61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc giảm đau có chứa thành phần gây buồn ngủ, lúc Viêm Đình ngủ dịch truyền còn chưa hết.

Lâm Nguyên nằm ở mép giường, cánh tay gối lên đầu nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mắt cong cong, tùy ý cười đến bất đắc dĩ.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp tràn xuống xua tan bóng tối trong phòng.

Lâm Nguyên nắm lấy ngón tay của Viêm Đình, lông mi dài và rậm nhẹ nhàng kích động, nụ cười thỏa mãn treo trên khóe miệng, từ từ nhắm mắt lại.

Một lúc sau, có một tiếng hít thở dài và nông.

Trên hành lang, Chu Tự nhìn cảnh này qua cánh cửa khuất, ngón tay buông thõng bên hông nắm lấy đường may quần, nhanh chóng thả ra.

Mầm non tình yêu trong hắn mới nhú có chút xíu còn chưa tiếp xúc với ánh mặt trời thì phải rút lại rồi chôn xuống đất.

Niềm vui của tuổi trẻ khiến người ta như nổi trống khi đến và lúc ra đi lại khiến người ta cảm thấy cô đơn, hoang vắng.

Chu Tự trước kia thích đều là nữ sinh, mối tình đầu cũng là nữ sinh hắn không biết tình cảm của mình dành cho Lâm Nguyên xuất phát từ sự thích thú lúc mới yêu thích con trai, hay sự thương hại và bị thu hút bởi tính cách lạnh lùng của cậu.

Sau một rung động trong nháy mắt , vui vẻ vươn cành thử. Nhưng trước khi chạm vào thứ tình cảm mơ hồ đó, đã phát hiện Lâm Nguyên đã có người ở bên.

Nếu là người khác, Chu Tự có lẽ sẽ không buông tay, mà sẽ cùng đối phương tiến hành cạnh tranh một phen.

Nhưng người đó là Viêm Đình, hắn đã gặp từ xa vài lần, thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí tài chính, là nhân vật đẹp như thần trong danh sách thần tượng của bạn cùng phòng.

Còn mình chỉ là một sinh viên đại học bình thường, so sánh giữa hai người khả năng thắng là rất thấp, hầu như không có cơ hội chiến thắng.

Chu Tự đã kịp thời rút lại những cảm xúc chưa xác định của mình và âm thầm giấu chúng đi.

Nhưng trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút mất mát.

Chu Tự đứng phát ngốc, vô tình quay đầu lại không biết từ khi nào có người đứng bên cạnh mình, đồng tử co rút đột ngột bị dọa nhảy dựng.

Tần Miện khẽ liếc hắn một cái "Suỵt, yên lặng."

"Anh họ, anh không định vào xem sao?" Chu Tự dựa vào tường, thả lỏng mà hơi khúc chân, thản nhiên hỏi.

Tần Miện rũ mắt xuống, thở dài lắc đầu.

Trong trí nhớ của Chu Tự, Tần Miện luôn luôn cao hứng, trên mặt chưa từng có biểu tình cô đơn như vậy .

Giống như bị ai đó bỏ rơi.

Chu Tự sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý tưởng khó tin, càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng có khả năng .Không giấu được sự nhiều chuyện nên mạnh dạn hỏi: "Anh họ, anh sẽ không thích Viêm tổng đúng không?"

Tần Miện: "???"

"Thằng này đang suy nghĩ gì vậy? Anh mày có khẩu vị kém vậy sao ?" Tần Miện vừa mắng vừa giơ tay cho hắn một phát.

Chu Tự đau lòng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, thầm nghĩ ai bảo anh bày ra vẻ bị bỏ rơi, không bị nghi ngờ mới là lạ!

Sau khi đánh em họ không nên thân của mình, Tần Miện cũng mệt mỏi dựa vào tường, trên mặt mất đi nụ cười quỷ quyệt thường biểu hiện, thở dài một tiếng, tự nhủ: "Không ngờ lại có chuyện đó, thực sự là tình yêu thắng mọi thứ trên thế giới này. "

"Đương nhiên là có!" Chu Tự co rụt lại trong góc, đắc ý trả lời: "Hỏi thế gian, tình là gì, khiến lứa đôi nguyện sống chết có nhau. Anh họ, chính là anh đọc quá ít sách."

