67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe của hắn mà gãi gãi quần đỏ mùa thu, mũi đỏ bừng không biết là do nóng hay là xấu hổ.

Thấy Viêm Đình đột nhiên dừng động tác như đông cứng lại, nhất thời không phản ứng kịp, cậu nghi hoặc nói: "Còn tới sao?"

Viêm Đình nhìn chiếc quần mùa thu màu đỏ trên người cậu, sau đó cúi đầu nhìn một bộ phận nào đó của chính mình, không nói được lời nào có chút đau lòng nói: " Tại sao lại mặc cái quần này."

"À ..." Lâm Nguyên chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút liền đưa ra một câu trả lời không thể sai được "Nó dày nhất."

Cậu rất sợ lạnh, còn chưa bắt đầu mùa đông đã mặc áo len và quần bông rồi. Về mặt giữ ấm, nó có đẹp hay không thì hoàn toàn không cần xem xét.

Buổi chiều trước khi đi ra ngoài, Lâm Nguyên mở cửa tủ quần áo xem một hồi lâu, trong số những chiếc dài màu đen, trắng và xám tìm được chiếc dày nhất.

Về màu sắc, dù sao nó cũng là thứ mặc trong cùng nên cũng không quan tâm nó có xấu hay không.

Hơn nữa, Lâm Nguyên thật sự không nghĩ chiếc quần này xấu xí như thế nào, màu đỏ rực mang theo màu sắc rực rỡ như lễ hội thế mà.

Viêm Đình sững sờ, nhìn vào đôi mắt vô tội của cậu nhất thời không nói nên lời.

Căn phòng im lặng, đột nhiên dâng lên vài sợi dây bối rối.

Tay của Viêm Đình vẫn đang nắm chặt chiếc quần dài màu đen bên ngoài của cậu, nhưng cũng không tiếp tục cởi nó ra.

Kéo quần dài màu đỏ vài lần, Lâm Nguyên không hiểu hiện tại là tình huống gì, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Đầu óc quay cuồng, chọn một trong số những câu suy đoán và hỏi "Đây không phải là chiếc quần anh mua cho em sao?"

Viêm Đình thậm chí còn im lặng hơn.

Một số quần áo không phải do hắn mua mà do trợ lý đặt hàng. Nhưng sau khi mua về, tất cả đều qua tay hắn trước khi được gửi đến biệt thự, giặt sạch và cất vào tủ quần áo trong phòng ngủ.

Nhưng Viêm Đình nhớ rõ rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy chiếc quần mùa thu màu đỏ này trước đây.

Màu đỏ tươi như vậy sẽ không bao giờ lọt vào tầm mắt của hắn, vậy vấn đề chủ yếu là ở trợ lý đi mua quần áo.

Vì một cái quần mùa thu, mà kêu người lên hỏi thì lại là chuyện bé xé ra to.

Viêm Đình không muốn đem việc mình cởi quần của đứa nhỏ trong văn phòng lộ ra ngoài. Trong mắt người ngoài, hắn luôn là người chín chắn, ổn trọng . Giống mao đầu tiểu tử * nhịn không được ở văn phòng làm chuyện không thể nói, thật sự rất có ảnh hưởng đến hình tượng.

*Thông thường cụm từ này dành chỉ (nam) thanh niên, tính tình bồng bột, ham thích... vì mới nếm mùi :))

Viêm Đình sắc mặt hơi tối sầm lại, thái dương hai lần giật giật cảm thấy tình huống lúc này vô cùng khó khăn. Nếu dừng lại, sẽ làm tan nát trái tim của chàng trai nhỏ. Nếu muốn hắn tiếp tục, thực sự không thể tiếp tục được.

Vật thể vừa mới mang tinh thần hừng hực chiến đấu, lại nhìn thấy cái quần mùa thu màu đỏ kia một khắc liền ủ rũ héo úa, không thể nào nổi lên hứng thú.

Viêm Đình nắm lấy ống quần của Lâm Nguyên, không thể cởi ra cũng không thể mặc vào, tình hình có chút áy náy.

Mới vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ của Lâm Nguyên không kịp lên não bị tình cảnh trước mắt làm cho bối rối.

Cậu tự mình kéo chiếc quần dài màu đỏ của mùa thu xuống, lộ ra một làn da mỏng manh trắng như tuyết. Cậu muốn tiếp tục cởi nó ra nhưng tay đã bị người đàn ông giữ lại.

"Hả?" Lâm Nguyên mờ mịt mà ngẩng đầu.

Viêm Đình đã giúp cậu mặc quần xong rồi, chiếc quần thể thao màu đen có thắt lưng đàn hồi, thậm chí không cần thắt đai cũng đã được sửa lại gọn gàng, một chút đều nhìn không ra vừa rồi hơi kém chút nữa là xảy ra vận động kịch liệt .

