41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viêm Lang quơ quào trong bể bơi như một con chó chết đuối, còn cố ý la lớn tiếng nước bể bơi lạnh lẽo bắn tung tóe khắp nơi, trên thành bể tích tụ một vệt nước lớn.

Lâm Nguyên nhất thời không để ý tới, ống quần của bị bắn ướt đẫm, nhanh chóng lui về phía xa một mét kinh ngạc nhìn hắn.

Nước trong hồ bơi này sâu một mét năm, nhiều nhất là đến cổ có gì đáng ầm ĩ gì đâu?

Bên này động tĩnh quá lớn, chẳng mấy chốc đã có nhiều người hầu bị thu hút.

Nhìn thấy chính là thiếu gia rơi xuống nước, có mấy người phụ giúp cắt tỉa cành hoa ném cây kéo lớn, lần lượt nhảy xuống nước, vội vàng đem Viêm Lang vớt lên.

Viêm Lang cả người đều ướt sũng, áo sơ mi trắng dính sát vào người, lộ ra màu da thịt cùng đường nét cơ ngực.

Những người hầu gái bị thu hút xung quanh họ quay đầu xấu hổ và che mặt.

Lâm Nguyên nhìn nó với vẻ thích thú, tâm nói thật không hổ là vai chính công chân dài, cơ bắp đầy đủ dáng người đẹp.

Trách không được, Lâm Kỳ vạn người mê cuối cùng lại chọn hắn. Rốt cuộc, có tiền lại lớn lên soái, trên thế giới này thật đúng là không nhiều lắm

Lâm Nguyên đôi mắt một chút cũng không nhàn rỗi, nhân cơ hội đem Viêm Lang đánh giá . Bàn tay tiến trong túi, sẵn sàng chụp vài bức ảnh bằng điện thoại.

Đáng tiếc, động tác không đủ nhanh người hầu nhanh chóng quấn khăn tắm cho Viêm Lang .

"Ai......" Lâm Nguyên tiếc nuối mà thở dài, im lặng cất điện thoại trở lại.

Sau màn lăn lộn này, tất cả đèn trong vườn đều được bật lên, chiếu sáng cả sân như ban ngày.

Viêm Lang đang quấn một chiếc khăn tắm, run lên vì lạnh giống như một con gà rớt vào nồi canh. Tóc ướt dính vào trán, nhỏ giọt liên tục.

Cả người nhếch nhác, nhưng bản thân hoàn toàn không biết điều đó.

Còn cố ý đứng ngược với ánh sáng, góc cạnh khuất hơi nhếch lên, cách không khí nhìn Lâm Nguyên chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh lùng "Lâm Nguyên, cậu không tán được tôi thì muốn giết tôi , cũng thật đủ ác độc."

Cái quái gì vậy! Cậu sợ đến nỗi hạt dưa đều rớt.

Lâm Nguyên trợn mắt há hốc mồm.

Cậu đã gặp qua những người thích diễn ngoài đời thực nhưng chưa thấy ai diễn xuất sắc như vậy.

Lâm Nguyên cười nhẹ, không né không tránh châm chọc phản bác "Tôi còn có thể càng ác hơn, muốn thử sao?"

Viêm Lang rất hài lòng với câu trả lời của mình. Mục đích đạt tới một nửa, liền tiếp tục khiêu khích đối phương "Cậu lúc trước nói muốn giúp tôi, tôi cùng đường liền tin cậu .Không nghĩ tới, cậu thật sự muốn ngủ với tôi!" "

Lâm Nguyên: "???"

Lời thoại của nhân vật nữ chính đáng thương ? Cưỡng chế an bài cho tôi vai nam tám hung ác ăn thịt người?

Vào lúc này, chẳng lẽ sẽ có một nam chính đẹp trai đến si tình và cứu nữ chính khỏi nguy hiểm sao?

Cho nên...... Nam chủ đâu? Ở đâu, mau ra đây đi cho khỏe.

Kỹ năng ném nồi của Viêm Lang tương đối mới lạ và lời thoại của anh ta quá giả tạo, khiến người xem phải cúi đầu, che miệng cười.