"Cút đi!" Tần Miện mặt đen đạp tới, "Các cậu là người trẻ tuổi , mỗi ngày chỉ biết nữ nhi tình trường, yêu cũng vô dụng.

Chu Tự không khuất phục trước sự uy hiếp của anh họ, lên tiếng bênh vực: "Tình yêu không có vô dụng, có thể khiến mình hạnh phúc và khiến mình từ bỏ tất cả vì nó. Anh họ,  có phải kiếm tiền đến ngu rồi không? Thảo nào anh độc thân trong nhiều năm như vậy. "

"......"

Tần Miện muốn nói từ năm mười tám tuổi, trên giường mình không thiếu người.

Buổi sáng ngủ một cái, buổi tối ngủ tiếp một cái việc này cũng không phải là không có.

Nếu không phải là kẻ lừa đảo Chu Tử Mặc, hắn không thể tiếp tục là "1", nếu không hắn đã ngủ thêm mười tám cái.

Nhưng Tần Miện không dám nói ra những lời này, vì sợ dì nếu biết mình dạy hư con của nàng, chắc chắn sẽ tới đem chân mình đánh gãy.

"Anh họ, em nghĩ anh độc thân quá lâu nên không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Nếu không, em sẽ giới thiệu cho anh một vài bộ phim tình cảm dài tập, xem thêm đi, có thể..."

"Mày câm miệng dùm !" Tần Miện bị nói vậy, sau khi bị nói trúng tức muốn hộc máu "Nơi này không có chuyện gì nữa, lăn trở về trường học đi."

Tần Miện miệng hung thật sự, vừa mắng vừa lấy trong ví ra một xấp tiền để trả chi phí đi lại cho em họ.

Một bức ảnh được lấy ra cùng tiền rơi trên sàn nhà.

Động tác Chu Tự nhanh hơn , mới vừa tính toán mở miệng trêu chọc , nhưng nhìn thấy khuôn mặt trên đó liền sững sờ.

"Vị này không phải là Chu tiền bối, nhân vật nổi tiếng trong trường chúng em sao? Anh họ, anh có biết anh ấy hả?"

"Mày quan tâm quá." Tần Miện chộp lấy tấm ảnh, nhét lại vào ví.

Chu Tự không chút suy xét, lời nói ra khỏi miệng còn nhanh hơn não  "Nghe nói tiền bối Chu là đại diện học sinh xuất sắc của trường và sẽ đến nước M để làm học sinh trao đổi. Những cô gái hâm mộ anh ấy ở trường học đã khóc trong diễn đàn trong nhiều ngày. "

Hắn chỉ nói một cách thản nhiên, cũng không quá để ý.

Hành động cất bức ảnh của Tần Miện hơi dừng lại, sau đó cúi đầu im lặng.

"Anh họ, vậy em đi trước." Chu Tự không có cảm giác bầu không khí vô cùng không thích hợp, cầm tiền xe vẫy vẫy tay xoay người rời đi.

Bóng dáng biến mất trong thang máy, cả hành lang trở lại im lặng. Một lúc sau, y tá đẩy xe đi qua, Tần Miện vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, không nhúc nhích.

Chiếc ví trong tay bị niết cong, ánh sáng phản chiếu vào bức ảnh, khuôn mặt với lông mày kiếm và đôi mắt của Chu Tử Mặc rất đẹp trai và tuấn tú.

Đêm nay trời tối mịt mù, vài vì sao cũng bị mây đen che khuất.

Cơn gió mát thổi qua, thổi bay những chiếc lá vàng trên cành rơi.

Cảnh đầu đông hiu quạnh, hoang vắng.

Buổi sáng Lâm Nguyên tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy ngoài cửa sổ rộng lớn một màu trắng xóa. Sau khi sững sờ một lúc, mới nhận ra rằng trời đang đổ tuyết.

Trước đây đã có tuyết rơi, nhưng không chất thành đống mà lác đác lưa thưa rơi trên mặt đất liền hòa tan.

Đêm qua tuyết rơi dày đặc, đóng thành từng lớp dày trên cỏ, tán cây và mái nhà.

Lâm Nguyên vui mừng khôn xiết, vui vẻ đứng dậy xuống giường, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trong không gian mở ở tầng dưới, đã có không ít người ở chơi tuyết.

Nội tâm ngo ngoe rục rịch, cậu muốn đi trên nền tuyết để vui chơi.

