56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng bệnh của Viêm lão gia ở rất rộng rãi, là một phòng có hai gian bên trong là phòng bệnh, bên ngoài là phòng khách nhỏ.

Trong phòng bệnh, lão gia tử đã ngủ.

Trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, Lâm Nguyên uể oải ngồi. Phải đến khi đầu gối va chạm mạnh, mới nhận ra rằng hành động xoạc chân của mình là quá táo bạo và không phù hợp với tư thế ngồi của một người phụ nữ.

Lâm Nguyên bình tĩnh để hai chân lại, còn cố ý thẳng bụng, ôn tồn nói: "Tôi đang mang thai, ngồi thế này thoải mái hơn."

Nghe vậy, lời nói gai góc của Hứa Mính Y nghẹn lại trong cổ họng, đối phương đang mang đứa con của con mình nên khi nói ra vậy thì có vẻ chanh chua.

Sắc mặt thay đổi, Hứa Mính Y lạnh lùng nói: "Cô nói cô mang thai con của con trai tôi, cô có bằng chứng gì?Với con mắt con trai tôi, không phải bất cứ con chó mèo nào cũng nhìn trúng."

Miệng thì cứng rắn nhưng lòng thì trống rỗng.

Cô gái trước mặt thật sự rất đẹp, cho dù tóc và mũ che gần hết khuôn mặt vẫn không che được vẻ đẹp trẻ trung của cô ấy, nhìn vào liền thấy thương hoa tiết ngọc.

Dưới lớp áo rộng, dù đang mang thai eo của cô vẫn thon thả, chỉ có bụng là phình ra, những bộ phận khác đều trắng nõn gầy guộc, ngoại trừ bộ ngực có vẻ hơi xẹp lép.

Hứa Mính Y đánh giá cậu lại không chút nghi ngờ. Dáng người gầy quá, ngực cũng bình thường.

Ngoài ra, giọng nói có vẻ hơi thô.

watTpad Kanya_2004

Lâm Nguyên vốn dĩ muốn tiếp tục giả vờ là người câm, nhưng mà không nói chuyện phiền phức quá, còn nghẹn đến phát bực .

Dù sao bụng bầu là thật, người bình thường cũng không thể cho rằng đại nam nhân sẽ mang thai.

Cậu chỉ dứt khoát bỏ hết can đảm vào, cố ý lên giọng trước khi nói, cố gắng làm cho giọng yếu hơn "Tôi không giữ bằng chứng, bà có thể gọi con trai của bà đến và hỏi. Chỉ là con trai bà sẽ như thế nào khi chuyện này lộ ra..... "

Câu nói kế tiếp, Lâm Nguyên không dám nói thẳng.

Viêm Đình người đang ngồi bên cạnh,  ánh mắt sâu dừng ở trên người cậu , gần như chọc thủng mấy lỗ trên cơ thể cậu.

Là một người mẹ, Hứa Mính Y hiểu rất rõ về con trai mình.Nó rất khó chịu khi nghe những đánh giá của người khác, nhưng những gì cô ta nói đều là sự thật và bà cũng không có gì để phản bác.

Chỉ có thể nghẹn một bụng lửa, mặt tối sầm nói: "Con trai tôi không ở trong nước, tôi không cần nó chứng minh. Tôi tin tưởng vào y học hơn."

"Tôi không đồng ý." Lâm Nguyên kéo quần áo che bụng tỏ thái độ bảo vệ, đầy khí chất phản bác: "Đi xét nghiệm ADN trong thời kỳ phôi thai đang phát triển là không tốt. Nếu để lại di chứng, bà có thể trả cho tôi một đứa con khỏe mạnh được không? "

Vừa rồi, lần đầu tiên Hứa Mính Y nhìn thấy Lâm Nguyên, còn tưởng rằng cô là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, rất dễ khống chế.

Nhưng lúc này, giọng điệu kiên quyết và sắc bén của Lâm Nguyên khiến cô phải lật lại ấn tượng ban đầu.

Hứa Mính Y nhìn bụng của cậu, không dám nhiều lời.

Nếu nó thực sự là con ruột của con mình, thì đã đến đúng lúc. Mặt khác, sinh linh mới có thể dùng để xung hỉ cho lão nhân gia, làm cho lão vui vẻ.

Mặt khác, cô cũng có thể nhân cơ hội này khiến Viêm Đình hoàn toàn mất đi lòng tin của lão gia tử mà đánh bại hắn.