Hắn muốn nhân cơ hội đem xu hướng tính dục ném sang Lâm Nguyên nói cậu là đồng tính luyến ái.

Để cho mọi người nghĩ rằng mình vì Lâm Nguyên bức ép ngược đãi mới thích nam nhân.

Cứ như vậy, hắn liền trở thành người bị hại. Không những có thể che giấu hành vi lừa tiền trước đây của mình còn có thể nhân cơ hội tiết lộ xu hướng tính dục với cha mẹ , để mở đường cho việc đưa Lâm Kỳ về nhà trong tương lai.

Thật tiếc khi kỹ năng diễn xuất quá thấp và kỹ năng nói quá kém, điều này gây tác dụng ngược. Không những không để mọi người buộc tội Lâm Nguyên, mà còn tự biến mình thành trò cười.

Những người hầu vẫn đang lấy tiền lương của chủ nhân, cũng không dám cười quá mức trắng trợn táo bạo.

Lâm Nguyên thì khác, cậu một chút cũng không ủy khuất chính mình trực tiếp cười ra nước mắt.

"Này, cái kia cậu học kỹ năng diễn xuất ở trường nào vậy, hãy nói cho tôi biết tôi nhất định sẽ thuyết phục hàng xóm không cho con họ vào trường này."

Đây là cái trường học rác rưởi gì, cũng quá nguy hại cho những bông hoa của tổ quốc .

Lâm Nguyên cười đến đau bụng và không thể đứng vững, vì vậy ngồi xuống bậc thềm.

Viêm Lang cũng nhận ra mình muốn diễn quá lố, lạnh lùng quét tới đám người hầu đang cười nhạo bên cạnh, tức giận gầm lên: "Cút ngay!"

Đám đông tản ra như chim khi có động tĩnh.

Đêm thu lành lạnh, gió lạnh thổi qua cả người Viêm Lang ướt đẫm không khỏi hắt hơi một cái, chật vật đến cực điểm.

Khí thế rống giận vừa rồi tan biến trong tích tắc, nó trở lại dáng vẻ rùng mình của một con gà rớt vào nồi canh

Một kế không thành, hắn lại tâm sinh một kế.

Viêm Lang lấy khăn lau mặt, cười nói: "Cậu không phải muốn tiền sao? Lại đây tôi cho cậu tiền."

Lâm Nguyên nhìn bể bơi sau lưng không nhúc nhích.

Tôi thực sự muốn bơi, nhưng tôi không muốn bị đẩy . Kỹ năng diễn xuất của hắn quá kém.

Tin hắn ta thì đầu óc cậu có một cái lỗ lủng .

Lâm Nguyên dùng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần nhìn hắn, khẽ nói: "Vậy tại sao không tới đây, tôi có thể cho giảm giá 10% tiền nợ."

Viêm Lang: "......"

Anh đã quá lâu không gặp Lâm Nguyên, cũng đã quên Lâm Nguyên khác trước rất nhiều mà trở nên nhanh mồm dẻo miệng.

Vẻ mặt Viêm Lang nhất thời vặn vẹo, ý niệm nham hiểm tràn ngập trong mắt nhanh chóng bị chính mình che đậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có thể! Nhưng đừng quên tôi là ai, bóp chết và nghiền nát cậu cho đến chết. Dễ như một con kiến. "

Lâm Nguyên cảm thấy lần đầu tiên đọc tiểu thuyết, hẳn là xem lộn tag. Đây không phải một quyển hào môn đấu tranh tô sảng văn, mà là một quyển cẩu huyết sa điêu văn.

Trong đó, vai chính công Viêm Lang chính là  nhân vật sa điêu điển hình.

Lâm Nguyên muốn cười, nhưng lại cảm thấy thật sự không quá phù hợp không khí hiện tại .

Vẻ mặt nghiêm túc, cố ý hắng giọng "Có biết heo chết như thế nào không?"

Viêm Lang sắc mặt trầm xuống.

Lâm Nguyên cười hì hì, "Là bị tức chết."

