54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Miện bình tĩnh thu hồi ánh mắt, lái xe về nhà.

"Tới rồi."

Anh đẩy cửa bước xuống xe, theo gót là người đóng giả Lâm Nguyên.

Gió lạnh thổi qua, người nọ đưa tay ấn vành mũ.

Tần Miên khóe mắt thoáng hiện, vẫn là không có biểu hiện ra gì, nhẹ giọng nói: "Vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Hai người xuyên qua bãi đỗ xe ngầm, đi vào thang máy.

Bạn trai của Tần Miện , Chu Tử Mặc là sinh viên của trường Đại học A. Sau khi họ ở bên nhau, Tần Miện đã mua một căn hộ gần trường Đại học A.

Ngôi nhà là một căn hộ thông tầng nằm trên tầng mười bảy của một tòa nhà cao tầng.

Hai người bị phản chiếu trên vách thang máy phát ra ánh sáng lạnh lẽo, người giả dạng là Lâm Nguyên đứng sau lưng Tần Miện, cúi đầu che đi nét mặt.

Tần Miện im lặng, bình tĩnh quan sát trạng thái của người đóng giả.

Vài giây sau, anh lấy điện thoại di động trong túi ra, giả vờ xem giờ nhanh chóng gửi một tin nhắn.

"Cậu ở đâu?"

Điện thoại rung lên, Lâm Nguyên mới xuống xe, nhìn xung quanh chắc chắn không có người lạ mới cúi đầu trả lời: "Trung tâm thành phố."

Nơi càng đông xe cộ càng an toàn, hiện tại không liên lạc được với Viêm Đình, những người trong biệt thự đó cũng không thể chắc chắn là tốt hay xấu, vì vậy cậu không dám hấp tấp quay lại.

Lâm Nguyên rất rõ ràng rằng điều quan trọng nhất cần làm bây giờ là đảm bảo an toàn cho bản thân, không được để bị bắt dùng để uy hiếp Viêm Đình.

"Ừ." Để đề phòng khả năng điện thoại di động của mình bị theo dõi, Tần Miên không hỏi thêm câu nào.

Cửa thang máy mở ra, anh bước ra "Đi thôi."

Tần Miện và Chu Tử Mặc hiếm khi đến sống trong căn hộ thông hai tầng  này, nên chỉ có đồ đạc đơn giản và có vẻ trống không.

Tần Miện cùng Lâm Nguyên giả đi vào phòng khách, chỉ vào sô pha "Cậu ngồi trước đi, tôi rót cho một ly nước."

Lâm Nguyên giả giật giật chiếc khẩu trang che gần hết khuôn mặt, thận trọng nhìn xung quanh rồi cảnh giác ngồi xuống ghế sô pha.

Hôm nay chủ nhật, Chu Tử Mặc vừa vặn ở nhà.

Hắn ăn mặc quần áo ở nhà từ trên lầu xuống dưới, nhìn thấy một người xa lạ đang ngồi trên sô pha, kinh ngạc một cái chớp mắt.

Tần Miện bưng ly nước đi ra khỏi phòng bếp, nghiêng đầu nhìn sang cười nói: "Sao, em không thể nhận ra sao? Đây là Lâm Nguyên."

"Ừ"Chu Tử Mặc từ trên người nọ dịch tầm mắt, khom lưng cầm lấy chuối từ trên bàn trà , lột vỏ cắn một ngụm.

"Uống chút nước nóng để làm ấm cơ thể." Tần Miện đưa cái cốc cho Lâm Nguyên giả.

Lâm Nguyên giả không lên tiếng, hai tay cầm cốc nước  cúi đầu thấp.

Đứng trước bàn trà , Chu Tử Mặc ném vỏ chuối vào thùng rác, vô thức nhìn người bên cạnh.

Gần như cùng lúc, Tần Miện cũng quay đầu nhìn, ánh mắt của hai người đều cực kỳ ăn ý.

