6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BETA : niccce

"Đi ra, đừng để ngộp. " Viêm Đình đặc biệt hạ giọng, cố gắng ôn nhu hết mức có thể.

Nhưng hắn vẫn luôn lãnh đạm, nên giọng điệu vẫn có chút đáng sợ.

Lâm Nguyên vén chăn bông lên, từ bên trong thò nửa đầu ra ngoài "Chú đưa tôi tới bệnh viện ?"

Mái tóc bị rối có vài sợi dựng lên, chuyển động qua lại theo giọng nói của cậu.

Viêm Đình cảm thấy ngứa ngáy, muốn đưa tay ra chạm vào mái tóc mềm mại đó.

Nhưng Viêm Đình đã kiềm chế lại.

Đứa nhỏ vì sinh bệnh mà sắc mặt tái nhợt. Nhưng chiếc móng vuốt đang vươn ra vẫn không hề rụt lại, vẫn không ngừng cảnh giác, sẵn sàng cào cấu con người bất cứ lúc nào.

Viêm Đình đem hồ sơ bệnh án cùng thuốc đặt xuống giường ánh mắt sâu thẳm đầy lạnh lùng, "Em rất có năng lực, còn nhỏ tuổi đã quăng cho mình bệnh dạ dày rồi ."

Lâm Nguyên rụt cổ, không nói gì.

Nghĩ thầm chờ chú đến lúc không có tiền để ăn cơm, thì mới biết bệnh dạ dày khó lường đến thế nào.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa* , cho dù sau này Viêm Đình phá sản, cũng sẽ không đến nỗi không có cơm ăn.

Lâm Nguyên lười nói cho hắn biết, vươn ngón tay ra đem hồ sơ bệnh án tiến vào trong ổ chăn, "Về sau tôi sẽ chú ý đến."

Con thú nhỏ với hàm răng và móng vuốt của nó đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, không gầm gừ làm người ta sợ hãi cũng không dùng móng cào cào người ta, khiến Viêm Đình không có tâm tình tiếp tục dạy dỗ.

Cả giọng nói và nét mặt đồng thời giảm bớt sự lạnh lùng "Đói bụng chưa?"

Tiếng gõ cửa vang lên ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra bóng dáng Từ Đàm An xuất hiện ở cửa, trên tay cầm mấy túi ni lông.

Trước khi bước vào, anh ta kính cẩn xin chỉ thị "Viêm tổng, tôi có thể tiến vào không?"

Nói giống như ai đó không cho anh ta vào.

Lâm Nguyên bĩu môi, không muốn nhìn.

Viêm Đình quay đầu nhìn anh ta, Từ Đàm An cười mỉa đi vào, tay cầm túi nilong đồ ăn "Viêm tổng, tôi đi mua chút thức ăn, ngài còn chưa có ăn cơm chiều, ăn một ít để lót bụng."

Từ Đàm An từ trong túi lấy ra hộp cơm dùng một lần, trong đó có ba mặn một canh rất phong phú.

Nhưng chỉ có một hộp cơm, nên hiển nhiên anh ta chỉ mua phần của Viêm Đình .

Lâm Nguyên rút trong chăn, hai con mắt nhìn chằm chằm hắn.

Đầu lưỡi áp vào răng hổ nhỏ, nghiến răng nghiến lợi.

Muốn lấy lòng Viêm Đình, cũng không cần phải đến trước mặt cậu đi?

Lâm Nguyên cũng không ngu, nhìn ra đây là ra oai phủ đầu.

Hơn nữa là nhằm vào cậu.

Từ Đàm An hai tay cầm đôi đũa, ngoan ngoãn đưa cho hắn "Viêm tổng, ngài ăn lúc còn nóng, tôi cũng không biết ngài thích ăn cái gì, liền tùy tiện mua một ít."

Viêm Đình không nhúc nhích.

"Thơm quá, vừa vặn tôi đang đói bụng, nếu không cho tôi ăn đi." Lâm Nguyên kéo chăn bông ngồi dậy từ trên giường.

Từ Đàm An chưa kịp phản ứng thì đũa và hộp cơm đã nằm trong tay Lâm Nguyên.