Lông mày của anh ta đột nhiên nhăn lại, Viêm Lang không hiểu nhưng anh ta cảm thấy mình bị chơi xỏ, lộ ra vẻ nham hiểm vừa mới chuẩn bị mắng chửi người, đột nhiên thấy Lâm Nguyên ôm bụng ngồi xổm xuống

Hắn khó hiểu "Cậu làm gì?"

Lâm Nguyên cười chớp mắt nhìn anh, giây tiếp theo, một tiếng rên rỉ đau đớn tràn ra khóe miệng càng ngày càng lớn "Bụng tôi đau quá."

Ở phía xa, Viêm Đình nghe thông báo của người hầu đến để kiểm tra tình hình, đã bị hốt hoảng và bước nhanh đến.

"Nguyên Nguyên." Khuôn mặt lãnh đạm bình thường của hắn đã lộ vẻ hoảng hốt, vươn tay bế tên nhóc đang gào thét trên mặt đất lên, trong lòng rối bời, vội vàng kêu lên: "Gọi bác sĩ!

Toàn bộ biệt thự đều rối loạn.

Đó chắc chắn là một đêm không yên bình.

Lâm Nguyên cuộn tròn trong lòng ngực của Viêm Đình , lộ ra vẻ ốm yếu phảng phất hô hấp đều nhỏ không thể nghe thấy.

Viêm Đình bế cậu xuyên qua đám người và nhanh chóng đến phòng ngủ dành cho khách.

Khi lên lầu, lợi dụng tầm nhìn của người khác bị bóng lưng to lớn của Viêm Đình chặn lại, Lâm Nguyên lặng lẽ cởi cúc áo khoác vừa rồi một nụ cười thoáng qua đôi mắt yếu ớt kia.

Đôi mày lạnh lùng của Viêm Đình cau lại, vẻ uy nghiêm trong mắt vẫn tụ lại.

Thấy hắn không hiểu, Lâm Nguyên có chút áy náy nói: "Em không sao, cứ giả bộ đi."

"Ừ." Viêm Đình nhỏ giọng đáp lại, nhưng tốc độ dưới chân không hề chậm lại.

Hắn nhanh chóng bế cậu vào phòng và đóng sập cửa lại, đem những người khác phía sau theo tới đều ngăn cách ở ngoài cửa.

Lúc này, mây mù bao phủ lông mày Viêm Đình tan biến, lo lắng trong mắt tan biến, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Nhẹ nhàng đặt Lâm Nguyên xuống giường, tức giận gõ lên trán cậu "Lần sau đừng hù dọa như vậy."

Sống nhiều năm như vậy, vào thời khắc đó lần đầu tiên Viêm Đình cảm giác như trời sập xuống.

Cũng may là chỉ giả vờ thôi, thực sự không có chuyện gì xảy ra.

Hạnh phúc nhưng bất lực, Viêm Đình ngồi bên giường và hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị "Tại sao lại gạt người?"

"Bởi vì Viêm Lang bắt nạt em." Lâm Nguyên ủy ủy khuất khuất, ném nồi ném một cách vô cùng tự nhiên.

Lâm Nguyên cúi đầu vặn vẹo ngón tay, giống như một đứa nhỏ đáng thương bị ức hiếp thậm tệ, nhưng vì thân phận của đối phương, sợ bị trả thù, lắp bắp nói: "Anh ta mượn tiền của em không trả, còn nói rằng em chủ động đưa cho anh ta dùng. "

Lâm Nguyên khàn khàn thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, cuối cùng gần như nghẹn ngào nói không ra lời.

Ủy khuất mà dụi mắt theo bản năng.

Vừa mới nâng cánh tay lên, cổ tay đột nhiên bị túm chặt Viêm Đình nắm lấy, "Đừng đụng vào, có vi khuẩn, dơ ."

Lâm Nguyên nhấp nhấp môi, một đứa nhỏ bất lực lại đáng thương

Viêm Đình rất bình tĩnh, cũng không có dỗ chỉ thấp giọng hỏi:"Viêm Lang thiếu em bao nhiêu tiền?"