Sau khi nhìn nhau một giây, Chu Tử Mặc xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Tần Miện ngồi xuống ghế sô pha, chủ động nói: "Sao cậu không thử gọi cho Viêm Đình , tôi sợ cậu ta không trả lời số người khác, nhưng của cậu chắc sẽ trả lời."

Watt.p.a.d Kanya_2004

Vừa dứt lời, Lâm Nguyên giả che miệng ho khan một tiếng.

"Cậu nói không nghiêm trọng mà, đã ho như thế này rồi, nhanh đi uống chút nước nóng." Tần Miiện nghiêng người vỗ lưng cậu ta vài cái.

Bàn tay ra sức không nhẹ chút nào, lòng bàn tay chống vào sống lưng phát ra tiếng bụp bụp.

Chu Tử  Mặc tựa vào khung cửa phòng bếp với tách cà phê nóng vừa pha, nhướng mày tinh nghịch.

Trong tiểu khu ở tầng dưới của căn hộ, một chiếc ô tô màu đen đang đậu, kính xe taxi hơi hé mở.

Có một người đàn ông vạm vỡ đang dựa vào lưng ghế nhả khói thuốc, không ngừng theo dõi động tĩnh trên lầu.

Trung tâm thành phố.

Lâm Nguyên đi ngang qua chợ rau lớn nhất ở trung tâm thành phố, tấp nập các cô bác đang mua đồ nấu cơm, bác trai đi theo xem rau và chọn lựa trái cây.

Ở đây có rất nhiều người qua lại, nếu ai đó theo dõi cậu thì có thể nhanh chóng cắt đuôi .

Sau khi chậm rãi xoay quanh chợ rau vài vòng, Lâm Nguyên đi vào đi ra qua một cánh cửa nhỏ, cảnh giác nhìn tới nhìn lui rồi lên xe.

Khi ra ngoài, điện thoại di động của cậu chỉ còn một nửa % pin.

Lâm Nguyên bước vào khu phố cổ có hệ thống kết nối tốt của thành phố, tìm một khách sạn nhỏ không cần kiểm tra chứng minh thư, dùng tiền mặt mướn phòng ngủ đi vào.

Môi trường của khách sạn nhỏ cũng không tốt lắm, phòng ốc chật hẹp, không có cửa sổ ánh đèn mờ ảo, trông thật u ám.

Lâm Nguyên sạc điện thoại, dựa vào đầu giường dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng hơi gồ lên.

Chưa có giây phút nào mà đứa con trong bụng lại khiến Lâm Nguyên cảm thấy an tâm như lúc này.

Miễn là đứa trẻ được an toàn và khỏe mạnh trong bụng, cậu sẽ không hoảng sợ và không cảm thấy rằng mình đang chiến đấu  một mình.

Lâm Nguyên thẫn thờ nhìn lên trần nhà, tưởng tượng tình hình của Viêm Đình bây giờ sẽ như thế nào.

Bị mẹ của Viêm Lang liên hợp nhà mẹ đẻ cùng nhau khống chế, hay đã chạy trốn khỏi bệnh viện và ẩn náu sau một phen chống cự cùng đánh nhau ?

Lâm Nguyên trầm tư, suy nghĩ kỹ càng cảm thấy điều phía trước rất có khả năng.

Nếu là tình huống sau, Viêm Đình sẽ liên lạc với mình.

Bầu trời bao phủ bởi những đám mây đen cuối cùng cũng bắt đầu mưa.

Nó đổ ập xuống bên đường, tích tụ nhiều vũng nước.

Cơn mưa cuối thu thật âm u, không một tia chớp không một tiếng sấm, như là một tiếng khóc thảm thiết trong màn mưa.

Mưa tạnh trước khi trời tối.

Một chiếc taxi lội qua vùng nước đọng và dừng lại trước khách sạn nhỏ.

Lâm Nguyên ngồi vào trong xe.