Cậu gắp hai miếng cơm trắng, rất mềm, rất ngon, cậu biết đó không phải là gạo tẻ bình thường.

Lâm Nguyên thích hương vị này, vui vẻ nhét vào miệng.

"Đừng chỉ mãi ăn cơm trắng, ăn thêm thịt đi." Viêm Đình cầm thêm đôi đũa, gắp vài miếng thịt không dính dầu mỡ, bỏ vào bát của cậu.

Từ Đàm An ở một bên nhìn đến nổi nóng, lại không dám nói lời nào.

Anh ta cố ý chạy một quãng đường dài mua đồ ăn cho Viêm Đình, không nghĩ tới bị thằng nhóc này ăn mất

Từ Đàm An tức giận đến nghiến răng.

Lâm Nguyên ăn đến vui vẻ, hai mắt đều cong lên.

Sau khi siết chặt nắm tay, Từ Đàm An vừa mới chuẩn bị nói thì Viêm Đình lạnh lùng nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi."

Từ Đàm An miễn cưỡng rời khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng mở ra rồi khép lại, thanh âm rất nhỏ.

Lâm Nguyên một giây trước vẫn còn đang ăn một ngụm lớn thức ăn, động tác đột nhiên sửng lại. Sau đó vọt vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh, đem thức ăn trong miệng phun ra.

Viêm Đình nghe thấy tiếng nôn mửa liền theo vào phòng vệ sinh, Lâm Nguyên đã phun ra hết.

Vẻ mặt của cậu bình thường và không có vẻ gì là khó chịu.

Viêm Đình đi qua đi sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, "Đồ ăn không hợp khẩu vị?"

Sau khi phun nước ra, Lâm Nguyên giơ tay lau miệng, "Ăn trúng thứ ghê tởm."

"Hửm?" Viêm Đình dừng lại động tác, cau mày trực tiếp đem người trong lòng ngực ôm lên.

Lâm Nguyên một lần nữa bị đặt ở trên giường

Viêm Đình ngồi ở mép giường, nắm lấy cổ tay của cậu và gọi Từ Đàm An đang đợi bên ngoài lần nữa.

Trên mặt Từ Đàm An hiện lên một nụ cười, vẫn bộ dáng cung kính đó "Viêm tổng, ngài kêu tôi."

Viêm Đình lãnh lãnh đạm đạm mà nói: "Gói lại, đem đi ném."

Đồ ăn còn thừa rất nhiều, căn bản không ăn được vài miếng.

Từ Đàm An liếc mắt nhìn Lâm Nguyên đang tựa đầu vào giường, yên lặng thu dọn đồ đạc sau đó xoay người rời đi.

Vào lúc này, Lâm Nguyên đột nhiên cảm thấy Viêm Đình hình như là hướng về chính mình, hơi nhấp khóe miệng khẽ cong lên.

Viêm Đình quay đầu, vừa vặn thấy đứa nhỏ cười trộm.

Nhưng Lâm Nguyên rất nhanh đã kiềm chế lại, trong chớp mắt lại biến thành bộ dáng giả vờ bình tĩnh.

"Tôi phải ở bệnh viện bao lâu?" Lâm Nguyên chui vào trong ổ chăn, dùng chăn đem chính mình bọc lại.

Trong lòng liền mở bàn tính nhỏ, tiền thuốc đắt như vậy cậu nên đi đâu để kiếm tiền trả đây .

"Một lát liền có thể xuất viện." Viêm Đình trả lời.

Lâm Nguyên đôi mắt lập tức sáng lên, "Cảm giác thật tốt."

Nếu không cậu sẽ thiếu nợ tiền thuốc rồi bị đưa tới Cục Cảnh Sát.

Thời điểm Lâm Nguyên cười rộ lên mi mắt cong cong, gương mặt lộ ra một cái lúm đồng tiền, rất ngoan ngoãn.

Trái tim được mệnh danh là sắt đá lập tức mềm ra, Viêm Đình thấp giọng nói: "Em còn muốn ăn cái gì, tôi cho người đi mua."

Lâm Nguyên nhíu mày, ghét bỏ nói: "Để Từ Đàm An đi mua a ~?"