Chỉ trong vài phút, Hứa Mính Y đã hiểu ra tầm quan trọng của nó. Tận lực kìm nén sự tức giận trong lòng và giả làm một quý phu nhân nhà giàu ôn hòa hiền lành.

Không nghĩ tới mọi suy nghĩ của bà, Lâm Nguyên đã sớm rõ ràng.Lại còn có đào một cái hố to, chờ bà chạy tới nhảy xuống.

Viêm thị có một gia nghiệp lớn và cần một hậu đại để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Thấy cậu nói năng hùng hổ như vậy, mẹ của Viêm Lang không khỏi tức giận, bà như đang nuốt hận vì đứa con trong bụng cậu, đột nhiên cảm thấy cho dù là người đàn ông nào ở bên nhau với Viêm Lang cũng sẽ đáng buồn.

Không chừng, sẽ bị vị Hứa nữ sĩ này châm chọc cùng chèn ép là con vịt không đẻ trứng.

Nối dõi tông đường, thật sự quan trọng như vậy ?

Lâm Nguyên rất muốn chẻ đầu vị Hứa nữ sĩ quậy đống bả dậu trong đó. Nhưng không phải bây giờ, con mồi vẫn chưa rơi vào bẫy.

Lâm Nguyên cùng Hứa Mính Y cậu một lời tôi một lời đánh Thái Cực, về chuyện xét nghiệm ADN thai nhi, ai cũng không nhượng bộ.

Bên cạnh, Viêm Đình im lặng lắng nghe, cảm giác nón xanh trên đầu chính mình muốn chọc thủng trần nhà luôn rồi.

Đồng cỏ trên đầu phi thường tươi tốt, nuôi một đàn cừu cùng gia súc cũng không thành vấn đề.

Càng nghiêm trọng hơn là đứa nhỏ có vẻ rất vui khi cắm cho hắn một chiếc sừng , lời nói của cậu toàn là diễn, nhưng nói rất tự tin và chắc chắn.

Viêm Đình cảm thấy trong lòng mình sắp không kìm nén được cơn thịnh nộ, nội tâm đen tối trong lòng cũng sắp khuấy động. Hắn không thể không muốn nhốt đứa nhỏ lại, tra tấn và bắt cậu phải nói tên cha đứa trẻ ngàn lần.

Nếu không nói, vậy làm tới khi cậu nói ra sự thật.

Viêm Đình nghĩ về điều đó, đã bắt đầu phác họa trong đầu hình ảnh Lâm Nguyên quần áo lộn xộn, bị trói trên giường với cái bụng lớn và bị dây xiềng xích quấn quanh đôi chân mảnh mai của cậu

Nếu không phân tán lực chú ý chính mình, Viêm Đình sợ rằng không kiềm chế được tính chiếm hữu của mình sẽ phá hủy ngay kế hoạch của tiểu gia hỏa.

Mặc dù hắn không nghĩ rằng kế hoạch này cần phải thực hiện, nhưng nếu Nguyên Nguyên chơi vui vẻ, hắn sẽ dung túng cho cậu chơi.

Có điều gì quan trọng hơn là làm cho đứa nhỏ của hắn vui vẻ không?

Không có!

Hứa Mính Y đưa ra rất nhiều gợi ý về việc xác định ADN của thai nhi, thậm chí còn cam đoan đứa con trong bụng sẽ không gặp vấn đề gì.

Từ đầu đến cuối, Lâm Nguyên chỉ có hai chữ "Không được."

watt.pad Kanya_2004

"Nếu không làm xét nghiệm quan hệ cha con, sao có thể chắc chắn đó là hạt giống của con trai tôi ?" Hứa Mính Y hết lần này đến lần khác bị cự tuyệt, lửa giận trong lòng như lửa bùng cháy, bùng cháy dữ dội, tức giận đập ghế sô pha. "Không làm giám định liền lăn cho ta!"

"Lăn thì lăn không được, tôi lại không phải trái bóng." Lâm Nguyên đứng dậy, thích ý mà duỗi người "Không muốn thừa nhận đây là con cháu Viêm gia, thì hiện tại truyền thông giải trí phát triển như vậy, nhiều phóng viên phải sẵn sàng đưa tin tình huống này của tôi."

