68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nguyên cảm thấy được nam nhân này rất không biết xấu hổ, giải đề toán thì phải hôn nữa, làm người sao mà trơ trẽn quá!

Trong lòng nói thầm, nhưng thật ra đáp ứng rất nhanh "Có thể, không thành vấn đề."

Khi đối mặt với những câu hỏi toán cao cấp, đừng nói hôn môi cậu còn có thể đồng ý với những hành vi ngang ngược hơn nữa mà không do dự.

Không phải bởi vì bị ép buộc, Lâm Nguyên trên mặt lộ ra vẻ nhẫn nhịn nhưng trong lòng lại đang vui sướng xoay vòng vòng.

Trong những ngày qua, cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, cơ thể luôn xuất hiện triệu chứng trống rỗng, khát vọng muốn được lấp đầy.

Nhưng Viêm Đình quan tâm đến cơ thể của cậu nên chỉ thực hiện hành vi tới mức giới hạn mỗi lần.

Lâm Nguyên muốn càng tiến thêm một bước, nhưng lại không muốn nói thẳng. Chủ động cầu · hoan gì đó, cũng quá tao · lãng.

Với tay trái ôm lấy người, Viêm Đình thực hiện vấn đề bằng một tay rất nhanh. Trong hai hoặc ba phút mà Lâm Nguyên đang ngủ gà ngủ gật, khi mở mắt ra lần nữa tờ giấy đã đầy công thức.

Lâm Nguyên mở to mắt, cẩn thận nhìn một hồi.

Một cái cũng không hiểu.

Sau khi Viêm Đình viết xong một câu hỏi, ngừng viết và bắt đầu giải thích chi tiết.

Ở nhà, giọng nói của hắn đã giảm đi sự sắc bén hơn một chút so với khi ở bên ngoài, lại có phần lười biếng và chậm rãi, nghe vào tai còn dễ chịu hơn tiếng chuông cổ truyền, khiến người ta tê dại khi nghe thấy nó.

Lâm Nguyên vô tình tìm kiếm âm hưởng thăng trầm của lồng ngực, nâng khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng đang mấp máy của hắn.

"Em hiểu không?" Sau khi Viêm Đình giải thích xong bước cuối cùng, cúi đầu xuống, nhận ra tiểu dựng phu kia hoàn toàn không nghiêm túc nghe  đôi mắt sáng ngời nhìn mình, nhìn chăm chú, không biết đang suy nghĩ gì.

"Muốn em chăm chỉ học hành, thì em lại làm việc riêng ?" Viêm Đình cầm bút lên, nghiêm khắc gõ vào trán cậu, giống như một giáo viên chủ nhiệm tàn nhẫn.

Lâm Nguyên hai mu bàn chân cọ xát vào nhau  , nhẹ giọng nói: "Em ghe được, thật sự đó."

"Được rồi, vậy nói cho anh biết cực trị là gì?" Viêm Đình đè đầu để cậu đọc sách trên bàn.

Mới vừa vẫn luôn ở lười biếng, một chữ cũng chưa nhớ kỹ. Lâm Nguyên dụi dụi mắt, nhìn dãy công thức trong sách, giữa lông mày có một đám mây u ám, lắp bắp nói: "Em, em lại quên mất, anh có thể lặp lại được không?"

"Được rồi." Viêm Đình nhéo nhéo tay cậu, đảm bảo nó còn ấm rồi kiên nhẫn giải thích lại.

Lần này Lâm Nguyên rất chăm chú nghe, nhìn chằm chằm đầu bút lướt trên mặt giấy, phông chữ viết mạnh mẽ mà không chớp mắt.

Nét chữ y như người, nét chữ của Viêm Đình rất đẹp nét chữ rất sắc và mịn, không nguệch ngoạc, nhìn đẹp hơn chữ in trên sách.

Trong lúc ghen tị, Lâm Nguyên cẩn thận nhớ kỹ từng điểm quan trọng mà hắn nói. Sau đó, một người vất vả giải câu hỏi tương tự.