"Em không thích hắn?" Viêm Đình không có nửa điểm tức giận, thậm chí còn cong môi lên giống như đang có tâm trạng tốt.

"Không có " Lâm Nguyên lắc đầu, không có ý định giải thích.

Có một số chuyện chỉ cậu biết là được, không cần nói cho người khác.

Thuốc chống viêm và thuốc giảm đau tiêm vào cơ thể trước đó đều có tác dụng gây ngủ, Lâm Nguyên cùng Viêm Đình nói một vài câu rồi trực tiếp dựa vào giường ngủ.

Một giấc này cậu đã không thể ngủ ngon giấc và thức dậy một cách tự nhiên.

Mà bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Lâm Nguyên ngủ đến mơ mơ màng màng, không quá chú ý tới điện thoại báo nhắc nhở, đã ấn xuống tiếp điện thoại.

Ngay sau đó, một giọng nói vui mừng vang lên từ ống nghe, "Anh, em là Tiểu Kỳ. Đã lâu anh không về nhà, ngày mai là sinh nhật ba, anh có muốn về không?"

Lâm Nguyên đột nhiên bừng tỉnh lại, mở miệng theo bản năng muốn nói không đi, lời nói đến bên miệng lại đổi lời, "Có, sẽ về."

Không chờ đầu bên kia tiếp tục nói chuyện, cậu đã cúp điện thoại.

Lâm Nguyên từ trên giường ngồi dậy, lắc đầu, lỗ tai ong ong muốn chết.

Cho đến khi màn hình điện thoại tối sầm, cậu cũng không biết Lâm Kỳ đang vui vì điều gì.

Bất quá, cũng nên vui vẻ.

Khi mẹ cậu ta gả vào nhà họ Lâm, Lâm Kỳ cũng trở thành thiếu gia của nhà họ Lâm.

Sau khi đem nguyên chủ là Lâm thiếu gia chân chính đuổi ra khỏi nhà.

Liệu con chim bồ câu chiếm giữ tổ của chim ác là và sở hữu mọi thứ của chim ác là thì có thể hạnh phúc không?

Lâm Nguyên nghiêng đầu, trên kính cửa sổ phản chiếu khuôn mặt trẻ trung thanh tú.

Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một tia giễu cợt.

Cậu ở bên ngoài ăn không đủ no, hai người lại ở Lâm gia hưởng thụ phú quý, tựa hồ không ổn lắm

Cậu nên làm gì đó, nếu không sẽ uổng công cậu xuyên vào trong quyển tiểu thuyết này.

Lâm Nguyên xoa xoa cái bụng trống rỗng cũng không ngủ được nữa liền mang dép lê đi ra ngoài chuẩn bị tìm cái gì đó ăn.

Vừa mở cửa, cậu đã bị Từ Đàm An đang dựa vào tường làm giật mình.

Từ Đàm An liếc mắt một cái, "Viêm tổng nhờ tôi canh giữ ở đây, nhưng anh ta không cho phép tôi đi vào, ngoài ra anh ta yêu cầu tôi không được quấy rầy cậu ngủ."

Không có biểu cảm nào trên khuôn mặt ấy khi nói điều này.

Nhưng Lâm Nguyên luôn cảm thấy kỳ quái.

Từ Đàm An nhìn cậu từ trên xuống dưới , "Nhưng tôi thừa nhận trông cậu rất đẹp. Nếu cậu không xuất hiện bên cạnh Viêm tổng, có lẽ tôi cũng sẽ thích."

Lâm Nguyên không nói lời nào.

Cậu nhớ tới cái ôm của  anh ta và Lâm Kỳ trong vườn vào buổi trưa, trong lòng nghĩ thầm không biết là anh ta là 1 hay là 0 và họ là một đôi?.

"Tôi vừa rồi có suy xét qua, nếu tôi vào phòng bệnh đem cậu làm, thì Viêm tổng còn muốn cậu hay không?."

Nghe vậy, Lâm Nguyên nhăn chặt mày.

Từ Đàm An quay đầu, lại nói: "Nhưng tôi còn không có ti tiện như vậy."

Cảm thấy người này hình như có chút bệnh thần kinh, Lâm Nguyên không quan tâm, nhấc chân đi về phía trước.