"Mười vạn." Lâm Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng , lén lút nhìn vẻ mặt của Viêm Đình khóe mắt mới vừa nâng lên, liền tình cờ bị bắt gặp.

Viêm Đình cười nhéo nhéo mũi cậu "Đừng giả bộ nữa, trông thật đáng thương muốn anh đau lòng chết sao?"

Mới là lạ!

Tôi không nhìn thấy bất kỳ sự đau khổ nào trên khuôn mặt của anh cả.

Lâm Nguyên vỗ vỗ tay của người đàn ông, nhưng không thể giả bộ nữa cười thành tiếng, "Làm sao anh biết em đang giả vờ?"

"Chỉ có sấm sét, không có mưa." Viêm Đình cười ưu nhã khen ngợi " Nguyên Nguyên của anh học cáo trạng không tệ, tiếp tục cố gắng."

Nhưng đánh đổ đi! Ta cáo trạng, cũng không gặp ngươi giúp ta a.

Thôi đi!Tôi cáo trạng, mà không thấy anh giúp gì cả.

"Nói anh biết yêu cầu của em.."Viêm Đình duỗi tay ra ôm cậu vào lòng, thấy ống quần của đã ướt, hơi cau mày giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng" Làm như thế nào bị vậy?

Lâm Nguyên cảm thấy cơ hội tới, lập tức thêm mắm thêm muối đem Viêm Lang vừa rồi ăn vạ cùng phát sinh sự tình trình bày một lần, lúc nói mặt mày thì hớn hở, hứng thú bừng bừng căn bản là không dáng vẻ đáng thương bị khi dễ, ngược lại càng như là khi dễ người khác.

"Để không phải trả tiền cho em, anh ta còn tung tin đồn em dụ dỗ anh ta. Bạn trai của em đẹp trai hơn anh ta gấp ngàn lần, không, anh đẹp trai gấp vạn lần, em cũng không mù sao phải dụ dỗ anh ta?"

Trong khi coi thường Viêm Lang , Lâm Nguyên trong tối ngoài sáng đem Viêm Đình khen một lần.

Viêm Đình xảo quyệt như thế nào, làm sao lại không nghe ra cậu đang cố ý lấy lòng chính mình. Không những không tức giận mà còn rất vui.

Đàn ông khi ghen tuông mù quáng, đều là ngang ngược và vô lý.

"Hắn thật sự không biết xấu hổ!" Lâm Nguyên giậm chân, đạp tên tiểu Viêm Lang trong lòng, "Em mắng không được, đánh cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui liền muốn tìm ngoại viện giúp em đem tiền đòi về."

"Ừ." Viêm Đình gật đầu với nụ cười trên môi.

Lâm Nguyên nghiêng đầu, nháy mắt chờ mong những lời tiếp theo của hắn.

Nhưng Viêm Đình không nói gì.

Lâm Nguyên hai mắt ảm đạm, ủ rũ cụp đuôi  "Quên đi, không ai giúp tôi cả, tôi sẽ phải dùng thân thể nhỏ bé của mình đối mặt với thế lực tà ác. Nếu tôi chết, ngày này năm sau, chú phải nhớ giúp tôi cúng kiến vài con gà quay, nếu không tôi sẽ không cho chú đi nếu tôi là ma."

Vừa nói, cậu vừa định đứng dậy đi ra ngoài nhưng khóe mắt không khỏi nhìn về phía gương mặt Viêm Đình chờ ngăn cản.

Nhưng không có.

Viêm Đình thờ ơ, chỉ là cười như không cười mà nhìn.

A...... Nam nhân.

Bạn trai mà đáng tin, thì heo nái cũng biết leo cây.

Lâm Nguyên giận , từ diễn thành thật, từ trên giường nhảy xuống .

Nhìn thấy bé con kia thực sự tức giận, Viêm Đình vươn tay kéo cậu vào trong lòng, "Được rồi, được rồi, anh giúp em lấy lại tiền."

Sắc mặt Lâm Nguyên thay đổi nhanh chóng, lập tức nở nụ cười nhấn mạnh, "Một trăm vạn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net