"Bé con rất thông minh." Viêm Đình nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, không keo kiệt khen ngợi cậu.

Lâm Nguyên xấu hổ khi được khen ngợi, đỏ mặt co rụt cổ lẩm bẩm nói: "Chúng ta làm đề tiếp theo đi."

Sau khi nói xong, đợi một lúc không thấy Viêm Đình phát ra tiếng động, nghi ngờ nghiêng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào lưng ghế, cười nửa miệng nhìn mình "Em có quên gì không, bảo bối ?"

Lâm Nguyên không quên, làm xong một bài lại hôn một cái.Nhưng cậu không muốn hôn lúc này ...

"Chúng ta có thể để dành nụ hôn đến cuối cùng được không?"

"Được rồi, bây giờ lưu lại đi." Viêm Đình đáp, thấy tiểu gia hỏa nhẹ nhàng thở ra, lông mày khẽ giật một cái, lại nhanh chóng giãn ra.

Toán cao cấp về tài chính không khó nhưng Lâm Nguyên trước đây không hiểu nó bởi vì cậu không đến lớp bữa nào trong nửa đầu học kỳ.

Viêm Đình giải thích cặn kẽ cho cậu từ đầu đến cuối, không chỉ củng cố nền tảng mà còn từng bước gia tăng độ khó.

Lâm Nguyên học hỏi nhanh chóng và càng về sau càng trở nên thuận buồm xuôi gió. Mười giờ tối đã xong mười đề .

Vừa tới hứng thú lật sang trang tiếp theo của cuốn sách và sẵn sàng tiếp tục. Trước khi ngòi bút có thể chạm vào giấy, đã bị rút ra.

"Hôm nay đã muộn rồi. Nóng vội muốn thành công là điều không khả thi. Chúng ta phải thực hiện từng bước một và tiếp tục vào ngày mai." Viêm Đình đóng sách giáo khoa, bế cậu và bước ra ngoài.

Lâm Nguyên miễn cưỡng dựa vào vai hắn lẩm bẩm vài câu.

"Bảo bảo nói cái gì?" Viêm Đình bước qua ngưỡng cửa và tắt đèn trong phòng làm việc.

Lâm Nguyên ôm chặt cổ của hắn lắc đầu "Em không nói anh chuyên quyền, cũng không nói anh độc đoán, càng không nói anh cường hãn."

Viêm Đình cảm thấy buồn cười khi nghe thấy lời buộc tội lạ lùng này, lấy lòng bàn tay vỗ nhẹ vào cái mông săn chắc của cậu "Em không thích à?"

"Em thích." Lâm Nguyên quyến luyến xoa cằm người đàn ông, "Nếu dịu dàng hơn thì tốt hơn."

Cậu chỉ nói một cách thản nhiên, nhưng Viêm Đình không nghe một cách thản nhiên.

Đêm giữa mùa đông mờ ảo, bầu trời vốn đã tối từ lâu được treo lên vầng trăng sáng.

Ánh trăng lạnh lùng như sương mù, phủ lên đó một tầng lụa mỏng.

Phòng ngủ có một chiếc giường lớn.

Lâm Nguyên ngồi trong vòng tay của Viêm Đình, câu lấy cổ hắn triền triền miên miên hôn môi.

Ngọn đèn tường màu vàng ấm áp chiếu vào gương mặt, làm mờ đi một quầng sáng, làm khóe mắt hắn thêm dịu dàng.

Vốn dĩ lúc đầu chỉ giữ lời hứa bù đắp nụ hôn đã hứa trong phòng làm việc, nhưng tình hình có chút mất kiểm soát.

Tiếng thút thít mơ hồ vang lên khắp nơi, hai má Lâm Nguyên bị nhuộm đỏ thẫm, từ dái tai đến gốc cổ.

Hai cánh môi ướt át, bị cậu nhấp đến đỏ lên, giống như quả đào treo trên cành, cắn một ngụm nước ngọt ngào tràn ra.