Quần áo trên người Viêm Đình đều đã được ủi phẳng phiu, áo sơ mi đen ôm lấy khuôn ngực rắn chắc của anh, cúc áo obsidian được cài ở trên cùng, lạnh nhạt lại cấm dục.

Đại não uể oải, Lâm Nguyên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đôi mắt trong veo của cậu nhìn chằm chằm, nhìn xuống chiếc quần thể thao đang mặc, vô tội mà chớp chớp mắt, trong lòng chợt thấy ủy khuất "Anh không lên được với em nữa sao?"

Lâm Nguyên bĩu môi, không biết lời mình nói ra nói có bao nhiêu lớn mật, lại hàm chứa nhiều ít cầu · hoan kiêu căng.

Đôi mi dài và rậm khẽ run lên, tựa như chim gãy cánh rất thê lương.

Viêm Đình âu yếm vỗ đầu cậu, không quanh co lòng vòng mà cũng không lừa gạt đùa giỡn,cũng không lấy lại sĩ khí, đại triển hùng phong, mà là nói thật "Bảo bối , anh đối với cái quần mùa thu màu đỏ thật sự là...... Lần sau vẫn là mặc quần màu đen đi."

Lâm Nguyên sững sờ.

Sau một lúc im lặng, có một tràng cười vang lên

"Hahaha." Lâm Nguyên cười đến mức chảy ra nước mắt. Nếu không phải đứa con trong bụng đá đột ngột, cậu đã có thể cười thêm năm phút nữa "Anh làm sao mà không thích màu đỏ, màu của niềm vui mà. Anh không thể chịu được một cái quần mùa thu màu đỏ, em còn muốn mặt đồ lót màu đỏ suốt năm đấy. "

Bộ đồ lót màu đỏ, Viêm Đình có thể chấp nhận nó, dù cậu có mặc nó cả năm trời.

Nhưng chiếc quần mùa thu màu đỏ ... Tính khiêu chiến thực sự có chút quá lớn.

Cuối cùng, văn phòng play cũng không thể tiếp tục, Lâm Nguyên cảm thấy nếu như ép buộc Viêm Đình, lỡ mà sau này không đứng dậy được nữa, hậu quả sẽ rất lớn.

Viêm Đình nghiêm túc giải quyết công việc của mình, Lâm Nguyên thì dựa vào khung cửa sổ rộng từ trần đến sàn nhìn ra ngoài. Cậu luôn thích nhìn từ ở đây, nhưng có rất nhiều người trong công ty, nếu họ đến quá thường xuyên chắc chắn sẽ bị thảo luận, cậu không thích phô trương quá .

Nhiệt độ điều hòa trong phòng làm việc không thấp, hơi nóng bắt đầu tỏa ra. Lâm Nguyên cởi chiếc áo khoác dày và mặc chiếc áo len trắng đi vòng quanh trong phòng.

Cổ áo áo lông  có chút lớn, xương quai xanh tinh xảo  lộ ra không sót cái gì, trên còn tàn lưu mấy cái dấu hôn. Đã là mấy ngày trước lưu lại, mới đầu là màu đỏ đậm như đóa hoa hồng từ từ chuyển sang màu hồng nhạt.

Như ẩn như hiện trên làn da trắng như tuyết rất là mê người.

Cơn nóng của Viêm Đình vừa bị chiếc quần thu màu đỏ làm tắt ngúm lại bùng cháy, trong lồng ngực có chút kích động dục vọng trong đôi mắt đen sâu thẳm càng tăng lên.

Trước khi tình hình trở nên mất kiểm soát, Viêm Đình buộc phải dập tắt dục vọng.

Nửa giờ trước, hắn mới vừa hẹn trước hôm nay sẽ đi kiểm tra thai sản, chuẩn bị tan làm liền đưa Lâm Nguyên đi. Hiện tại nếu làm gì thật, thì khi kiểm tra bác sĩ nhất định sẽ phát hiện.

Viêm Đình không muốn cậu nhóc nhà mình xấu hổ, vì vậy chỉ có thể ủy khuất chính mình.

Lâm Nguyên không biết gì về điều này. Với chiếc bụng bầu nhô ra ngoài ngồi trên tấm thảm len mềm mại vui chơi thỏa thích .

Cũng không biết có phải vì đã mang thai đứa con trong bụng một thời gian dài mà cảm giác bài xích trong lòng đã hoàn toàn biến mất. So với sự hồi hộp và khẩn trương trong lần thử thai vừa qua, Lâm Nguyên đã thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi vào phòng kiểm tra, cậu thoải mái nằm xuống giường phòng khám không chút ngượng ngùng xốc quần áo lên, lộ ra cái bụng to.