Thành phố A nằm ở phần giao giới của phía bắc và phía nam, hàng năm không có nhiều ngày có tuyết và khả năng tuyết dày như vậy tỷ lệ càng hiếm.

Lâm Nguyên vui vẻ vô cùng.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lúc, cậu quay người, chuẩn bị mặc áo khoác và đi xuống lầu. Nhìn thấy Viêm Đình dựa vào đầu giường, cậu lại đổi ý.

Cậu kìm nén sự kích động trong lòng, leo trở lại giường chui vào chăn bông.

"Bé con, sao em không vui ?" Viêm Đình thức dậy sớm, bác sĩ đã đến thay thuốc cho. Lúc này, trên mu bàn tay của hắn có một cây kim cắm vào, đang truyền thuốc kháng viêm.

Việc di chuyển không hề dễ dàng, Viêm Đình khó khăn xoay người sang một bên, chạm vào khuôn mặt xinh đẹp sờ sờ.

"Em không có không vui." Lâm Nguyên lắc đầu, hai má cọ vào gối bị đè dẹp lép một chút.

Mới vừa tỉnh ngủ không lâu, đôi mắt trong trẻo còn đang mê mang, thanh âm ông ông "Anh ngoan đi, đừng lộn xộn"

Cậu càu nhàu, nắm lấy bàn tay đang vò rối mái tóc của người đàn ông rồi nhét xuống giường. Khóe miệng hơi bĩu cùng khóe mắt rũ xuống mang theo không vui.

Viêm Đình cố tình giả vờ không nhìn thấy nên không nói chuyện với cậu nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Nguyên nằm nghiêng, cuộn tròn ở trên giường đạp chân trong lòng tự lẩm bẩm, tại sao sự việc phát triển lại khác xa với những gì mình nghĩ?

Chẳng phải lão họ Viêm trước kia rất thông minh sao? Tại sao lần này không nhận được sóng não của mình?

Chẳng lẽ biểu hiện trên mặt mình còn chưa đủ rõ ràng sao?

Hay là, tai nạn xe hơi đã khiến bộ não trở nên ngu ngốc?

Lâm Nguyên bối rối, trong đầu lần lượt xuất hiện những dấu chấm hỏi.

Đợi một hồi cũng không thấy Viêm Đình có phản ứng gì, cứ như là thật sự đã ngủ thiếp đi.

Mếu máo, xoay người để ngồi dậy

Hành động của cậu làm chăn bông hơi mở, gió lạnh tràn vào chăn bông.

Viêm Đình người đang chợp mắt, mở mắt ra ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không nói gì.

Nhìn thấy người đàn ông mỉm cười, Lâm Nguyên nhận ra rằng mình đã bị lừa.

Đôi mắt đờ đẫn, trừng lớn: "Anh cố ý phải không?"

Viêm Đình đã lâu không trêu chọc Lâm Nguyên như thế này, nhìn thấy vẻ mặt cau có của cậu, liền cảm thấy cơn đau ở lưng đã dịu đi rất nhiều.

Nhưng trêu chọc cũng có mức độ , nếu thực sự khó chịu người đau lòng lại là chính mình. Viêm Đình thấy mức độ này là đủ rồi liền nhẹ nhàng dỗ dành "Anh sẽ nhờ người đi cùng em chơi tuyết dưới lầu, được không?"

Được! Đương nhiên là được!

Đây chính là điều mà Lâm Nguyên muốn.

Trong lòng hưng phấn ngoài mặt lại giả bộ do dự, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Em đi chơi tuyết, một mình anh phải ở trong phòng có phải cô đơn lắm không?"

"Không..." Viêm Đình còn chưa nói xong nửa câu sau là em có thể trở lại với tôi sớm hơn, trước khi nói ra, Lâm Nguyên đã giống như một con nai sừng tấm đang cao hứng nhảy nhảy lộc cộc mà xuống giường.

Mang giày vào, nắm lấy áo khoác chạy ra ngoài, thậm chí không lo lắng về sự cô đơn của hắn vừa rồi.

Viêm Đình nuốt lời nói chưa kịp ra miệng.

Tiểu tổ tông vui vẻ là tốt rồi, hắn thật sự không thành vấn đề.

Trong lòng nghĩ vậy như vậy , nhưng vẫn là có chút buồn bực. Khi bị bệnh, Iron Man cũng trở nên dễ bị tổn thương mà .