Viêm Đình lười biếng dựa vào đầu giường, đôi mi mỏng khẽ rũ xuống như thể đang ngủ gà ngủ gật, không mảy may động lòng trước sự lộn xộn của cậu trai nhỏ.

Một nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra vẻ thanh lãnh cấm dục. Trên người còn mặc áo sơmi, tây trang phẳng phiu.

Ánh mắt Lâm Nguyên nhìn theo chiếc cà vạt màu xanh đậm hướng lên trên, dừng lại ở hầu kết gợi cảm, nuốt một ngụm nước bọt .

Căn phòng rất yên tĩnh, âm thanh nuốt nước bọt dường như được khuếch đại lên mấy lần, truyền vào tai Viêm Đình trên khuôn mặt lãnh đạm hiện lên một nụ cười.

Lâm Nguyên không để ý hắn đã mở mắt, còn đang nhìn chằm chằm hầu kết đang lên xuống theo nhịp thở của hắn, rất muốn thân mật cùng nó.

Làn gió đêm mát rượi thổi tung rèm cửa, bóng cây lắc lư.

Lâm Nguyên hơi nghiêng người về phía trước, lông mi dài và rậm nhẹ nhàng kích động, chóp mũi dần dần tới gần, chỉ còn một milimet sắp chạm vào hầu kết hấp dẫn, Viêm Đình vươn tay đẩy cậu ra.

"Em bé đi ngủ trước đi, anh đi tắm." Giọng điệu của Viêm Đình lạnh lùng, giống như không bị ảnh hưởng bởi sự thân mật vừa rồi, xoay người xuống giường bình tĩnh đi về phía phòng tắm.

Bị đẩy ra đột ngột, Lâm Nguyên ngồi trên giường ngơ ngác nhìn bóng dáng người đàn ông cao thẳng biến mất khỏi tầm mắt.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, Lâm Nguyên nhúc nhích mông cọ cọ vào ga trải giường, nước phun ra từ vòi hoa sen như muốn xối vào người, bốc hơi nóng.

Nghe thấy tiếng nước tắm của Viêm Đình, cậu choáng váng bật dậy khỏi giường. Ngay khi di chuyển, cảm thấy mông ớn lạnh .

Cậu nhìn xuống nhìn thấy một mảnh ướt nhỏ nơi vừa ngồi.

Lâm Nguyên thân thể cứng đờ.

Một lúc sau, tiếng hét làm lũ chim trên bệ ngoài cửa sổ giật mình.

"A, giống như mất khống chế!"

Lâm Nguyên vội vàng đi vào phòng tắm với đôi chân trần.

Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, mặt trăng như giật mình rụt đầu lại, ẩn hiện trong mây.

Căn biệt thự im ắng nhưng đèn không tắt, kéo dài từ phòng ngủ chính trên tầng hai đến phòng ăn ở tầng một.

Lâm Nguyên đang ngồi trên chiếc ghế có đệm dày, vùi đầu nghiêm túc nhâm nhi mì.

Mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông, để lộ cái cổ trần trụi. Sắc đỏ thắm tỏa ra từ làn da chưa phai, còn trắng ngần như bột.

Nhớ lại hình ảnh bản thân vừa khóc vừa hét về việc không kiểm soát được một giờ trước, Lâm Nguyên lúng túng co ngón chân giấu vào trong dép.

Cậu không có mất khống chế, quần ướt là bởi vì......

Lâm Nguyên xấu hổ mở miệng muốn đào hố chôn mình.

Đưa xong bác sĩ trở về, tiến phòng liền thấy Lâm Nguyên giống đà điểu dường như gục ở sô pha lót đệm dựa, mông còn dẩu đến cao cao.

Viêm Đình mỉm cười và bước tới vỗ về, lại nghe thấy một tiếng thút thít rất nhẹ.

"Ngoan, bảo bối em khóc à?" Viêm Đình đào trong một đám đệm dựa, đem người từ bên trong ôm ra.

