bỏ chạy cùng Viêm Đình . Sau khi vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, ghé tai vào cửa muốn nghe xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết, hai người có đánh nhau không.

Viêm Đình cũng bắt chước động tác của cậu, nằm trên tấm cửa để lắng nghe, hắn thì quá lớn mà cửa quá hẹp, vì vậy gần như ép Lâm Nguyên văng ra .

Lâm Nguyên thân thể vừa bị nghiêng, bị Viêm Đình ôm vào trong lòng, cằm ở trên đỉnh đầu cậu cọ cọ xoa đôi tay cũng không thành thật.

"Ế, anh làm gì?"

"Lấy tay ra !"

"Anh không phải uống say sao!"

Muôn nghe lén mà nghe lén không được, Lâm Nguyên đánh rớt bàn tay đang chạm vào cậu của Viêm Đình, dùng hết sức của chín trâu hai hổ, mới đưa hắn nhét vào trong ổ chăn dùng chăn bọc đến kín mít.

Viêm Đình bị bọc thành một cái xác ướp, nhìn Lâm Nguyên với đôi mắt đen và sâu, mặt lộ vẻ ủy khuất.

Lâm Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn "Nhắm mắt lại ngủ đi, nếu không em chặt JJ của anh"

Suy nghĩ của hắn rất chậm, Viêm Đình chớp mi thật lâu, như đang cố gắng suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của Lâm Nguyên.

Lâm Nguyên sợ hắn một giây sau sẽ hỏi mình JJ cái gì, vì vậy vội vàng lấy lòng bàn tay che miệng hắn lại "Anh đừng nói chuyện, nghe em nói."

"Em mệt quá, em muốn ngủ, anh đừng làm phiền, được không?" Lâm Nguyên quỳ trên giường, buồn ngủ đến mức không còn sức lực. "Em tỉnh lại rồi, anh muốn làm gì thì làm."

Lâm Nguyên nói xong, cảm giác phía sau lưng đột nhiên trầm xuống.

Người đàn ông vừa nãy quấn lấy cậu, không biết khi nào tránh ra.

Viêm Đình đắp chăn lên người tiểu gia hỏa , lại đem cậu ôm vào trong lòng ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng, thấp giọng nhẹ dỗ "Ngủ đi."

Lâm Nguyên chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy Viêm Đình giống như tỉnh rượu.

Vừa định hỏi, khóe miệng đã bị hôn một cái.

Viêm Đình hôn vừa nhanh vừa vội, nhẹ nhàng hôn một cái liền rời đi, như là sợ bị mắng.

"......"

Nơi nào giống như này hắn tỉnh táo, hắn rõ ràng vẫn là say.

Lâm Nguyên không nói gì, ngáp một cái chui vào trong vòng tay của Viêm Đình , cũng không chê hắn cả người toàn mùi rượu, nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Viêm Đình không ngủ, hắn xoa xoa tóc Lâm Nguyên một cái, mân mê tai cậu một cái, lại hôn lên má , chơi vui vẻ vô cùng.

Thật sự đặc biệt ngốc, hoàn toàn không có giống tổng tài ngày thường quát tháo thống trị thế giới kinh doanh.

Lâm Nguyên nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy bụng vừa nóng vừa ngứa, muốn trở mình nhưng không được.

Viêm Đình vẫn chưa ngủ, vẫn còn đang tung tăng nhẹ nhàng hôn lên bụng Lâm Nguyên qua lớp quần áo , vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện.

"Con à, ba là ba của con, người ba vĩ đại và đẹp trai nhất của con. Con phải nghe lời ba, đừng nghịch ngợm, nếu không ba sẽ đánh đòn con."

Lâm Nguyên đang ngủ say thì đột nhiên bị vỗ nhẹ vào bụng.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, Viêm Đình nâng bàn tay lên nhắm ngay cậu bụng còn chưa đánh xuống.

Tác giả có lời muốn nói: Này nơi nào là viêm bá tổng, đây là viêm đại ngốc tử!

Ui mai tui thi rồi lo xỉu, chúc mấy bà cùng thi ngày mai thi tốt nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net