53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môi trường trong phòng chứa đồ thực sự tồi tệ, vách  tường ẩm mốc mọc đầy nấm mốc đen bao phủ.

Trong góc, có một con nhện nhỏ đang dệt mạng.

Không khí hôi hám, ngột ngạt và hăng hắc Lâm Nguyên chỉ ở lại được mười phút, cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, liền đi ra cửa với chiếc ghế nhỏ.

Nếu bị nhốt trong phòng này một ngày một đêm, cậu sẽ trở thành một xác hai mạng.

Sắc mặt Viêm Lang không tốt lắm, tái xanh.  Một mạng nhện treo trên đầu, lộn xộn như chuồng gà.

Đã hai mươi bốn giờ trôi qua kể từ khi bị trói và bị nhốt trong đó, vẫn chưa ăn một ngụm thức ăn hay uống một ngụm nước nào.

Ăn uống không có hy vọng, đi vệ sinh cũng không có điều kiện, chỉ có thể nhịn nhịn đến sắc mặt tái xanh.

Môi khô nứt, quần áo xộc xệch, hoàn toàn không giống một thiếu gia quý tộc kiêu ngạo thường ngày.

Đem ra đường và nói rằng đây là một người ăn xin hay nhặt rác, nhất định sẽ có người tin.

Lâm Nguyên chỉ là cảm thấy nhàm chán, mới chạy đến nơi này tới cười nhạo  cũng không định làm gì.

Kể từ khi mang thai, chỉ số IQ của Lâm Nguyên thường xuyên offline, nhưng ngẫu nhiên cũng online. Ví dụ như chuyện Viêm Lang bị nhốt, ngoài việc tới cửa tới dây dưa với mình nhất định sẽ còn có nguyên nhân  khác .

Sản nghiệp của Viêm gia lớn, mặt ngoài thoạt nhìn như đang hoạt động sôi nổi thịnh vượng , công việc kinh doanh tuyệt vời. Chỉ là âm mưu và tranh giành quyền lực bên trong thì người khác không thấy.

Lâm Nguyên ngơ ngác ngồi ở cửa phòng chứa đồ, Viêm Lang giãy dụa kịch liệt trong góc, không ngừng nhúc nhích còn đem cái bàn bên cạnh đụng ngã.

Động tác quá lớn, Lâm Nguyên sợ bị quản gia phát hiện nên thu dọn sách vở, dọn dẹp băng ghế nhỏ.

Trước khi bỏ chạy, còn không quên đóng cửa phòng chứa đồ.

Phòng chứa đồ là tầng hầm ngầm, có cầu thang nối với tầng trệt.

Lâm Nguyên từ từ bò lên trên, vừa bò vừa nghĩ nếu không thấy Viêm Lang , liệu cha mẹ hắn có tìm không.

Mà hiện tại Viêm Đình đem hắn nhốt lại, có phải hay không đã biết Viêm Lang cùng mẹ hắn đang cố gắng giở trò trong bóng tối.

Lâm Nguyên suy nghĩ lung tung, bước lên bậc cuối cùng vươn tay mở cửa, bị bóng người kéo dài trên sàn trước mặt làm cho giật mình.

Đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện quản gia đang hơi cúi đầu trên mặt treo nụ cười hòa ái nhìn mình.

Lâm Nguyên vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự nói: "Tôi còn tưởng rằng là Viêm Đình."

"Nguyên thiếu gia, trước khi tiên sinh đi có dặn không được để cậu xuống tầng hầm." Quản gia mỉm cười nhắc nhở.

"Được rồi." Lâm Nguyên đưa cho ông cái băng ghế nhỏ mà mình đang cầm "Chuyện này trời biết đất biết, có cháu và ông biết thôi."

"Được." Quản gia cầm lấy ghế gỗ "Chỉ cần cậu vừa rồi không làm gì, thì tiên sinh sẽ không biết."

"Cháu chỉ hù cho anh ta sợ." Lâm Nguyên cúi xuống vỗ bụi trên quần "Ông nhớ cho ăn chút gì đó, đừng để chết đói."

Khi đó, cậu thực sự phải đến nhà tù để thăm Viêm Đình .