Vẻ xấu hổ ửng hồng trên mặt Lâm Nguyên vẫn chưa phai nhạt, khóe mắt đã khô không còn nước mắt.

Cậu không khóc, chính là ngượng ngùng.

Chất lỏng nhớp nháp không thể giải thích được thấm ra khỏi cơ thể cậu, cậu đã rất hoảng sợ nghĩ rằng mình mắc bệnh nan y và sắp chết, nắm lấy tay áo của Viêm Đình  cầu xin hắn giữ cho đứa bé sống, về sau cũng không được tìm mẹ kế bảo bảo .

Trọng điểm là, Viêm Đình còn đáp ứng nữa.

Lúc đó Lâm Nguyên vừa bối rối vừa sợ hãi nhưng bây giờ nghĩ lại, Viêm Đình mỉm cười khi đồng ý, trong mắt không có chút lo lắng nào.

"Anh đã biết rồi sao?" Lâm Nguyên tức giận, nắm lấy cổ áo của Viêm Đình hung hăng hỏi: "Tại sao khi biết chuyện anh lại không nói cho em biết?

"Anh thật sự không biết." Viêm Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, khóe miệng nhếch lên một vòng cung nhàn nhạt "Tuy nhiên, trước đó bác sĩ đã nhắc nhở anh rằng bất kể cơ thể xuất hiện dị thường gì thì cũng bình thường thôi. . "

Lâm Nguyên: "......"

Bình thường cái rắm!

Bên trong mông ai sẽ chảy ra chất lỏng nhão dính dính !?

Lâm Nguyên tức giận đến mức cúi đầu không nói gì.

"Bác sĩ nói chỉ thỉnh thoảng thôi, không thường xuyên lắm. Bé ngoan, đừng nóng giận, hiện tại ổn rồi."Ở chung lâu rồi, kỹ năng dỗ dành của Viêm Đình đã trở nên thành thạo hơn rất nhiều, cố tình đè thấp thanh âm từ tính lại ôn nhu, Lâm Nguyên căn bản chống đỡ không được.

"Bác sĩ nói, thỉnh thoảng thế này là khi nào vậy ?" Lâm Nguyên rất xấu hổ, nếu một ngày đang đi trên đường mà nước chảy đột ngột thì không phải... muốn đập vào tường.

"Có." Viêm Đình trả lời.

Lâm Nguyên con mắt sáng lên "Khi nào?"

Sờ sờ cằm, Viêm Đình vẫn im lặng, cố ý tỏ vẻ bán tín bán nghi.

Lâm Nguyên gấp đến độ không được, lạnh lùng trừng mắt "Mau nói!"

"Chính là ..." Viêm Đình cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Khi em nghĩ đến chuyện ..."

Viêm Đình chưa kịp nói xong, Lâm Nguyên đã tức giận che miệng lại "Đừng nói!"

Cái quái gì đây!

Lâm Nguyên đi tới đi lui trên thảm với cái bụng tròn trịa nhưng không cảm thấy quá lo lắng, chỉ là không muốn trở về phòng đi ngủ.

"Nó sẽ không luôn luôn như thế này, phải không?"

Viêm Đình ngồi trên sô pha nhìn cậu xoay người, ăn quả táo trên bàn cà phê mà cậu không muốn sau khi cắn vài miếng, nhỏ giọng nói: "Sinh con xong sẽ hết."

Vậy là tốt rồi.

Lâm Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không để ý đến sự hối hận trong lời nói của người đàn ông.

"Bảo bối"

"Làm sao?"  Lâm Nguyên ném qua đi một ánh mắt hình viên đạn, nhưng mặt cậu lớn lên lại mang theo nét dịu dàng, không có bất luận uy hiếp gì, lại lộ vẻ đáng yêu.

"Em không nghĩ cái này tốt sao?" Viêm Đình lười biếng dựa vào ghế sô pha, chỉ vào chỗ bôi trơn chưa dùng đến trên bàn, nói đùa "Thứ này khá đắt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net