Nhìn thấy tiểu gia hỏa mặc áo khoác và quàng khăn, Viêm Đình theo bản năng vẫy tay với cậu.

Tuy nhiên, Lâm Nguyên đã vui vẻ lao ra cửa và bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Để lại Viêm Đình với dư ảnh, cũng như cánh cửa lạnh lẽo đã đóng lại.

"Ai..." Viêm Đình thở dài và hạ cánh tay xuống.

Trong lòng tự mình an ủi, tiểu gia hỏa vui vẻ hắn liền vui vẻ, ngay cả chào hỏi cũng không thành vấn đề.

Đều là do hắn cưng chiều ra, trừ bỏ tiếp tục chiều, thì còn có thể làm sao bây giờ?

Viêm Đình buồn bực không vui, nghiêng đầu nhìn cánh đồng tuyết rộng lớn phía bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ mình đã ba mươi tuổi rồi, chơi tuyết thật là xấu hổ.

Nếu tiểu gia hỏa muốn vui vẻ, thì để cho chơi bao nhiêu tùy thích.

"Ai......" Viêm Đình thở ngắn than dài.

Răng rắc ——

Cánh cửa đang đóng lại đột nhiên bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ từ sau cánh cửa thò ra "Em quên nói lời chào tạm biệt với anh, em sẽ trở lại sớm một mình anh phải ngoan ngoãn ở trong phòng."

Lâm Nguyên cười đến mi mắt cong cong, giọng nói ngọt ngào và mềm mại, gửi một cái nháy mắt yêu thương đến Viêm Đình rụt đầu lại và biến mất.

Bị bảo bối nhà mình đáng yêu đến thế, thì cơn buồn bực trong lòng Viêm Đình tan biến ngay lập tức, đôi môi mỏng vốn đang kéo thẳng vì thất vọng, hoàn toàn không nhịn được nhếch lên.

Trên đời này có ai dễ thương hơn cục cưng của hắn không?

Không có! Và cũng không được có.

Có rất nhiều người vui đùa dưới tuyết nhưng đa số là trẻ em, người lớn thì dè dặt ngoan hiền hơn, dù có hò reo cổ vũ thì họ vẫn thản nhiên đứng ở bên cạnh để giữ được hình ảnh uy nghiêm trong tâm trí của trẻ em.

Khi đứa trẻ không để ý, nhanh chóng túm lấy một khối tuyết trên mặt đất và giấu nó sau lưng để chơi một cách cẩn thận.

Tất nhiên, có rất nhiều người bằng tuổi Lâm Nguyên hoặc lớn hơn vài tuổi. Tốp năm tốp ba mà rượt đuổi trong tuyết, cười đùa và chơi trò ném bóng tuyết.

Trong bụng còn có một đứa nhỏ, Lâm Nguyên không dám làm càn như thế, chỉ có thể ghen tị nhìn bọn họ, lẩm bẩm ngồi xổm trong góc xúc tuyết.

Sau khi đào được một lúc, liền mắng Viêm Đình một câu.

Bản chất của con người là đổ lỗi, tuy mang thai là trách nhiệm của hai người, nhưng có đổ lỗi cũng sẽ đổ cho người kia.

Nhưng tất cả đều vô ích, đứa con sinh trưởng ngoan cường trong bụng ba ba cuộn tròn bàn tay và đôi chân nhỏ, phun ra bọt khí.

Lâm Nguyên đào tuyết một hồi, hai tay liền đông cứng.

Cậu xoa hai tay vào nhau, cảm thấy rằng mình đã đeo găng tay. Nếu không, hai tay sẽ bị đóng băng.

Không biết cảm giác được cái gì, Lâm Nguyên đột nhiên cau mày. Cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng bầu của mình được che bởi chiếc áo khoác rộng, kinh ngạc cùng khiếp sợ ở trong mắt đan xen hiện lên.

Năm phút sau, trên giường bệnh, Viêm Đình đang trong trạng thái lơ mơ do tác dụng của thuốc thì cửa phòng bất ngờ bị đá tung ra.

Với một tiếng đùng, Viêm Đình đã bị đánh thức ngay lập tức.

Vừa mở mắt ra, lòng bàn tay liền bị nắm lấy đặt lên một vật ấm áp.

Lâm Nguyên hoan hô nhảy nhót bên tai "Nó động, nó động, anh chạm vào."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net