Nhìn thấy chỉ có một mình cậu, còn nhỏ tuổi như học sinh cấp ba, tài xế không khỏi hỏi thêm vài câu "Nhóc con, giờ này đến trường học làm gì ?"

"Đi tự học buổi tối ." Lâm Nguyên xoa xoa tay, đưa lên miệng hít thở hai hơi.

Tài xế đem bên độ ấm trong xe điều chỉnh cao lên một chút.

"Cậu học sinh năm mấy ?"

"Trung học phổ thông."

"Chăm chỉ học tập."

Hai người nói chuyện phiếm đến nơi đến chốn, sau khi Lâm Nguyên xuống xe đút hai tay vào túi, chậm rãi đi đến cổng trường.

Tài xế không dừng lại mà phóng xe đi nhanh.

Tiếng động cơ biến mất trong bóng đêm, Lâm Nguyên rẽ vào một góc, bước nhanh đến vị trí của bệnh viện tư nhân.

Cậu không cho xe taxi chạy thẳng đến cửa bệnh viện, đề phòng có người theo dõi phần lớn những người đi ngang qua trường học sẽ không bị đặc biệt chú ý .

Trước khi vào bệnh viện, Lâm Nguyên đã tìm một nơi khuất và đội mũ và tóc giả đã chuẩn bị sẵn.

Đó là sự kết hợp của tóc giả và mũ, sau khi đội lên khó có thể nhìn thấy bất kỳ sơ hở nào.

Quần áo mùa đông của phụ nữ và quần áo mùa đông của nam giới không có gì khác biệt, cộng thêm lông mày thanh tú của Lâm Nguyên, môi đỏ và răng trắng, ăn mặc một chút che đi khí chất đàn ông giữa hai lông mày, hầu như không có sự khác biệt.

Trước khi vào bệnh viện, Lâm Nguyên còn do dự không biết có nên đeo khẩu trang hay không.

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cậu quyết định không đeo. Quấn càng kín thì càng thu hút sự chú ý của người khác, càng rộng rãi thì càng ít lộ liễu.

Lâm Nguyên đến gần cổng bệnh viện và nhìn thấy một vài người đàn ông mặc quần áo bình thường quanh quẩn ngoài cửa, giả vờ đang đợi ai đó.

Trong chốc lát đi được hai bước, chốc lát lại ngồi xổm xuống rõ ràng là đang theo dõi thứ gì đó.

Lâm Nguyên sửa sửa mái tóc màu nâu rối tung trên vai, mở khóa quần áo lộ ra cái bụng hơi nhô ra.

Cảm thấy vẫn chưa đủ, lại cố ý ưỡn thắt lưng về phía trước, rồi thản nhiên đi tới.

Một vài người nhìn thấy đó là một bà bầu với cái bụng to, họ thản nhiên liếc nhìn sau đó liền chú ý những người khác.

Lâm Nguyên thuận lợi tiến vào bệnh viện suôn sẻ mà không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.

Cậu cảm thấy mình không cần phải giấu bụng mà ngang nhiên lắc lư trước mặt mọi người, khá là tuyệt.

Lâm Nguyên đi qua đám người trong đại sảnh, vỗ vỗ bụng trong lòng nói vài câu: "Nhãi con , nếu con nỗ lực, con sẽ có thể giải cứu thành công cha con ra."

"Nếu không thể cứu, baba sẽ là một góa phụ, và con sẽ không có ba."

"Sau khi cứu ra, cha già của con mà không truyền lại sự nghiệp hắc đạo cho con. Vậy thì baba xin lỗi vì con đã vất vả vì ông ấy."

Wa.t.t.p.a.d Kanya_2004

"Ba cái gì cũng không muốn, chỉ mong con có thể để cho ba ba ngày ngày nằm ở nhà ăn ngon uống tốt là được."

Lâm Nguyên lẩm bẩm hồi lâu, đột nhiên bị vỗ vỗ vai.

Nháy mắt Trái tim nhảy lên tới cổ họng, thân thể cứng đờ mà giống tảng đá.