Viêm Đình lại lo lắng hơn cậu rất nhiều, đứng nắm tay Lâm Nguyên, như muốn an ủi cậu nhưng thực ra là đang âm thầm xoa dịu nỗi lo lắng vô cớ của mình.

Em bé đang phát triển rất tốt, nằm cuộn tròn mềm mại trong bụng ba, khi bức ảnh siêu âm B lộ ra vẫn đang gặm ngón tay .

Một mầm đậu nhỏ mỏng manh trước đây chỉ trong vài tháng đã phát triển nhanh như vậy, Lâm Nguyên cảm thấy thật kinh ngạc, chăm chú nhìn vào màn hình, ánh mắt háo hức.

Tò mò hỏi bác sĩ rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như chế độ ăn uống tiếp theo của chính mình , cũng như các biện pháp phòng ngừa linh tinh, v.v.

Bác sĩ giải đáp tỉ mỉ từng câu một, Lâm Nguyên rất nhiệt tình ba phút đồng hồ, nghe xong liền gật đầu nhanh chóng, quay đầu lại quên mất không chừa một cái gì.

Khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, liền muốn ăn kem.

Người mang thai có khẩu vị rất lạ còn muốn ăn mọi thứ. Cảm giác thèm ăn kem ập đến dữ dội, hành hạ miệng cậu.

Trong mùa đông như thế này, ngày nào Viêm Đình cũng nghĩ đến việc giữ ấm cho cậu, ngay cả khi đi ngoài gió tuyết cũng không thể nhịn được muốn nhét cậu vào trong túi. Làm sao có thể đồng ý để cậu ăn thức ăn lạnh như vậy.

Sau khi bị từ chối, Lâm Nguyên mím chặt môi giống như sắp khóc, bám chặt vào cửa kính của bệnh viện không chịu rời đi.

Có rất nhiều người đến và đi xung quanh, họ không thể không nhìn lại cả hai.

Tám mươi phần trăm vẻ không hài lòng của Lâm Nguyên trên khuôn mặt là giả. Kể từ khi cậu phát hiện ra rằng Viêm Đình luôn cứng rắn lại mềm lòng khi đối mặt với mình, thủ đoạn này đã trở thành thủ đoạn quen thuộc của cậu, lần nào cũng thành công.

Viêm Đình luôn không có biện pháp trước cậu, mắng thì lại không nỡ, đánh lại không xuống tay được.

Lâm Nguyên có một khuôn mặt thanh tú và đôi lông mày đẹp, lại mặc một chiếc áo khoác liền mũ trùm trên đầu che gần hết khuôn mặt. Hầu kết cũng bị quần áo che bởi quần áo và gần như chỉ lộ ra một chiếc cằm nhỏ .

Cậu cào vào cửa, rầm rì như một con mèo con. Bụng tròn ve áp lên kính, vòng cung hiện lên rõ rệt.

Người qua đường nhìn nhanh qua Viêm Đình nghĩ rằng anh là một người đàn ông keo kiệt và bủn xỉn.

Một bà mẹ bỉm sữa mang bầu 8 tháng không đành lòng nhìn nữa, ôm bụng chỉ trích : "Vợ chú em đang mang thai, thời điểm này đương nhiên dễ thèm ăn, vợ muốn ăn gì thì cứ mua.Tốn có bao nhiêu tiền đâu. "

Viêm Đình trở thành mục tiêu trong cuộc thảo phạt của mọi người, lặng lẽ đỡ trán. Trách hắn lúc bình thường quá yêu thương cậu, làm cho đứa nhỏ không bớt lo này của hắn gây chuyện.

Hắn bước tới và nắm tay đứa bé háu ăn của mình, với giọng bất lực lại có phần cưng chiều "Được rồi, anh sẽ mua cho em."

Lâm Nguyên lập tức vui vẻ. Sờ sờ bụng chạy lon ton theo kịp tốc độ của Viêm Đình và hét lên: "Em muốn ăn hai cái."

Cuối cùng chỉ ăn tới rồi một cái kem, lại còn không phải miễn phí, không chỉ phải thay đổi suy nghĩ mà còn phải thêm một điều kiện.

Đồng nghĩa với việc buổi tối không được ngủ phòng riêng, về phần bồi thường ... trái tim nhỏ bé của Lâm Nguyên loạn lên, trong lòng có chút chờ mong.

Nhưng khi Viêm Đình về nhà, liền quên mất điều đó. Lâm Nguyên cũng không chủ động nhắc tới, bằng không có vẻ cậu không chút dè dặt nào.