Trước khi Viêm Đình ra khỏi nhà, có nói với Lâm Nguyên rằng mình sẽ quay lại ăn trưa với cậu.

Nhưng đợi đến mười hai giờ rưỡi, Viêm Đình vẫn chưa xuất hiện.

Lâm Nguyên đói đến mức nghĩ rằng có thể có chuyện gì đó xảy ra trong bệnh viện. Sau đó, nhắn tin với Viêm Đình, rồi bắt đầu ăn một mình.

Đến lúc cậu ăn cơm trưa xong, Viêm Đình cũng chưa trả lời.

Giác quan thứ sáu nói cho Lâm Nguyên biết tình huống bây giờ không ổn chút nào. Cậu bấm gọi điện thoại, lại không có ai trả lời.

Sau khi Lâm Nguyên ngồi trên sô pha suy tư gần mười phút, liền lên lầu thay một chiếc áo khoác dày, tránh tầm mắt của mọi người trong nhà, lẻn ra ngoài bằng cửa sau.

Cậu mới vừa đi không lâu, một thanh niên đội mũ lưỡi trai xuất hiện ở ngoài cổng sân, sau khi loanh quanh vài vòng rồi bấm chuông cửa.

Người thanh niên có vóc dáng gần giống như cậu, ngay cả phong cách ăn mặc cũng tương tự.

Khu biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, giao thông cũng thuận tiện hơn nhiều.

Lâm Nguyên bắt taxi đến bệnh viện.

Trên đường đi, nhiều lần gọi cho Viêm Đình nhưng không ai trả lời.

Nửa tiếng sau, Lâm Nguyên đến bệnh viện tư nhân nơi Viêm Chính Bẩm đang ở.

Xuống taxi, cậu vào một quán trà sữa bên đường tìm một góc ngồi xuống.

Hôm nay là cuối tuần, bệnh viện rất đông, quán trà sữa có chút đơn sơ nhưng cũng đông khách ra vào, đa số là học sinh cấp hai gần đó.

Lâm Nguyên có ngoại hình nhỏ nhắn, quần áo tương đối trẻ trung, ở giữa một đám học sinh cấp hai không có chút khác biệt nào.

Vừa ngồi xuống, chuông điện thoại vang lên. ID người gọi là một chuỗi số không có chú thích.

Lâm Nguyên do dự một chút rồi nhấn nút trả lời.

Giọng của Tần Miện nhanh chóng truyền qua điện thoại "Ở nhà đừng chạy lung tung, tôi đến đón cậu ngay."

Tần Miện nói rất nhanh, giọng điệu có chút lo lắng.

Bị bao vây bởi tiếng huyên náo ồn ào của học sinh trung học, Lâm Nguyên siết chặt khớp ngón tay cầm điện thoại, sắc bén hỏi: " Viêm Đình đã xảy ra chuyện?"

Cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Miện.

Tần Miên bị giọng điệu của cậu làm cho sửng sốt một hồi, mấy giây sau mới trả lời: "Đúng vậy, hiện tại tôi cũng không liên lạc được."

Điện thoại im lặng trong giây lát, không có tiếng động.

"Cậu đừng lo lắng quá, chắc không sao đâu." Tần Miện đẩy cửa xuống xe, an ủi "Bên đó hình như ồn ào lắm, cậu không ở nhà à?

Đang nói chuyện điện thoại, Tần Miện thuận tay bấm chuông cửa biệt thự Viêm Đình.

"Tôi đã vào nhà cậu, xuống dưới nhà đi. À, cậu đang ở trong phòng khách hả. Rồi rồi tôi nhìn thấy cậu rồi ."

Đô đô đô......

Có tiếng điện thoại vang lên, trong quán trà sữa ồn ào, Lâm Nguyên vẫn ở vị trí cũ thật lâu không nhúc nhích.

Cho đến khi, cô nhân viên đặt ly trà sữa nóng trước mặt.

Mùi vị ngọt ngào tràn đầy xông vào lỗ mũi, Lâm Nguyên đột nhiên tỉnh táo lại.

Vừa rồi Tần Miện nói thấy mình ở trong phòng khách, nhưng rõ ràng mình không ở nhà......