Từ Đàm An không đi cùng, vẫn luôn dựa vào trên vách tường quan sát.

Khi Lâm Nguyên đang định rẽ vào góc cua, đột nhiên nghe thấy một câu: "Tôi biết cậu là anh trai của Lâm Kỳ."

Không dừng lại, Lâm Nguyên bước đi với một tốc độ không đổi, như là căn bản không nghe được những lời anh ta nói.

Anh trai của Lâm Kỳ ??

Xưng hô làm người ta cảm thấy ghê tởm.

Thang máy lên đến tầng một cửa vừa mở.

Lâm Nguyên liền cùng Viêm Đình bên ngoài chạm mặt nhau.

********

Chiếc Maserati màu đen phóng nhanh trên đường, Lâm Nguyên ngồi ở ghế phó lái, thỉnh thoảng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn Viêm Đình đang lái xe.

Không phải, tại sao cậu lại đi theo lên xe?

Nó ảo giác quá.

Từ trên tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng, có thể nhìn ra ánh đèn của toàn thành phố.

Lâm Nguyên ngồi bên cửa sổ, dựa vào tấm kính nhìn ra bên ngoài

Thật cao.

Cậu luôn thích chốn phồn hoa đô hội và cảm thấy nó có một sức hút khó giải thích.

Đô thị lớn đồng thời chi phí sinh sống cũng rất cao.

Sau khi nhìn vào nhà hàng phương tây này, Lâm Nguyên lấy điện thoại di động ra để kiểm tra số dư WeChat của mình.

Còn lại hơn 80 tệ, chỉ sợ một ly nước cũng không trả nổi.

"Làm sao vậy?" Viêm Đình thấy cậu vẫn im lặng ủ rũ, đem thực đơn đưa cậu.

"Không có việc gì." Lâm Nguyên lắc đầu, liếc mắt thực đơn không đưa tay nhận lấy.

Cậu sợ mình sẽ chết bất đắc kỳ tử khi nhìn thấy giá cả.

Viêm Đình cũng không miễn cưỡng, gọi một bữa ăn cho hai người.

Sau khi cùng người phục vụ nói chuyện xong, quay đầu lại liền thấy Lâm Nguyên đang nhìn chằm chằm một chỗ cách đó không xa.

Hắn hơi hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn sang.


Cách đó ba bốn bàn, hau thanh niên đang rúc vào nhau, vui vẻ đút cho nhau ăn.

Tất cả các bàn bên cạnh đều trống không, xem  ra không ai muốn nhìn thấy một bức tranh nhầy nhụa như vậy, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.

Không phù hợp với ánh nhìn của mọi người.

Lâm Nguyên biết hai người họ, Lâm Kỳ cùng Viêm Lang.

Em trai cùng cha khác mẹ và bạn trai cũ của cậu, người vừa bị cậu đá.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lâm Nguyên liếc nhìn vài lần, sau đó thu hồi ánh mắt. Vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Viêm Đình, trái tim cậu nháy mắt đập lỡ một nhịp, nói chuyện đều nói lắp, "Chú, chú nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Viêm Đình đẹp trai, mặt mày thâm thúy, ngày thường ít khi nói cười, cả người lạnh nhạt lại xa cách.

Trong từng cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, có sức hút chết người đối với những người ở độ tuổi của Lâm Nguyên.

Hai hình bóng trong đầu Lâm Nguyên vừa rồi đã biến mất, hoàn toàn lấp đầy khuôn mặt tuấn tú của Viêm Đình.

Nhìn thấy đứa nhỏ ngây ngốc nhìn mình, Viêm Đình rất hài lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, "Không thích bọn họ ở đây?"

Lâm Nguyên hơi hé miệng, còn chưa kịp trả lời, lại nghe thấy Viêm Đình nói nhỏ: "Ngoan, không tức giận, tôi sẽ giải quyết."

"......" Lâm Nguyên sửng sốt.

Tôi tức giận khi nào?

------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Viêm tổng mặt lạnh nhạt: Là tôi tức giận, em không nhìn ra sao ?

(Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.)

Hãy nhấn nút sao nho nhỏ nha, cảm ơn vì sự yêu thích của mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net