Mãi đến vài đêm sau, Viêm Đình mới nhớ ra điều này. Sau khi tắm xong, mặc áo choàng tắm dựa vào đầu giường , một chân dài hơi khúc lười biếng ra hiệu với Lâm Nguyên đang lau khô chân vừa mới tắm xong, "Bé con, lại đây có phải hay không nên thực hiện chuyện đã đáp ứng hôm trước ?"

Liếc nhẹ nhìn hắn, Lâm Nguyên vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng trả lời: "Hôm nay thứ tư, không được."

 Viêm Đình sững sờ trong giây lát, không hiểu sự khác biệt giữa thứ Tư và những ngày khác. Một lúc sau mới hỏi: "Ngày mai em có bài kiểm tra ?".

Nhưng nó không thành vấn đề ngay cả khi đi thi, đứa nhỏ hứa sẽ giúp hắn bằng miệng, ảnh hưởng cũng không lớn mà.

"Không có." Lâm Nguyên thần bí lắc đầu nói: "Người xưa nói, thứ tư nhất định phải kiêng."

Nói xong, cậu mang dép lê vào, cũng không có đổ nước rửa chân nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ xuống lầu ăn cơm tối.

Viêm Đình thở dài và đứng dậy để giúp cậu dọn dẹp đống hỗn độn mà cậu đã làm ra bằng chân của mình.

Những ngày tháng tưởng như bình lặng trở lại, những âm mưu trong gia tộc họ Viêm dần dần rời xa sinh hoạt.

Lâm Nguyên không biết liệu những cuộc đấu tranh đó đã thực sự lắng xuống, hay liệu Viêm Đình đã đem sóng ngầm mãnh liệt đều chắn bên ngoài không để ảnh hưởng đến bên người cậu.

Cậu không hỏi, mỗi ngày đều sống thoải mái dễ chịu.

Nếu kỳ thi cuối kỳ tàn khốc không tồn tại, thì cuộc sống hẳn sẽ dễ chịu hơn.

Lâm Nguyên hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại là sinh viên tài chính, tại sao lại học toán cao cấp.

Là một học sinh mới chuyển trường khi người ta đã đi được nửa đường, cậu ấy nghe lời đầu vào lớp, nhưng cậu ấy không đến muộn trong kỳ thi cuối cấp ba vì cậu ấy có ít giờ học.

Làm một cái nửa đường đi xếp lớp sinh, cậu đi học với cái đầu trống rỗng , kỳ thi cuối kỳ cũng không vì cậu nhập học trễ mà chậm lại.

Đầu tháng Giêng, sau Tết Dương lịch các môn thi cuối kỳ lần lượt đến.

Tóc Lâm Nguyên sắp rụng khi mà phải đọc sách.

Tám giờ tối, đèn trong phòng làm việc của biệt thự đã sáng. Lâm Nguyên ủ rũ ngồi ở trên bàn, miệng bĩu môi có thể treo một cái can dầu nhỏ.

Các công thức khác nhau trong cuốn toán học cao cấp như bay lên bao quanh cậu, tạo thành một cái lồng giam, khiến cậu choáng váng và đầu óc quay cuồng trong mơ hồ.

Viêm Đình sau khi trả lời điện thoại bước vào, thấy người chồng nhỏ bé đang nhìn mình bằng khuôn mặt đáng thương, đôi mắt long lanh ngập nước, đôi mắt đẹp đang rủ xuống, như sắp khóc.

Hắn vội vàng đi tới, ôm người vào lòng dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bầu đang căng phồng, giọng nói ấm áp "Chỗ nào em không hiểu?"

"Nơi này, nơi này, còn có nơi này, đều xem không hiểu." Lâm Nguyên liên tiếp chỉ vài chỗ. Có năm điểm kiến ​​thức trong cuốn sách hai trang mà đã có ba điểm trong số đó không hiểu. Nếu đi thi, e rằng khó đạt 20 điểm.

Viêm Đình tuy đã rời khỏi trường học nhiều năm, nhưng những bài toán cao cấp đơn giản như vậy không thể làm khó được hắn.

Nếu lúc này, Lâm Nguyên biết người đang ôm mình, xếp cái thứ đã dày vò mình mấy ngày, ăn không ngon , ngủ không yên xếp vào loại đơn giản, nhất định sẽ nôn ra máu ngay tại chỗ.

"Anh có thể dạy cho em ." Viêm Đình ngón tay gõ gõ trang sách, khóe miệng nhếch lên một vòng cung nhàn nhạt "Nhưng có một điều kiện."

Lâm Nguyên nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, luôn cảm giác mình nhìn thấy một con hồ ly tinh, mà mình lại là con mồi của hắn.

"Điều kiện gì?" Lâm Nguyên ngập ngừng hỏi.

"Anh chỉ một bài, em hôn anh một cái."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net