Tần Miện đã nhìn thấy ai?

Giờ phút này, điều mà Lâm Nguyên nên làm nhất chính là vội vàng quay lại tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cậu không nhúc nhích, bình tĩnh cầm ly trà sữa nóng trong tay lên, cúi đầu nhấp vài ngụm.

Chất lỏng ấm áp và thơm mát trượt xuống cổ họng, xua tan đi cái lạnh trong người.

Cách cửa bệnh viện không xa, có người chạy tới.

Đây là một ngày bình thường, nhưng vào một thời điểm không xác định mọi thứ đã thay đổi.

Trong sách, Viêm Lang và mẹ cậu ta hai năm sau mới động thủ với Viêm Đình .

Nhưng kể từ khi Lâm Nguyên bước vào cuốn sách và thay đổi số phận pháo hôi của thân thể này, mọi thứ cũng đã thay đổi.

Viêm Chính Bẩm té ngã nằm viện, Viêm Lang nhà trên dây dưa......

Có lẽ, nó không phải là một sự kiện tồn tại đơn lẻ mà có thể được kết nối với nhau bằng một cơ hội tiềm ẩn nào đó và chưa được biết đến.

Thậm chí, bao gồm một giờ trước cậu ra khỏi nhà , dễ như trở bàn tay tránh đi tầm mắt mọi người, cũng có thể là một phần của tính toán.

Trong góc, ngón tay đang cầm ly pha lê của Lâm Nguyên không khỏi run lên.

Đáy cốc va vào cạnh bàn phát ra âm thanh nghẹt thở.

Cô gái bên cạnh đang nói chuyện với chị em tốt quay đầu lại ân cần hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ?"

"Không sao." Lâm Nguyên nhẹ nhàng đặt cái ly xuống, hai tay xoa xoa "Có hơi lạnh."

Cô gái nghi ngờ nhìn lên nhiệt độ hiển thị của máy điều hòa ở góc trên bên phải, bối rối lẩm bẩm: "29 độ, không lạnh mà."

Cô quay đầu lại thì thấy chiếc ghế mà Lâm Nguyên vừa ngồi đã trống trơn, chỉ còn nửa ly trà sữa chưa uống xong.

Cô gái sững sờ một hồi, nhỏ giọng nói chuyện phiếm với cô bạn thân: "Cậu bạn ngồi đây vừa rồi khá là đẹp trai, tớ không biết cậu ấy học lớp nào. Ở trường học chúng ta cũng có người ưa nhìn như vậy sao còn đẹp trai hơn nhiều so với giáo thảo được chọn ngày hôm qua. "

Quán trà sữa đông đúc vẫn ồn ào náo nhiệt, lại có vài nam nhân mặc vest đen mạnh mẽ xông vào cực kì hung tợn.

Trong tiệm các khách nhân nháy mắt an tĩnh lại, nữ sinh mới vừa cùng Lâm Nguyên nói chuyện qua, cảnh giác mà nhìn bọn họ vài lần, tự nhủ nói thầm, "Đây là đang diễn yakuza* sao?"

(*Yakuza, thường được biết đến như là gokudō, là một danh từ thường được dùng để chỉ mafia hay các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản. Ngày nay Yakuza là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới.)

Một vài người đàn ông mạnh mẽ nhìn quanh cửa hàng, cẩn thận xác định khuôn mặt của từng khách hàng, nhưng họ nhanh chóng rời đi sau khi không tìm thấy người.

Ở cửa hàng bánh bên kia đường, Lâm Nguyên rõ ràng thu vào mắt mình cảnh tượng đó.

Một lúc sau, Lâm Nguyên xoay người rời đi nhanh chóng lên xe.

Tần Miện không liên lạc lại với cậu.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, Lâm Nguyên cũng không dám hấp tấp liên hệ với Tần Miện.

Ngay cả đến hôm nay, cậu cũng không biết thân phận của Tần Miện là gì.

Lúc đầu, Viêm Đình nói rằng Tần Miện là bạn của mình, Lâm Nguyên cũng không hỏi nhiều mà trong sách cũng không có miêu tả nhiều về Tần Miện.