Fuck, sẽ không bị phát hiện chứ?

Lâm Nguyên sắc mặt tái nhợt, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cậu chưa kịp quay người bỏ chạy thì bên tai vang lên một giọng nói xa lạ, "Cô gái, bụng em mấy tháng rồi?"

"......" Lâm Nguyên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra.

Quay đầu lại, liền nhìn thấy nụ cười nhiệt tình của dì. Đôi mắt bà dán chặt vào chiếc bụng căng phồng của cậu, như thể đang lên kế hoạch cho một ý đồ xấu.

Lâm Nguyên lấy tay che bụng, yên lặng cất bước sang một bên.

Dì sửng sốt  chớp mắt một cái, mới ý thức được trước mặt cô gái xinh đẹp này đem bà trở thành người xấu, xua tay giải thích nói: "Cô bé , xem con tuổi còn trẻ như vậy, đã có con rồi, thật tốt. Con gái của dì cùng chồng nó kết hôn đã 4-5 năm, không biết sao mà vẫn chưa có thai , sầu chết bà già này . Con có thể cho dì biết, như thế nào mới có thể nhanh chóng mang thai, dì trở về dạy con gái của mình."

Lâm Nguyên: "?"

Loại chuyện  mang thai này, còn có thể dạy?

Chỉ làm...... Làm chuyện đó nhiều hơn ? Hay là lúc làm chuyện đó, dùng sức nhiều chút ?

W.a.tt.p.ad Kanya_2004

Ặc...... Cái này sao mà nói ra được.

Lâm Nguyên chớp mắt, nhìn người di xa lạ ngây ngô lắc đầu.

Lấy điện thoại ra, gõ một vài từ vào sổ ghi chú và giao nó.

"Cô không thể nói chuyện?" Người cô lộ vẻ tiếc nuối "Cô gái xinh đẹp này, làm sao có thể..."

Cửa thang máy lúc này mở ra, người dì bước vào vẫy tay với Lâm Nguyên "Cô bé, mau vào đi."

Thật trùng hợp, tầng thang máy mà dì ấn lại giống hệt tầng mà Lâm Nguyên định đến.

Phòng bệnh của Viêm Chính Bẩm nằm trong khu VIP của Khoa Chỉnh hình trên tầng 7. Người nhà bệnh nhân chỉ được vào sau khi đăng ký.

Trên đường đi lên thang máy, Lâm Nguyên nhanh chóng bịa ra một câu chuyện và đánh thành chữ đưa nó cho dì xem.

Trong truyện "cô ấy" và bạn trai yêu nhau được hai năm, nhưng cha mẹ của người đàn ông đó không muốn cho cô ấy vào nhà còn đem con trai nhốt lại .

"Cô ấy" phát hiện bạn trai mình bị bệnh và đang nằm trong bệnh viện này nên muốn đến xem, nhưng cha mẹ của người đàn ông đó phát hiện ra thì "cô ấy" nhất định sẽ bị đuổi đi, còn "cô ấy" chỉ có thể trộm tới.

Đọc xong câu chuyện của "cô ấy" người dì đa cảm bắt đầu lau nước mắt.

Thật không dễ dàng gì đối với một cô bé không thể nói mà còn đang mang thai. Người dì hào hứng nắm lấy tay Lâm Nguyên và đảm bảo với "cô" rằng dì nhất định sẽ giúp "cô" được gặp bạn trai.

Nhìn thấy người dì tràn đầy phẫn nộ chính trực muốn tự mình quyết định đi đến gặp gia đình người đàn ông lý luận, Lâm Nguyên chột dạ liền ngăn cản.

Đồng thời cũng có chút áy náy, dù sao tất cả đều là giả.

Nhưng tình thế cấp bách nên không thể không làm như vậy.

"Một lát nữa, con giả làm con dâu của dì, dì dẫn con vào,  sẽ không phát hiện ra đâu." Dì trìu mến nắm lấy tay Lâm Nguyên đi ra khỏi thang máy.