Nói xong, Lâm Nguyên xoay người rời đi, dứt khoát lưu loát không hề dây dưa. 

"Đứng lại!" Hứa Mính Y rốt cuộc không nhịn được nữa , xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa , tức giận gầm nhẹ: "Cô muốn bao nhiêu tiền, nói cái giá đi."

Lâm Nguyên dường như đang chờ đợi giờ phút này, không chút do dự xoay người, giơ ra năm ngón tay, "năm ngàn vạn."

*Một tỷ bảy trăm hai mươi một triệu bảy trăm tám mươi nghìn năm trăm bốn mươi ba đồng

1,721,780,543

"Cô nghĩ mình mang cục vàng hay gì vậy? Năm nghìn vạn ..." Hứa Mính Y tức giận đến bật cười, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu người này là tới đòi tiền, mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều. "Một ngàn vạn, thêm nữa cũng không có?"

*Ba trăm bốn mươi tư triệu ba trăm năm mươi sáu nghìn một trăm linh chín đồng 

344,356,109

Oa...... Kẻ có tiền chính là hào phóng như vậy.

Lâm Nguyên muốn tán thưởng, năm ngàn vạn trực tiếp giảm xuống một ngàn vạn, lợi hại lợi hại.

"Được, một ngàn vạn, thành giao ." Lâm Nguyên vỗ vỗ bụng, xoay người hào phóng ngồi xuống sô pha "Tôi muốn tiền mặt."

"......" Hứa Mính Y suýt nữa tức giận đến ngất đi.

Một ngàn vạn tiền mặt, cái ngân hàng nào không cần tới hẹn trước có thể lấy ra liền?

"Chỉ có chi phiếu, cô có thể tự mình lấy tiền mặt." Hứa Mính Y từ trong túi xách lấy ra chi phiếu, điền mấy con số, vừa định ký đột nhiên sững lại, vặn lại: "Tôi không thể đưa tiền này bây giờ , ai biết cô có phải hay không là kẻ lừa gạt tiền, trước tiên đem con sinh ra. "

Từ đầu đến cuối, Lâm Nguyên không ngẩng đầu lên, Hứa nữ sĩ không nhìn rõ mặt của cậu cũng không nhận ra là ai.

Chỉ nghĩ rằng người phụ nữ này xinh đẹp, nhưng giọng nói của cô ấy không phù hợp với ngoại hình của cô ấy, không có một chút mềm mại.

Lâm Nguyên im lặng, cau mày suy nghĩ miên man. Một lúc sau, nhẹ nhàng nói: "Được, nhưng tôi muốn gặp Viêm Lang."

"Không thể." Hứa Mính Y nhanh chóng phủ quyết "Nó đi học ở nước ngoài, trước mắt sẽ không về."

Câu trả lời thiếu suy nghĩ rõ ràng là đang che giấu điều gì đó.

Nhìn dáng vẻ này dường như tung tích của Viêm Lang vẫn là một ẩn số, Hứa phu nhân này cũng không biết con trai mình đang ở đâu.

Lâm Nguyên dùng ngón tay xoa xoa quần áo trên bụng, "Phòng vệ sinh ở đâu? Tôi muốn đi toilet."

Hứa Mính Y bị choáng ngợp bởi yêu cầu này đến yêu cầu khác của cậu, mất kiên nhẫn chỉ về một hướng ngẫu nhiên.

Đứng lên, Lâm Nguyên tiến lên một bước nhìn lại.

Hứa nữ sĩ đang dựa vào ghế sô pha, ấn huyệt thái dương một cách vô dụng .

Khóe miệng Lâm Nguyên cong lên, một ý cười thành công lướt qua mắt.

Trong phòng vệ sinh, Lâm Nguyên giải quyết sinh lý cá nhân xong liền đứng trước bồn rửa tay.

Một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng cậu, ôm cậu vào lòng. Viêm Đình véo đôi má non nớt của tiểu gia hỏa và trêu chọc: "Chơi đủ rồi?"

Lâm Nguyên lau những giọt nước còn sót lại trên tay lên bộ đồ đắt tiền của hắn, không chút hứng thú  "Em phát hiện mọi chuyện dường như không giống như em tưởng tượng."

Có người có thể vào biệt thự, giả làm mình sau đó lừa gạt Tần Miện, nghĩa là trong biệt thự nhất định phải có nội ứng.