Lâm Nguyên ngồi trong xe buýt, nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ.

Mây đen tụ tập, đen nghìn nghịt một mảng, có vẻ trời sắp mưa.

Trong biệt thự, Tần Miện cất điện thoại di động vào trong túi, đi vào phòng khách liền thấy Lâm Nguyên đem chính mình bọc đến kín mít, đeo khẩu trang và đội mũ chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài.

"Cậu bị bệnh à?" Tần Miện ngồi xuống đối diện.

"Tôi bị cảm." Giọng Lâm Nguyên khàn khàn, nói xong liền ho khan không ngừng.

Vẻ mặt của Tần Miện thay đổi "Cậu bệnh nặng như vậy, nếu trong lúc tôi đưa cậu đi mà xảy ra chuyện gì, Viêm Đình sẽ không giết tôi, đúng không?"

Viêm Đình cùng Tần Miện quen biết nhau gần mười năm, tuy rằng tính cách hoàn toàn không giống nhau, một bên trầm mặc ít lời, một bên lại nói nhiều như nả pháo, nhưng ở phương diện nào đó  họ giống nhau đến kinh ngạc.

Ví dụ, cực kỳ bênh vực người của mình.

Nếu ai dám động vào người của hắn, Tần Miện nhất định sẽ không bỏ qua.

Lâm Nguyên ngừng ho khan, lắc đầu "Không sao, đi thôi."

Giọng nói rơi xuống, không chờ Tần Miện nói gì đã đứng dậy đi ra ngoài.

"Cậu thật sự không sao chứ?" Tần Miện theo sau "Nếu không tôi gọi Ngụy Minh đến, có cậu ta tôi cảm thấy an tâm hơn."

"Thật sự không cần." Lâm Nguyên ngữ khí có chút không kiên nhẫn "Hiện tại tình huống này, càng nhiều người càng thêm phiền toái."

"Cũng đúng."Tần Miên gật đầu, trong lòng nói không hổ là người của Viêm Đình, có thể suy nghĩ rõ ràng như  vậy.

Hai người lần lượt lên xe, Tần Miện khởi động xe chậm rãi lái xe rời khỏi tiểu khu.

Bên cửa sổ phòng khách, quản gia nhìn theo đuôi xe biến mất trong tầm mắt, xoay người đi xuống tầng hầm.

Trước mặt người khác, Tần Miện luôn là một người ưu tú lạnh lùng. Nhưng trước mặt những người quen, sẽ có thói quen ba hoa .Nói nhiều, phóng đại quá sự thật có ý khoe khoang

Nhìn thấy Lâm Nguyên dựa vào lưng ghế tựa như quả cà tím bị sương muối đánh gục, bơ phờ liền nói đùa: "Nếu không phải tôi biết cậu bị cảm, tôi còn tưởng rằng Viêm Đình quá mạnh mẽ chơi cậu đến hỏng . "

Ở ghế sau, Lâm Nguyên giơ ta đè xuống vành mũ, nhưng không trả lời coi như không nghe thấy gì.

Tần Miện cho xe quẹo một khúc cua, đậu trước quán cà phê "Tối hôm qua ngủ không ngon, buồn ngủ quá, tôi đi mua một ly cà phê."

Sau khi xuống xe, Tần Miện thuận tay đem cửa xe khóa.

Mười phút sau, trở lại xe bưng hai ly cà phê nóng, đưa một ly cho Lâm Nguyên ngồi ở ghế sau, "Uống chút gì nóng cho ấm người."

Lâm Nguyên nhận lấy, cầm trong tay không uống.

Tần Miện không nhiều lời, khởi động xe tiếp tục lái xe về phía trước.

Một lúc sau, anh nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy người ngồi ghế sau đẩy khẩu trang lên, bỏ ống hút vào miệng uống vài ngụm cà phê, sắc mặt thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trước đó, Viêm Đình đã đưa cho anh một ghi chú. Đặc biệt chú trọng đến những gì Lâm Nguyên có thể và không thể ăn.

Cà phê là thứ mà Lâm Nguyên phải tránh.

Và người ngồi hàng ghế sau uống rất tự nhiên.

Người này, không phải Lâm Nguyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net