Lâm Nguyên vô thức mở miệng, chữ cám ơn vọt tới đến miệng, lại bị cậu kịp thời nuốt trở về.

Ăn mặc có thể là con gái, nhưng giọng nói dễ bị lộ.

Cậu không biết y tá đăng ký cũng bị mua chuộc hay không, khi người dì điền vào tờ đơn, Lâm Nguyên đứng sau và phát hiện ra y tá ngồi sau bàn đang nhìn chằm chằm vào bụng mình.

Lâm Nguyên khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, vô thức bảo vệ con, kéo quần áo che bụng.

W.t.t.p.ad Kanya_2004

Hành động của cậu lập tức thu hút sự chú ý của cô y tá, người này đi quanh bàn bước ra "Cô thấy đau bụng rồi sao? Để tôi khám cho cô."

Động tác của y tá rất nhanh, Lâm Nguyên chưa kịp phản ứng thì tay đã đặt trên bụng cậu.

Bụng bầu là thật hay giả, các y tá có kinh nghiệm sờ là cảm nhận được.

Y tá thu tay về, thấy Lâm Nguyên nhìn mình chằm chằm, khóe miệng khó xử giật giật "Thực xin lỗi, trước đây tôi ở khoa sản tập thành thói quen . Nếu tôi xúc phạm cô, xin hãy tha thứ cho tôi. "

Các khu khám bệnh VIP ở các bệnh viện tư nhân có giá bốn con số một ngày. Bệnh nhân có đủ khả năng chi trả thì không giàu thì quý, y tá cũng không dám xúc phạm.

Lâm Nguyên không nói lời nào, mắt thường có thể thấy được sắc mặt không tốt lắm.

Cô y tá biết mình đã sai, đi ra sau bàn trong tuyệt vọng.

Dì nắm tay Lâm Nguyên dẫn cậu vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Thiệt là, bệnh viện này mỗi ngày thu bao nhiêu tiền thuốc mắc như vậy, cũng không biết thuê y tá có trình độ. Phụ nữ mang thai mà động tay động chân, nếu có chuyện gì xảy ra với cháu tôi thì tôi phải đến gặp lãnh đạo bệnh viện ".

Y tá nghe rõ những lời này, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

Hành lang vắng lặng, không có ai chỉ có vài ngọn đèn sáng rực.

Người dì đến đưa cơm cho chồng, phòng bệnh ở tận cùng bên trong.

Hai người chậm rãi đi về phía trước, chợt Lâm Nguyên dừng lại khi họ đi ngang qua phòng của Viêm Chính Bẩm

"Bé à, làm sao vậy?" A dì nghi hoặc quay đầu lại.

Lâm Nguyên chỉ vào dây giày của mình, ngồi xổm xuống buộc lại.

Ngay khi đầu ngón tay chạm vào dây giày, cánh cửa đang đóng bên cạnh đột nhiên mở ra.

Ngón tay khẽ run, Lâm Nguyên không dám ngẩng đầu, động tác buộc dây giày cũng trở nên chậm chạp.

Người mở cửa không đi ra khỏi phòng bệnh mà chỉ đứng ở cửa, liếc qua Lâm Nguyên đang ngồi xổm ở giữa hành lang, quay đầu lại nói với dì "Xin chào, cho hỏi dì mua đồ ăn trong nhà ăn của bệnh viện sao?

Lâm Nguyên ngón tay nắm lấy dây giày, kịch liệt run rẩy.

Giọng của Viêm Đình đã quá quen thuộc với cậu.

Lâm Nguyên nhất thời quên mất động tác buộc dây giày của mình. Khẽ quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa tiểu khu có một đôi chân, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang.

Đôi mắt cả hai chạm nhau.

Khóe miệng Viêm Đình nhạt nhẽo mà ngoéo một cái.

Trái tim vốn đang lo lắng của Lâm Nguyên phút chốc trở về thực tại.

Không sao, không có việc gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net