Trong biệt thự có rất nhiều người, Lâm Nguyên nhất thời không biết nên nghi ngờ ai. Nhưng vì đã có nội ứng trong nội bộ, hẳn là sẽ đem Viêm Lang thả ra .

Sau ca mổ sẻ đầu tiên, Lâm Nguyên chợt nhận ra rằng mọi thứ không đơn giản như mình nghĩ.

Cậu không nói rõ ràng, nhưng Viêm Đình hiểu điều đó.

Dùng ngón tay mảnh khảnh nghịch bộ tóc giả trên vai, Viêm Đình kiên nhẫn và nhẹ nhàng nói: "Em chỉ đoán đúng một nửa thôi. Những người được đưa vào biệt thự của tôi không phải từ Hứa Mính Y, mà là từ anh cả của tôi."

Lâm Nguyên: "???"

Lâm Nguyên cảm thấy não mình không đủ.

Cậu cau mày hỏi: "Có gì khác nhau? Họ không phải là người một nhà sao?"

"Mặt ngoài xem như là người một nhà." Viêm Đình khẽ cười một tiếng, đáy mắt hiện lên trào phúng, "Đều là hồ ly ngàn năm trong Liêu Trai chí dị* thôi."

(*Liêu Trai chí dị, với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Bộ truyện này được coi là một kì thư và được đánh giá là đỉnh cao của tiểu thuyết văn ngôn thời cổ đại.)

Kẻ có tiền không hổ là kẻ có tiền, thật sự quá thâm thúy.

Vợ chồng nói trở mặt liền trở mặt.

Lâm Nguyên ngẩn ra "Vậy thì ... đại ca của anh và anh là một nhóm?"

"Không." Viêm Đình xoa xoa mũi cậu "Không đơn giản như em nghĩ."

A... chỉ số IQ của cậu đã bị con trai hắn chia cắt, nghĩ nhiều như vậy cũng đủ rồi.

Lâm Nguyên ngạo kiều mà trợn mắt .

Sau khi lục lọi trong túi một lúc lâu, Lâm Nguyên rút ra một chiếc mũ có kích thước bằng lòng bàn tay, gấp bằng giấy màu xanh lá cây, cầm trong tay thành kính đội lên cho Viêm Đình.

"Từ giờ trở đi, anh phải chơi với em, em là người của anh. Anh không được phép vạch trần hay phá hủy kế hoạch của em." Lâm Nguyên ước lượng chân, chạm vào mái tóc ngắn trên đầu hắn, uy hiếp nói: "Bằng không, em sẽ biến chiếc mũ xanh này thành sự thật. "

"..." gân xanh trên trán Viêm Đình giật giật thái dương nhói lên "Mang theo hạt giống của tôi, còn muốn tìm ai?"

"Vậy thì sẽ có quá nhiều." Lâm Nguyên da đến không được, vui vẻ nói: "Đứng mũi chịu sào chính là Viêm Lang , hắn cho em đội nón xanh, em làm hắn đổ vỏ ." 

Mới vừa nói xong, Viêm Đình đã đẩy người dựa vào tường.

Hai chân dài cong lên ép đầu gối Lâm Nguyên ra, lòng bàn tay ấm áp nhéo nhéo thắt lưng, ngữ khí buồn bực, nghiến răng nghiến lợi: "Lá gan em rất lớn đấy."

"Không đúng!" Lâm Nguyên hơi nâng lên cằm, vẻ mặt kiêu ngạo "Lá gan của em so với thứ đồ kia của anh còn lớn hơn ."

"À..." Viêm Đình hừ lạnh một tiếng rồi cởi thắt lưng "Không so thì làm sao em biết ai lớn ai nhỏ hơn sao?"

Lâm Nguyên: "...... So liền so, ai sợ ai."

Lâm Nguyên nhấc quần áo của mình lên .

Cửa phòng vệ sinh khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Mính Y đứng ngoài cửa há hốc mồm, nhưng không phát ra tiếng động.

Hai giây sau, một tiếng hét bực tức vang lên: "Các người làm gì vậy?"

Lâm Nguyên bình tĩnh giúp Viêm Đình gài lại thắt lưng, nghiêng đầu thản nhiên nói: "Bà không nhìn thấy sao? Chúng tôi đang đội nón xanh cho con trai của bà."

Hứa Mính Y: "???"

wa.t.tpad Kanya_2004

Trung thu vui vẻ nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net